Chỉ là giây tiếp theo vẻ vui mừng trên mặt Đoạn Khương Sơn liền cứng đờ tại chỗ. Cô gái dịu dàng kia đặt chén trà đang cầm trên tay xuống. Mặt mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhìn ông, giọng điệu rất bình tĩnh "Hôn ước cũng vẻn vẹn chỉ có ba năm, ba năm qua đi, dựa theo hợp đồng, cháu có quyền kết thúc đoạn hôn nhân này."
"Tiểu Ca. Cháu đây là.." Đoạn Khương Sơn hiển nhiên cũng còn chưa kịp phản ứng lại. Đây sao lại không giống như ông nghĩ chứ.
"Nếu Đoạn Mộ Thừa cần, cháu nguyện ý cùng cô ấy kết hôn với nhau, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn giới hạn trong điều khoản trên hợp đồng, nếu cô ấy khăng khăng hủy hôn, cháu cũng có thể thương lượng với ông nội hủy bỏ." Giọng nói cô gái rõ ràng sáng tỏ, rất khó hiểu theo nghĩa khác.
Cô ấy làm như vậy, phần lớn nguyên nhân vẫn là xuất phát từ áy náy trước kia hiểu lầm Đoạn Mộ Thừa đi. Vả lại, hiện tại cô ấy cũng không phải thiếu nữ không rành thế sự trước kia nữa, cũng hiểu rõ quan hệ lợi ích giữa các gia tộc.
Không thể nghi ngờ, Giang gia và Đoạn gia liên hôn, đối với cả hai bên đều có lợi. Hơn nữa cũng là sự an tâm khó có thể giải thích ở trong lòng cô ấy đối với Đoạn Mộ Thừa, tin tưởng cô sẽ không gây uy hiếp gì đối với mình.
"Đừng. Tiểu Ca. Nhà chúng ta không hủy hôn, là Tiểu Thừa, đứa nhỏ kia hồ nháo. Nên thế nào vẫn là thế đấy, ba năm liền ba năm, chờ Tiểu Thừa trở về chúng ta liền thương lượng đính hôn trước, sau đó chờ hai đứa đạt tới tuổi hợp pháp sẽ kết hôn được không?"
Trên khuôn mặt già nua của ông nội Đoạn tràn đầy chờ mong, đôi mắt lão vẩn đục khao khát mà nhìn Giang Khuynh Ca.
Hy vọng cô ấy có thể đáp ứng đính hôn trước sau đó kết hôn. Chỉ cần đến lúc đó hai nhà Giang Đoạn tuyên bố đính hôn, vậy thì chắc chắn sẽ có thể loại bỏ rất nhiều đối thủ cạnh tranh cho Tiểu Thừa. Đừng tưởng rằng ông lớn tuổi, cái gì cũng không biết. Ông có thể biết rất rõ có rất nhiều quyền quý thành phố B đều đang nhìn chằm chằm vào đứa con gái thiên nhân chi tư* này của Giang gia.
(*) thiên nhân chi tư: nghĩa đại loại là dung mạo như tiên giáng trần.
Hôm nay, sau khi tiếp xúc gần gũi, Đoạn Khương Sơn tương đối hài lòng với đứa cháu dâu này. Đứa nhỏ này thật sự rất giống bà nội của nó, khí chất đều giống như đúc, không hề giống lão đầu gắt gỏng kia.
Lúc trước là ông già cả hồ đồ, không nên xếp nha đầu Tần gia vào ở bên cạnh Tiểu Thừa, bằng không vi phạm hôn ước, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Ông chắc chắn sẽ phải phát bệnh nổi giận ngất xỉu tại chỗ đi.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới đính hôn. Nhưng nhìn ánh mắt ông lão mong đợi như vậy. Cuối cùng vẫn gật đầu.
Vốn dĩ mấy năm kế tiếp cô ấy cũng không có dự định bắt đầu một mối tình, đính hôn hay không đối với cô ấy mà nói cũng không có khác biệt quá lớn.
"Được. Vậy trước tiên quyết định như vậy. Vậy ông phải về nhà chuẩn bị thật tốt một chút." Khuôn mặt ông nội Đoạn lộ vẻ vui mừng mà chống gậy rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ Đoạn gia.
Giang nha đầu, long dạ đứa nhỏ này vẫn là quá thiện lương, nhưng chỉ cần có thể tranh thủ được thời gian cho Tiểu Thừa, ông liền cảm thấy mỹ mãn.
