Đây là công ty của anh ấy sao? Nó thật là to lớn và sang trọng! Đó..
chắc chắn là thành quả cho sự cố gắng của anh ấy.
Là bằng chứng của nước mắt, mồ hôi và lần thức trắng đêm để tạo thành.
Đứng trước công ty của Cung Thời Niên cô càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Mình mong lần đầu mình tới đây mọi thứ sẽ tốt đẹp và....!mình thật sự có thể thành công, thật sự...!có thể sống thật tốt.
Bắt đầu lại thôi nào! Gạt bỏ đi quá khứ và tang thương, mình phải sống cho không uổng phí kiếp này!
- Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Cô định chôn chân ở đó luôn sao?
Cung Thời Niên chợt quay đầu lại lên tiếng làm cho Tự Ninh có phần giật thốt.
- Hả? À!
Tự Ninh vội vàng chạy theo thì bị một cái giọng lạnh lùng của Tiểu Cường chê trách.
- Chưa gì mà đã lơ đãng như vậy rồi! Để tôi chống mắt lên xem cô sẽ làm được gì.
...----------------...
Từ khi bước vào trong công ty cho đến khi đi vào thang máy chủ tịch, mọi người ở công ty vẫn không ngừng xì xào.
- Ai za! Cô ấy là thư ký mới của chủ tịch nhỉ?
- Ừ! Nhìn cô ấy dễ thương ghê!
- Ủa! Dễ thương? Anh bị mù hả?
- Nhìn cô ấy cũng lạnh lùng ra phết!
- Ừ, thì là có khí chất nhưng lại hơi quê mùa!
- Cũng không biết là...!chủ tịch nhắm trúng điểm gì của cô ta.
Đây là một tập đoàn lớn nên nhân viên ở đây cũng có phần lịch thiệp hơn, nhưng, vẫn không khỏi đưa ra hai ý kiến khác nhau: một phía thì nói cô ấy tầm thường, cũng không phải là thứ quá tài giỏi.
Có khi còn có ý định trèo cao; còn phía khác thì nói cô ấy chính chắn và có chút gì đó dễ thương, phía này tin tưởng vào mắt nhìn của chủ tịch là sẽ không sai.
Đương nhiên, trong đó vẫn có một ít người ganh tị và so bì.
Vì chủ tịch là một người đàn ông anh tuấn và tài giỏi nên có không ít người phụ nữ trong công ty thích anh, cũng vì vậy mà...!bọn họ có thành kiến với Tự Ninh.
Bọn họ không hiểu tại sao cái chức thư kí đó không thuộc về mình, họ không hiểu Tự Ninh có điểm nào tốt mà chủ tịch phải để mắt đến.
Năng lực sao? Nhìn cô cũng không phải là một người có tài cáng gì! Còn ngoại hình? Ha! Quá tầm thường.
Vậy thì họ càng không biết mình thua Tự Ninh ở điểm nào mà chủ tịch lại không nhắm đến họ.
...----------------...
Trong phòng làm việc của chủ tịch!
- Hả!! Không phải chứ! Thư ký cũng đâu đến mức phải làm việc trong phòng chủ tịch?
Tự Ninh cứ tưởng mình sẽ có một căn phòng riêng, hoặc ít nhất thì cũng phải ngăn cách phòng chủ tịch bởi một tấm rèm tự động chứ!
Còn đằng này! Trực tiếp như thế luôn sao? Cùng phòng như vậy?
- Cô đừng nghĩ nhiều, thư ký Phó! Tôi chỉ là đang...!vì công việc thôi! Cô nghĩ thử xem, bản thân cô là người mới chưa quen việc, có phải nên cần sự trợ giúp của tôi không! Như vầy là tốt nhất rồi, vì tôi có thể quan sát xem cô làm việc như thế nào!
Nghe có lí thật đấy! Nhưng mà...!cô vẫn thấy có gì đó không tiện.
Vì như thế cứ như cô đang bị giám sát vậy,thật ngột ngạt và căng thẳng, nó khiến cho Tự Ninh cô....!cảm thấy...!không được tự do và thoải mái.
- Tôi phải vất vả sắp xếp cho cô nên cô đừng có mà tỏ ra gương mặt không hài lòng đó!
Tiểu Cường dường như vừa thoát khỏi kiếp không khí mà lên tiếng.
- Cậu đừng có nhiều chuyện mà chĩa mỏ vào! Đi ra ngoài đi!
Tiểu Cường hừ một cái rồi rời đi!
Cô ta quả nhiên là tai hoạ ngầm.
Cung Thời Niên càng ngày càng đối sử kì lạ với cô ta rồi! Nhưng...!có cách nào tốt hơn ngoài giết cô ta không nhỉ?
Cạch!
...----------------...
- Được rồi! Làm việc đi!
Làm việc!
Tự Ninh ngồi vào bàn làm việc của mình rồi nhìn sang người đàn ông đang không ngừng lia bút kia!
Anh ấy...!lúc nghiêm túc thật là đẹp! Quả nhiên đàn ông khi làm việc lúc nào cũng có sức hút! Kiếp trước khi anh ấy bận bịu việc quân sự, nghiêm túc xử lý chính vụ cũng rất....
- Này! Sao cô cứ nhìn tôi vậy thư ký Phó?
Anh ấy không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục lia bút mà mỉm cười gian tà nói với Tự Ninh.
- Hả? À! Không có gì? Chỉ là...!giờ tôi nên làm gì đây thưa sếp?
Lúc này Cung Thời Niên mới ngẩng đầu lên và chỉ vào sắp tài liệu đang để trên bàn Tự Ninh.
- Đó là những tài loại và doanh thu của vài năm trước.
Đọc và nghiên cứu nó đi,rất có ích cho một người mới như cô đấy!
Nói xong Thời Niên tiếp tục lia bút.
Hả?
Tự Ninh nhìn vào đống tài liệu trên bàn mà há hốc.
Nó...!là chuẩn bị cho mình sao? Nhiều...!nhiều thật đấy!
Đương nhiên rồi, đó là tất cả tài liệu, doanh thu và sổ sách của hai nước trước còn gì!
Tuy mình muốn cố gắng học hỏi và làm việc thật nhưng...!Ôi trời! Mình thật sự phải thở dài với những thứ này rồi! Vì nó...!nhiều quá! Mình sợ cho dù có đọc ba ngày, ba đêm cũng không hết!
Thời Niên nhìn thấy cô cứ cau mày thở dài, thở ngắn mà không khỏi cười thầm!
Còn nói là muốn cố gắng! Mới bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt như vầy thôi mà đã thế này rồi!