Trong phòng tiếp khách VIP của công ty.
Cạch!!
- Sao hôm nay Phan tổng lại rảnh rỗi đến chỗ của tôi vậy?
Thời Niên nhẹ nhàng nhếch mép lên và từ tốn mở cúc áo vest ra ngồi xuống.
- Phan tổng? Vậy...!ba nên họi con là Cung tổng nhỉ?
Ba? Nghe thật nực cười làm sao!
- Đừng có vòng vo tam quốc! Rốt cuộc thì ông đến đây để làm gì?
Cung Thời Niên không phải là đang mất kiên nhẫn, chỉ là...!anh không thích cái bầu không khí đáng ghét này! Phải nhẫn nhịn và ngồi nói chuyện với ông ta, thật khó chịu!
- Ha! Ta tới đây chỉ để...!trịnh trọng nhắc nhở con thôi Cung tổng! Tốt nhất con nên biết khó mà lui đi, đừng có cố chống đối với ta nữa!! Hãy về làm con trai của ta, làm người thừa kế của Phan gia!!
Lời ông ta là đang khuyên sao? Hay là đang cảnh cáo sự nguy hiểm đang cận kề? Muốn ép buộc anh?
- Tôi cứ muốn chống đối đó thì thế nào? Hừ! Tôi cũng muốn nhắc nhở ông đây! Ông đừng có mà tốn công sức nữa, cho dù có chết tôi cũng không về đó đâu, cái nơi mà mẹ tôi...!không muốn tôi sống!!
Mẹ?? Hừ! Cái con ả giúp việc đó là gì mà khiến nó lại hận ta như vậy? Không phải cũng chỉ là một con đàn bà sinh ra nó thôi sao? Sao nó không nghĩ rằng nếu không có ta thì làm sao mà có nó, chẳng nhẽ nó chui ra từ lòng đất!!
- Cung tổng! Con đừng có ép ta phải ra tay!!
Giọng của ông ta trở nên rùng rợn và đáng sợ hơn, đúng chất là một tên gian hồ giết người không gớm tay.
- Nhưng này! Con cũng đừng có xem thường ta.
Ta đủ sức để hủy hết những gì con đang có đấy.
Và...!những sự thua lỗ gần đây chỉ mới là cảnh cáo thôi!
Đúng nhỉ? Nhưng ông ta đủ sức thì đương nhiên Cung Thời Niên cũng có sức chống lại, cho dù có một sống một còn, cho dù phần trăm thắng có ít...!anh vẫn sẽ đấu với ông ta đến cùng.
- Ha! Ừ! Ông nói đúng! Nên tôi...!cũng đâu dám lơ là!
- Cung tổng, con nghĩ con có thể cầm cự được bao lâu khi ta thật sự ra tay?
Xem thường người khác vẫn là sở trường của ông nhỉ?
- Không cầm cự được, cũng phải được, vì...!tôi không muốn biến thành một ông trùm, không muốn dính dáng đến cái giớ giang hồ dơ bẩn đó của ông.
Giọng nói của anh lạnh như băng sơn, ánh mắt sắc bén vô cùng.
- Ha ha ha ha!!
Nhưng ngược lại sự nghiêm túc của Cung Thời Niên thì ông ta bật cười, cười phá lên như lời nói của anh buồn cười lắm vậy.
- Cung Thời Niên! Con quên rằng...!con cũng đã từng giết người hay sao? Tay con cũng đã dính máu và phạm tội giống ta đó thôi!!
Ý ông ta là cái cô hầu kia?! Sao ông ta biết được chứ?
- Ông im đi! Tôi đã bồi thường tiền cho nhà họ rồi, họ cũng đã đồng ý, còn ông...!mới là có tội!
Cung Thời Niên tức giận đến nỗi mặt nổi cả gân xanh.
- Ha! Con đâu cần gì kích động đến vậy!!
Anh thật sự không chịu nổi cái cười khẩy của Phan Trấn Vũ, anh tức đến mức đứng bật dậy.
Nhìn ông ta đáng sợ chỉ bằng nửa con mắt.
- Ha!! Kích động? Con mắt nào của ông thấy tôi kích động? Tôi chỉ là đang...!ghê tởm con người máu me như ông thôi! Tởm lợm!!
Cung Thời Niên nói xong liền quay ngoắt bỏ đi không thêm một lời.
- Tởm lợm ta sao? Vậy thì con cũng cảm thấy ghét chính bản thân mình nhỉ? Vì con rất giống ta!
Hừ!!
- Vớ vẩn!
Cạch!!
Cung Thời Niên mình giống ông ta sao? Bản thân mình cũng tởm lợm như ông ta sao? Ha ha ha ha! Không, mình không như ông ta, mình biết yêu và biết bảo vệ người mình yêu chứ không hề giống như cái loài sinh vật máu lạnh, gớm ghiếc đó!