Tự Ninh mệt mỏi, chán nản không có tâm trạng để phản kháng, cứ thế mà mặc cho anh đưa về nhà rồi bế đến trước cửa nhà.
- Mật khẩu nhà em là gì??
Thời Niên nghiêm túc hỏi cô, nhưng cô lại quay mặt không trả lời, trông rất phũ phàng.
- Anh thả tôi xuống được rồi, tôi sẽ tự vào!
Nhìn vẻ mặt của cô anh liền nhận ra ngay rằng cô không có ý định trả lời nên anh...!chỉ đành đoán đại rồi bấm nút.
Píp! Píp! Píp! Píp!
Nhưng ai ngờ, anh đã đoán đúng rồi.
- Ngày sinh nhật sao? Tự Ninh, em đơn giản quá rồi đấy!!
Lạch cạch!!
Cung Thời Niên vui vẻ mở của bế cô vào nhà mà không hề biết, cô đang rất khó chịu.
Cũng vì tôi quá đơn giản nên mới si tình đối với anh như vậy! Phải chăng, một cô công chúa đơn thuần, khi yêu lần đầu đều là yêu hết lòng không bỏ xuống được!
- Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.
Tôi chỉ bị trật chân chứ chưa có què!
Cung Thời Niên nhếch mép, đặt cô xuống sofa.
- Em đừng bướng! Ngoan một chút!!
- Phải rồi, em để hộp cứu thương ở đâu?!
Tự Ninh không nói, chỉ tay đến nhà bếp.
...----------------...
Khi anh trở lại với hộp cứu thương trên tay, Tự Ninh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đó, không thèm nhìn anh dù chỉ một ánh mắt.
- Tôi có thể tự chăm sóc bản thân, anh về đi! Xem như tôi xun anh đấy được không? Chúng ta đã chia tay...
Thời Niên giả vờ không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
Anh khụy một gối xuống rồi nhẹ nhàng nâng bàn chân bị trật của Tự Ninh lên xoa bóp.
- Nó sưng lên rồi này! Em không biết chăm sóc bản thân gì cả?!
Đến lúc này, cô đã thật sự tức giận.
- Anh có đang nghe tôi nói không đấy?! Chúng ta đã không còn là gì của nhau rồi, anh đừng có như vậy nữa.
Tôi...!tôi đã cố gắng tránh xa anh nhưng tại sao...? Không lẽ...!anh muốn quản tôi suốt đời, muốn trả thù??!
Cung Thời Niên khẽ cười!
- Em đừng lớn tiếng, sẽ không tốt cho cổ họng đâu.
Vã lại, hai chữ "trả thù" mà em nói...!có phải là nói quá rồi không?!
- Anh...!chỉ muốn quan tâm đến em một chút!! Mới đầu anh cũng không định làm vậy với em nhưng...!anh thật sự không chịu được...!em trở thành người phụ nữ của hắn, anh...!có phải anh đã ghen tuông vô cớ rồi không?!
Ha!! Nói thừa!
- Anh biết rồi, còn cố làm vậy? Anh là một người không biết kiềm chế như thế?!
Đúng, anh rất biết cách để kiềm chế bản thân nhưng...!đối với anh thì anh lại....
- Hơn nữa, cho dù tôi có là của ai, có làm gì, quyết định điều gì đi chăng nữa thì có liên quan đến anh sao??!
Tự Ninh nhăn nhó nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn của Thời Niên, không ngừng trách móc...!nhưng...!thật ra lòng cô đang vô cùng, vô cùng nhói đau, cảm giác khó chịu này...!Chao ôi! Phải chăng cô là người quá dễ mềm lòng!?
- Em đừng tức giận mà nói vậy! Anh chỉ là muốn cho em biết...!cuộc sống của tên Vương Tề Mặc đó không hề đơn giản.
Chiến tích đấu đá của nhà họ Vương...!cũng không hề đơn giản.
Em có từng nghĩ...! khi em bước vào căn nhà đó thì sẽ ra sao không? Vương Tề Mặc có bảo vệ được em không?
- Nói cách khác, em có thật sự yêu hắn và muốn vì hắn chịu đựng tất cả không?
- Thế nên, nếu em đang phân vân thì cứ nghĩ về anh đi!!
- Trước kia, anh nghĩ ở bên anh quá gò bó và tính chất công việc của anh quá bận rộn, không có thời gian cho em quá nhiều nên em mới mệt mỏi.
Anh nghĩ...!chia tay em...!cho em rời xa anh, rời xa nguy hiểm, thoát khỏi sự gò bó là điều rất rất tốt cho em, cũng...!khá phù hợp cho một người chỉ biết công việc như anh.
- Nhưng anh lại không ngờ, xa em...! lại không đơn giản như anh nghĩ! Càng không ngờ, em lại bước vào cái hang đầu sự bí hiểm khó ngờ khác.
Nó vượt xa với hạn của anh khiến anh khó lòng bảo vệ được em và...!đối với em...!nó rất là nguy hiểm.
- Anh cứ tưởng là em đủ thông minh để biết mình nên làm gì.
Anh tưởng...! em chỉ muốn sống yên bình và tự do như thế nhưng...!nào ngờ...!vừa rời xa anh em đã ở bên cạnh hắn!!
Nghe những lời tâm sự từ trong đáy lòng của Cung Thời Niên, lòng Tự Ninh càng lúc càng mềm nhũn ra vì...! mọi thứ anh nói...!hầu hết đều vì cô, quan tâm cô.
Càng không thể nào ngờ tới, anh lại...!yêu cô đến như vậy.
Cô cứ tưởng....!anh sẽ chóng quên cô thôi, sẽ rất nhanh quên đi hình bóng của người con gái không đáng nhắc đến này, cơ mà....!!
- Được rồi! Anh về đi!! Tôi cần nghỉ ngơi! Vã lại...!bây giờ cũng khuya, tôi ngjix anh chắc cũng mệt!!
Giọng Tự Ninh hơi run run vì xúc động, hơn nữa trong đó còn có sự an ủi, khiến cho Cung Thời Niên cảm thấy ấm lòng và yên tâm hơn.
- Được, vậy em cứ nghỉ ngơi đi! Anh về trước! Mai...!anh sẽ lại đến thăm em.
- Đừng vội từ chối, anh sẽ không làm gì quá đáng với em đâu!
Trước khi rời đi, anh còn để lại cho cô một nụ cười toả nắng và ánh mắt quan tâm!
Lạch cạch!!
Sau khi anh rời đi được đôi lúc, Tự Ninh bắt đầu khóc nức nở.
Lúc này trong đầu cô vô cũng hỗn loạn và phức tạp, cô không nghĩ...!mình lại bắt đầu yêu anh nữa rồi.
Những lời nói quan tâm đó càng khiến cô cảm thấy tội lỗi và đau đớn vì sự hèn nhát của mình! Bây giờ suy nghĩ lại thì...!chúng ta đã vượt qua bao chông gai như thế, cuối cùng tại sao lại phải chia tay??
Cơ mà...!bây giờ quay lại còn được không? Cái tình yêu kiếp trước, kiếp này đã khiến cô mệt mỏi như thế? Liệu...!sẽ có chuyện gì không may xảy ra nếu cô cứ cố chấp nghịch ý trời? Hoặc ngũi đến một người khác thì....!còn Vương Tề Mặc phải làm sao? Kế hoạch hôm nay đã bị phá hủy rồi, Tề Mặc với cô vẫn còn mập mờ như vậy? Và nếu...! khi anh chàng đó biết cô đang chơi đùa tình cảm của anh ấy vì người đàn ông khác thì...!sẽ ra sao? Chắc chắn là ngay cả làm bạn cũng không làm được vì vị good boy đó đã bị tổn thương đúng không?