Bọn đã nói nói chuyện cùng nhau đến mức quên giờ quên giấc, đã ba giờ chiều rồi mà họ vẫn cứ ngồi ì ở quán nước tán gẫu.
Cho đến lúc....
Reng! Rèn! Reng!
....!điện thoại của Tự Ninh vang lên.
- /Giờ em đang ở đâu? Về ngay đi!/
Giọng của Thời Niên sao lại nghe lạ vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Rốt cuộc..
là chuyện gì vậy?
Trong điện thoại, Tự Ninh nghe ra được tiếng thở dài.
- /Em hãy về trước đi đã! Chúng ta cần làm rõ một ít chuyện./
Tút!
Khoan đã!
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Cung Thời Niên đã tắt máy, nhưng, nghe giọng gầm gừ và khó chịu của anh ấy lúc nãy...!không hiểu sao trong lòng Tự Ninh lại cảm thấy bất an vô cùng.
Linh cảm đã nói cho cô biết, đã có chuyện gì đó không hay xảy ra! Rốt cuộc...!là loại sóng gió gì...!mà lại có liên quan đến cô!?
- Tự Ninh! Có việc gì quan trọng sao?
Nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn,chất chứa đầy lo âu của Tự Ninh, Vương Tề Mặc cũng bất giác nhận ra điều gì đó!
- Không có gì! Chỉ là...!giờ em bận rồi, em phải về công ty gấp! Lần sau...!chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé!
Nụ cười gượng gạo của Tự Ninh là gì nhỉ? Rõ ràng nó không khiến cho người ta yên tâm mà còn lo lắng thêm!
- Được, vậy em đi đi!
Vậy là Tự Ninh hấp ta hấp tấp với lấy chiếc túi xách rồi chạy đi!
- Haiz! Cô gái này...!không có gì đặc biệt nhưng tại sao lại thu hút sự chú ý của mình như vậy chứ!
Khiến cho anh khát khao muốn bao vệ cô.
Và khổ nhất là phải tương tư đêm ngày!
...----------------...
Lúc nãy, ở công ty của Cung Thời Niên - Cung thị, anh đã nhận được một tin báo vô cùng chấn động từ khách hàng, rằng, có một số lô hàng giả trong đợt hàng lần này! Và việc này không chỉ đơn giản là vấn đề bồi thường hợp đồng jay này nọ.
Mà...!nó ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng mà anh gầy dựng bao lâu nay.
Vốn, anh đã cử người tạm thời đi phong toả tin tức, nhưng, không ngờ nó đã đén tai phóng viên một cách nhanh chóng đến kì lạ.
Hiện tại, chủ trong vài giờ mà công ty của Thời Niên đã bắt đầu rơi vào tình trại điêu đứng và ngờ vực của mọi người
Cốc! Cốc! Cốc!
Trong lúc Cung Thời Niên đang rối trí và bực bội thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Anh mong....!đó sẽ là Tự Ninh,vì khi nhìn thấy cô thì ít ra..
anh sẽ cảm thấy ổn hơn đôi chút.
- Vào đi!
Cạch!
- Chủ tịch!
Nhưng không, đó là Nghê Yên Vân, cô ta vào văn phòng của Cung Thời Niên cũng không phải là chuyện gì quá bất bình thường, nhưng, sắc mặt của cô ta có phần nghiêm trọng và bực mình, thế nhưng, trong thời điểm này thì...! như vậy cũng là bình thường.
- Có lẽ như tôi biết lí do tại sao gần đây công ty của chúng ta hay bị mất mối làm ăn và bị giành đối tác rồi đấy! Và cả...!sự việc nghiêm trọng lần này nữa.
Trong giọng nói của cô có phần bực dọc và bất mãn.
Nhưng...!thật sao? Lí do...!là gì chứ?
- Vậy cô nói thử xem! Rốt cuộc thì trọng điểm..
nằm ở đâu?
Cung Thời Niên cau mày, nghiêm túc đan tan lại, chuẩn bị để nghe cô ta nói, vì...!ngay cả anh cũng không hiểu lí do là gì, không lẽ...!công ty của chúng ta thật sự có gián điệp? Rõ ràng....!mọi người làm việc trong công ty anh đều rất trung thành mà.
Thế nhưng, ngoài việc này ra thì chắc chắn không còn nguyên nhân nào khác, bởi khâu sản xuất của công ty...!không thể nào có sai sót trầm trọng đến thế!
- Anh nhìn những bức ảnh này đi thì biết! Công ty của chúng ta...!thật sự có gián điệp trà trộn vào.
!!!!!
Bức ảnh? Nó không có tên người gửi, nặc danh sao?
Khoan đã!
Người trong ảnh không phải là Tự Ninh và...!Phan Trấn Vũ sao? Tại sao họ lại gặp nhau?
- Những bức ảnh này....!chắc chắn là có hiểu lầm! Tôi sẽ không tin đâu!
Cung Thời Niên không cách nào tin được vào những thứ quái đản không rõ xuất xứ này! Nhưng...!cũng không tránh khỏi nghi ngờ,lo lắng và bất an.
- Chủ tịch, anh đừng bị cô ta mê hoặc nữa.
Trong ảnh không phải đã nói rõ rồi sao? Phó Tự Ninh, rốt cuộc thì cô ta đi gặp đối thủ của chúng ta làm gì? Và cái túi đen mà ông ta trao cho cô ra là gì? Không phải tiền thì là cái quái gì đây?
- Và cũng từ đây có thể suy đoán rằng...! những mối làm ăn bị mất vào tay của Phan thị lúc trước cũng là do một tay cô ta.
Vì cô ta là thư ký của anh mà.
Muốn sao chép lại tài liệu cũng không phải là một việc khó khăn gì!
Rầm!!
Cung Thời Niên tức giận đập tay xuống bàn.
- Chỉ có vài bức ảnh thôi mà cô đã có thể vu oan giá họa cho người khác rồi sao? Trí tưởng tượng của cô cũng cao quá đấy!
Ha! Vu oan giá hoạ cái gì chứ? Không phải chứng cứ đã bày ra trước mắt rồi hay sao?
- Chủ tịch! Cho dù anh có tức giận thì tôi cũng phải nói.
Có thể từ đầu cô ta đã lừa gạt anh rồi.
Có lẽ thân phận thật của cô ta là gián điệp thương mại do Phan Trấn Vũ cày vào.
Hồng nhan hoạ thuỷ, tôi nghĩ anh nên nhìn ra bộ mặt thật của cô ta, đừng vì sự yêu thích nhất thời mà phá hỏng tất cả cố gắng.
Dì gì cũng chỉ là một con ả tình nhân thôi mà, nếu anh muốn...!thì tôi có thể tìm cho anh một con ả khác ngoan ngoãn, trung thành và biết điều hơn cho anh.
- Tôi...!chỉ nói đến đây thôi! Anh tự mà suy ngẫm đi!!
Cạch!
Không khí trong phòng chợt im lặng và u ám đến bất tận, dường như nơi đây đã biến thành một nơi hoang tàn chứa bóng ma.
- Phó Tự Ninh! Tốt nhất..
em hãy giải thích được cho tôi! Rốt cuộc...!sự thật em là ai!