Tiểu Thừa à, việc ông nội có thể làm cho cháu cũng chỉ có thể tới bước này. Kế tiếp nên đi như thế nào, vẫn là xem tạo hóa của cháu.
Ngày hôm sau, trong thư phòng Diệp gia ở thành phố Y. Diệp Chi Thành nhìn cô gái mặc váy trắng xinh xắn, giọng điệu tràn đầy không nỡ cùng cưng chiều.
"Tiểu An à. Con thật sự bây giờ liền phải về nước sao?"
Diệp Vãn An nhìn về phía bố, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa tràn đầy kiên định. Bất giác khẽ c ắn môi dưới.
"Đúng vậy. Ba. Con đã đặt xong vé máy bay hôm nay về nước rồi."
Tối hôm qua nàng và mẹ đối thoại đã hoàn toàn sụp đổ. Nàng biết mẹ cố chấp, nhưng không ngờ bà ấy cố chấp đến vậy. Cũng không ngờ mẹ sẽ phái trinh thám tư nhân đi điều tra A Mộc. Điều đó cũng khiến quan hệ mẹ con các nàng rơi vào đóng băng.
"Được rồi. Nếu con muốn về nước như vậy, một chút cũng không muốn ở chung với ba, vậy để chú Diệp đưa con ra sân bay đi." Diệp Chi Thành thở dài một hơi, giọng điệu buồn bã nói.
"Con không phải, là mẹ. Ba, con.." Diệp Vãn An nghe thấy bố nói như vậy, có vẻ có chút luống cuống cùng rối rắm.
Nàng không phải không muốn ở bên cạnh ba mẹ, chỉ là mẹ cật lực phản đối nàng và A Mộc, nàng lo lắng mẹ sẽ lại làm ra chuyện gì đó mà nàng không hề hay biết, nàng không yên tâm. Chỉ có thật sự trở về bên cạnh A Mộc, nàng mới có thể hoàn toàn an tâm.
"Được rồi được rồi. Lão ba của con biết rồi. Là bởi vì cô bé kia phải không? Nhưng mà mẹ con cũng là quá đáng rồi. Yên tâm trở về đi, ba sẽ từ từ khuyên nhủ mẹ con."
Diệp Chi Thành từ trước đến nay yêu thương con gái, hoàn toàn là hình tượng một người ba hiền. Cho nên Diệp mẹ đối lập mà nói chính là một bà mẹ nghiêm khắc.
"Cảm ơn ba." Diệp Vãn An khuôn mặt nhiều ngày ưu sầu như vậy cuối cùng cũng có một tia ý cười, thanh âm cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Diệp Chi Thành cười bảo nàng đi tìm chú Diệp đưa nàng tới sân bay, sau đó lập tức lật xem tin tức do Diệp mẹ phái thám tử tư điều tra cô bé kia thu hoạch được.
Cố Thanh Mộc, 17 tuổi, ba là cảnh sát, mẹ là giáo viên. Đứa nhỏ này, gia thế tuy rằng bình thường, nhưng cũng may gia thế trong sạch. Thành tích ưu tú, từng đạt được giải nhất kỳ thi toán học cấp tỉnh, mai sau cử đi học các đại học song nhất lưu* trong nước không có vấn đề gì.
(*) Dự án Song nhất lưu (Double First Class) có mục tiêu xây dựng các trường đại học Trung Quốc ưu tú và các bộ môn (ngành học) lên tầm cỡ thế giới. Vì dự án xây dựng đại học hàng đầu thế giới và dự án xây dựng ngành học hàng đầu thế giới là 2 hạng mục cho nên được gọi tắt là dự án song nhất lưu.
Nhìn lại ảnh chụp đứa nhỏ này, dáng dấp đoan đoan chính chính, nhìn còn rất thành thục ổn trọng. Này chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với Lục cái gì Nam kia sao.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Tiểu sử cá nhân cũng không có vết nhơ gì. Dù sao Diệp Chi Thành nhìn đứa nhỏ này vẫn rất thuận mắt, ngoại trừ điểm đứa nhỏ này thông đồng với con gái ông làm ông bất mãn ra, ông trái lại cảm thấy mình còn rất thích đứa nhỏ này. Còn rất phù hợp với yêu cầu của ông đối với con rể, tuy rằng đây là một đứa bé gái, nhưng hiện tại trong nước không phải đồng tính có thể kết hôn sao.
Cũng không biết Diệp mẹ nghĩ thế nào, chỉ bởi vì là một bé gái liền phải chia rẽ đôi uyên ương, ông cũng không còn gì để nói, chỉ là ông ở trong nhà cũng không có quyền lên tiếng, chủ yếu là vẫn phải xem Diệp mẹ nghĩ thế nào đi. Cũng xem An An có thể khuyên nổi mẹ nàng hay không.
Diệp Vãn An xuống máy bay lúc 6 giờ chiều. Vừa xuống máy bay nàng liền gọi xe đi tới Cố gia, trước đó A Mộc đã nói với nàng hai ngày nay cô đã về tiểu khu Cố gia ở thành phố A.
Nhưng khi đứng ở trước cửa Cố gia, nàng mới phát hiện mình đã khẩn trương đến không xong. Chủ yếu là lo lắng cô Cố ở nhà, vậy thì rất xấu hổ. Tuy rằng các nàng trước đó đã nói chuyện qua điện thoại.
Nhưng nàng giơ tay lên vẫn là có chút gian nan, ấn chuông cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra. Người mở cửa chính là người mà nàng ở thành phố Y đã thương nhớ ngày đêm thật lâu. Hai người nhất thời cứ sững sờ như vậy.
Đầu xuân còn mặc đồ ngắn tay, Cố Thanh Mộc đôi mắt đen bóng rất kinh ngạc mà nhìn người đẹp yêu kiều ngoài cửa, xoa xoa đôi mắt có chút khó có thể tin. Xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.
"Đầu gỗ, mình đã trở về, mau để cho mình đi vào." Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấm áp của cô gái nắm lấy cánh tay cô, thanh âm mềm nhũn, cười thật ngọt ngào.
Cố Thanh Mộc ngây ngốc né người để cho nàng tiến vào, chỉ là không ngờ người đẹp tối hôm qua còn đang gọi điện thoại đường dài, hôm nay lại có thể xuất hiện ở bên cạnh mình giống như kỳ tích.
Diệp Vãn An đẩy cửa, sau khi xác nhận cô Cố không ở nhà, một tay đẩy Cố Thanh Mộc dựa vào tường. Bốn mắt nhìn nhau, tình tố âm thầm nổi lên.
Cô gái nhỏ vuốt v e cổ áo đối phương, đôi mắt như mặt nước thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm vào con ngươi màu đen của người kia, thanh âm mềm mại nói "Cố Thanh Mộc, cậu có nhớ mình không?"
Nhớ. Sao có thể không nhớ. Ổ chăn một mình lạnh như băng cô đều chịu đủ rồi. Thanh âm khàn khàn nói một câu "Nhớ."
Trực tiếp ôm cô gái nhỏ lên nhanh chóng đi vào phòng. Tiểu biệt thắng tân hôn, vốn dĩ đi đường mệt nhọc lại còn bị cô dày vò nửa ngày, đôi mắt Diệp Vãn An lại càng thêm mở không nổi.
Nhưng bởi vì cơ hội ở chung hiếm có này, cô gái nhỏ mơ màng sắp ngủ không chịu an tâm đi ngủ, ngón tay nắm lấy tay áo ngắn của đối phương, nói "Cố Thanh Mộc, có phải cậu không yêu mình hay không?"
Tuy rằng nàng không hiểu biết nhiều về phương diện này, nhưng mà nàng biết rất rõ Cố Thanh Mộc đối với nàng có thể làm được đến mức độ nào. Cô còn chưa toàn toàn vẹn vẹn muốn nàng. Đồ lừa đảo, còn bảo nàng trở về sớm một chút dùng cái gì đó. Hừ.
Đôi mắt Cố Thanh Mộc bởi vì thỏa mãn mà hơi nheo lại, nghe thấy lời này của nàng không kiềm được uốn cong. An An của cô cũng quá đáng yêu đi.
Nhẹ nhàng hôn hôn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ như đang an ủi, thanh âm khàn khàn đến không xong. "Mình muốn chờ đến ngày An An thành niên." Trong ánh mắt ngăm đen nhìn cô gái nhỏ là thâm tình cùng thương tiếc nồng đậm.
"Hừ, vậy cậu còn phải đợi hơn chín tháng. Thứ gì đó cậu mua sẽ phải hết hạn sử dụng." Cô gái nhỏ hé mở nửa đôi mắt liếc người nọ một cái, nhưng lại chặt chẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người nọ.
"Không sao. Mình trước tiên nghiên cứu một chút, đến lúc đó cho cậu một trải nghiệm perfect." Cố Thanh Mộc ở trước mặt nàng nói chuyện cũng rất lớn mật.
Quá xấu rồi. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Vãn An nóng bừng, đem khuôn mặt nhỏ thanh tú của mình vùi vào áo ngủ của cô, có ai trắng trợn táo bạo trêu chọc bạn gái của mình như vậy sao? Nàng không thèm để ý cô.
Cố mẹ khiêu vũ quảng trường xong, lúc trở về liền nghe thấy tiếng trêu đùa trong phòng bếp. Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là Cố Thanh Mộc mặc áo sơ mi rộng thùng thình đang nấu mì.
Không khỏi có chút buồn bực nói "Tiểu Mộc. Là chưa ăn no sao?"
Nhưng lấy tính cách lười nhác của con gái nhà mình, sao lại có tâm tình xuống bếp? Có sao nói vậy, Cố mẹ thật sự chưa từng thấy con gái nhà mình vào bếp làm cơm.
Cố Thanh Mộc ánh mắt cũng không hề nghiêng sang, lo tự mình cầm nồi sạn xào nấu, bình thản nói "An An trở về rồi, cậu ấy còn chưa ăn cơm."
"Tiểu An? Ở đâu thế? Không phải con bé ở O châu sao?" Cố mẹ vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía. Cũng không thấy An An a.
"Cậu ấy ngủ rồi. Nói nhỏ thôi." Cô gái đang cắt nhỏ miếng thịt bò dành ra một ngón tay 'suỵt' dài một tiếng, ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua mẹ nhà mình.
Á à. Đây là điển hình có vợ liền quên mẹ a. Uổng công ngày thường mình thương nó. Nhìn bộ dáng cẩn thận từng tí của cô, Cố Anh Lan thật sự muốn bực chết. Bà cũng chưa từng thấy Tiểu Mộc làm mì sợi cho mình.
Cố Anh Lan đẩy cửa ra, muốn rời khỏi cái nơi khiến bà đau thấu tim gan này, không ngờ trong nháy mắt đẩy cửa ra, vừa vặn đụng phải Diệp Vãn An cũng đang muốn đi vào.
Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Vãn An lập tức nhiễm một màu đỏ ửng, ngón tay có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo ngủ, nhỏ giọng gọi một tiếng "Chào dì Cố."
Ánh mắt đầu tiên của Cố Anh Lan bị dấu vết trên cổ trắng nõn của cô gái nhỏ hấp dẫn, những vẫn bị thanh âm mềm mại ôn nhu của nàng kéo về hiện thực.
Hòa ái gần gũi nói "Tiểu An, về rồi à. Tiểu Mộc ở bên trong nấu mì cho cháu đó. Đứa nhỏ này, dì cũng chưa từng ăn mì do nó làm." Chẳng qua, giọng điệu chua lòm.
Diệp Vãn An vừa muốn an ủi Cố mẹ vài câu, kết quả nghe thấy tiếng động Cố Thanh Mộc thả nồi xuống, đi tới. Thấy An An hơi xấu hổ đứng ở cửa, còn tưởng rằng Cố mẹ làm khó nàng.
Kéo cô gái nhỏ bảo vệ ở sau lưng, Cố Thanh Mộc hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mẹ, giọng điệu rất bất mãn nói "Mẹ, mẹ làm gì vậy? An An vừa mới trở về."
Cố Anh Lan nhìn dáng vẻ con gái muốn phát hỏa, sâu sắc cảm giác được đứa con gái này bà đã phí công nuôi dưỡng. Hồi trước lẽ ra nên ném nó ở quê để cho nó tự sinh tự diệt. Xem nó đi đâu tìm vợ.
Vẫn là Diệp Vãn An khẽ kéo góc áo Cố Thanh Mộc, giải thích nói "A Mộc. Dì Cố không nói gì cả. Dì đối với em trước nay đều tốt, cậu lại không phải không biết."
Bởi vì Diệp mẹ mà trông gà hoá cuốc, Cố Thanh Mộc ý thức được bản thân trách oan mẹ mình, áy náy nói "Mẹ, xin lỗi mẹ. Là con sai rồi. Mẹ đừng tức giận."
Cố Anh Lan ghét bỏ mà quăng cho đứa con gái chỉ kém trung khuyển vẫy đuôi ở trước mặt An An của mình một cái liếc mắt. Đẩy cô ra, đi qua, rầm rì nói "Nếu như mẹ tức giận mấy chuyện kiểu này, đã sớm tức chết rồi."
________________________
Editor: 00h46. Cú đêm, nhớ bình chọn nha O_o