Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

chương 138: chương 138

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tự Ninh đi, Cung Thời Niên đã trốn vào phòng làm việc vì...!anh không muốn nhìn thấy cảnh cô rời đi.

Có lẽ lúc này đây...!anh đang rất hèn nhát và sợ hãi, cũng vì thế mà anh mới trốn tránh.

Nhưng đây là Cung Thời Niên sao? Rõ ràng là không phải! Nếu thật sự là anh...!thì cho dù trời sập đất lỡ anh cũng sẽ dũng cảm đối mặt, không chút né tránh....!nhưng hiện tại anh đang làm gì đây?

Quá mềm yếu! Quá nhu nhược! Anh đã không còn là anh nữa rồi...!không còn là một người đàn ông mang tên Cung Thời Niên nữa!

Cung Thời Niên ngồi dưới sàn dựa vào cánh cửa, anh cúi đầu, trông buồn thảm vô cùng.

- Tự Ninh! Anh vẫn sẽ âm thầm bảo vệ cho em! Anh phải bảo đảm rằng em luôn an toàn...!cho dù...!chúng ta đã trở thành người xa lạ!

Ngồi trong phòng làm việc buồn bã một lúc lâu rồi anh mới duy chuyển.

Anh sang phòng của anh và Tự Ninh, nơi đó bây giờ chỉ còn chứa lại kỉ niệm mà thôi...!có lẽ sau này...!nó sẽ không còn chứa hình bóng của người con gái ấy nữa.

- Cô ấy....

Cung Thời Niên kiểm tra lại tủ quần áo....!cô ấy không mang theo những bộ quần áo đắt đỏ mà anh mua, chỉ đem theo những bộ tầm thường.

Còn trên bàn....!cô không để lại gì ngoài đơn xin thôi việc và...!một tấm thẻ tín dụng.

- Trước giờ cô ấy chưa từng dùng tiền trong tấm thẻ này...!sau này...!cũng không còn cơ hội nữa rồi!

Anh vò đầu bứt tai, buồn bã ngồi xuống giường.

Một lát sau.

Cạch!

- Tôi nghe dì Mai nói cả rồi! Nhưng không phải cậu yêu cô ta lắm sao? Sao lại dễ dàng chia tay như vậy?

Cung Thời Niên đã không vui mà Tiểu Cường còn đến châm dầu vào lửa.

- Cô ấy nói...!cô ấy mệt rồi!

Mệt rồi?

Tiểu Cường nhướng mày.

- Ha! Vậy mà cậu cũng tin? Chắc là cô ta đang muốn chạy trốn!

Chợt, ánh mắt đầy sát khí của Cung Thời Niên đột nhiên ghé vào mắt Tiểu Cường làm anh giật mình.

- Cậu điều tra thế nào rồi?

- Đang trong quá trình điều tra lại!

Hửm!

- Thì..

là vì Mã Hải đã phát hiện được điểm thất thường trong đó nên tôi mới điều tra lại từ đầu theo điểm thất thường đó!

Hừ! Chuyện nực cười gì đây?

- Cậu mà cũng cần người khác nhắc nhở mới tìm ra được điểm kỳ lạ sao? Có phải...!cậu vốn điều ra theo hướng khăng khăng Tự Ninh là gián điệp không? Tại sao cậu lại không thể nghiêm túc một chút mà cứ chĩa mũi nhọn vào Tự Ninh vậy?

Rõ ràng là đã chia tay nhưng...!vì lí do gì mà cậu vẫn còn quan tâm cô ta đến vậy? Chẳng lẽ...!cậu định ôm mãi mối tình này?

- Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc.

Nhưng cậu cũng phải nghiêm túc một chút đi! Bây giờ đã trễ giờ làm rồi đấy!

Nghe đến đi là, Cung Thời Niên nhanh chóng ngã lưng xuống giường, thong thả chéo chân.

- Hôm nay tôi đâu có định đi làm.

Gì chứ? Không lẽ chỉ vì thấy tình mà Cung tổng của chúng ta lại không chịu đi làm?

- Cậu phấn chấn lên một chút đi! Chỉ là chia tay thôi mà! Có gì ghê gớm mà cậu phải buồn rầu như vậy? Đáng lẽ cậu nên vui vì đã thoát khỏi cô ra chứ.

Cung Thời Niên bắt đầu quạu quọ, hơi thở cũng bắt đầu nặng dần, có lẽ...!là anh đang tức giận.

- Khôn hồn thì cậu cút cho tôi! Đừng có đứng đây càm ràm nữa!

Cơ mà Tiểu Cường đâu có nhân nhượng.

- Nhưng cậu là chủ tịch!!!

Chủ tịch, chủ tịch! Chủ thì thì không phải là người, không được nghỉ ngơi sao? Không lẽ...!là chủ tịch thì phải làm cho đến chết? Tôi không thể sống kiểu tham công tiếc việc mà bỏ qua sức khỏe của mình nữa.

Vì...!Tự Ninh đã từng rất lo lắng cho tôi về điều này.

Nhưng bây giờ cô ấy rời đi rồi, tôi...!phải tự biết quan tâm đến bản thân mình mới được!

- Tôi bảo tôi muốn được yên tĩnh một mình cậu không nghe thấy sao?

Cung Thời Niên tức giận đến mức ngồi bật dậy và quát vào mặt Tiểu Cường.

Tuy có bực bội nhưng...!Tiểu Cường cũng đâu thể kéo Thời Niên đến công ty.

- Được! Được! Tôi không lôi thôi nữa.

Vậy cậu nghỉ ngơi và lấy lại tinh thần đi! Ngày mai...!tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cậu nữa!

Rầm!!

- Ai thất tình thì cũng vậy thôi! Dù sao tôi cũng là con người chứ đâu phải rô bốt.

Tự Ninh! Giờ em đang ở đâu? Chủ mới xa em một chút thôi mà anh đã thấy nhớ em quá! Thế thì..

sao này anh phải sống ra sao đây? Chẳng lẽ...!anh phải mãi mãi sống trong sự nhớ nhung về em!?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio