Xin lỗi! Nhưng nếu Nhậm tiểu thư không có hẹn trước với chủ tịch thì...!không thể gặp được đâu ạ!
Tiếp tân rất khó xử khi Nhậm Mục Tinh cứ nằng nặc muốn gặp Cung Thời Niên.
- Ha! Cô đã biết gọi tôi là Nhậm tiểu thư rồi còn không cho tôi vào? Ý gì đây?
Nhậm Mục Tinh tức giận trừng mắt với cô tiếp tân!
- Có chuyện gì vậy?
Cơ mà, chợt từ đằng sau có giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô ta rùng mình quay đầu lại nhìn.
- Cung Thời Niên!
Giọng ngọt ngào ra phết nhỉ? Rõ ràng lúc nãy còn hung hăng lắm mà!
- Cô tìm tôi? Có việc gì?
Cô ta vội vàng chạy tới canh Cung Thời Niên tỏ ra thẹn thùng khiến cho Tiểu Cường đứng kế bên phải nổi da gà.
- Cung tổng! Hôm nay em đến đây chủ yếu là muốn mời anh ăn cơm, sẵn tiện...!mời anh đến tiệc sinh nhật của em.
Cung Thời Niên nghiêng đầu hỏi lại cô ta.
- Sinh nhật?
- Đúng vậy! Là thứ tư tuần sau đấy ạ? Hôm đó...!anh rảnh không?
Thế là Thời Niên quay sang nhìn Tiểu Cường và cau mày cảnh cáo ra hiệu.
Vốn là Tiểu Cường anh đã nắm bắt được tín hiệu rồi, nhưng, vẫn cố tình không hiểu.
- À! Thứ tư tuần sau? Cung tổng, thứ tư tuần sau anh không hề có lịch trình gì dày đặc, chắc là đi được.
Tiểu Cường vừa nói vừa nhìn Thời Niên mỉm cười công thức như không có chuyện gì.
Cung Thời Niên thì nghiến răng, dường như đang nói với Tiểu Cường rằng.
Cậu đang cố tình chọc giận tôi? Xem ra cậu chán sống rồi nhỉ?
- Vậy thì hay quá rồi! Thế thì anh nhớ phải đến dự sinh nhật của em đó nha! Còn giờ, anh rảnh không?
Xem cô ta vui mừng chưa kìa, vui đến mức không thấy rõ gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của Cung Thời Niên luôn rồi nhỉ?
- Ha! Cơm? Giờ tôi không muốn ăn cũng không rảnh! Xin lỗi!
Nói xong, anh chứ vậy mà lướt qua cô gái xinh đẹp trước mặt, không hề có cảm giác nuối tiếc, ngay cả ngoảnh đầu lại nhìn cũng không thèm!
Cứ vậy thôi sao? Lạnh lùng như thế?
Trông Nhậm Mục Tinh có hơi phẫn nộ và cả....!tức giận!
Cô có gì đó không cam tâm khi người đàn ông này lùng với mình như vậy!
- Nhìn gì chứ?
Cô ta tức giận trừng mắt qua tiếp tân như muốn trút giận rồi bước nhanh chân bỏ đi!
...----------------...
Tại biệt thự của Nhậm gia.
- Sao rồi con gái? Trông con...!có vẻ bực mình?
Nhậm Tịch Nghi cầm cốc nước lên uống một hơi hết cạn, có lẽ cô muốn hạ hỏa rồi mới nói chuyện với ba mình, để tránh vì tức giận mà nói ra những lời không lễ phép.
- Anh ấy đã đồng ý đến dự sinh nhật của con rồi! Nhưng...!nhìn miễn cưỡng lắm ba à!
- Cơ mà, điều khiến con không vui không chỉ có vậy thôi đâu! Con bực là vì...!anh ta quá cao ngạo rồi! Anh ta có biết...!là...!con chưa bao giờ mời cơm đàn ông không? Thế mà...!
Cô ta tức giận đến mức không biết nói thêm gì.
- Con gái à! Đừng như vậy chứ! Cung Thời Niên đó chỉ là đang giả vờ thôi! Chứ con gái của ba sao có thể bị xem thường được!
Ông ta vỗ vỗ vai an ủi con gái mình...
- Hừ! Con cứ nghĩ anh ta thú vị lắm, cơ mà...!bây giờ...!con cảm thấy anh ta cứ như một khúc gỗ vậy, chẳng vui gì cả!
- Cơ mà, chúng ta phải thực sự làm vậy à? Vì...!anh ta là Cung Thời Niên thôi sao? Ba ưng một chàng rể giống như anh ta đến thế?
Đột nhiên ông ta lại mỉm cười nham hiểm, sự nham hiểm này chỉ xó ở một lão cáo già mà thôi!
- Phải! Không những vậy, bây giờ...!Cung Thời Niên còn là con của Phan Trấn Vũ nữa, nếu không nắm bắt cơ hội thì...!chàng rể quý này sẽ bị người khác cướp mất! Nên con gái, con phải cố gắng, không phải...!con cũng thích cậu ta đó hay sao?
Nhậm Mục Tinh bĩu môi rồi cười cười!
- Ừ thì, anh ta chỗ nào cũng rốt, điểm nào con cũng ưng hết, nhưng cái tính cách lạnh lùng như tảng băng đó thì có hơi quái dị chút!
Suy nghĩ cho cùng thì Cung Thời Niên vẫn là lựa chọn hoàn hảo nhất cho cô và cả sự nghiệp của gia đình nên không có xách nào khác.
Cơ mà, có chồng như vậy...!mình cũng đâu có thiệt! Thân hình đó, sức hút đó!!! Ha ha ha! Anh cứ chờ mà để tôi thưởng thức đi! Anh chồng tương lai thân yêu!