Triệu Tú Nhi nghe thấy lời này thì tim đập mạnh…Cô ta chọc trúng ai cái gì cơ? Dương Túc Anh nói vậy tức nghĩa cậu ta biết chuyện gì đó sao? Tay cầm túi xách của Triệu Tú Nhi siết chặt, vẫn yên lặng chờ đợi Dương Túc Anh nói xong.
“Nhớ cô bạn mà cô dẫn theo tham gia hoạt động ngoại khoá lần trước không? Cô ấy là Tống Dụ.
Con gái duy nhất của Tống Cơ Hoành.
Chắc tôi không cần phải nói cho cô biết Tống Cơ Hoành là ai đâu nhỉ?”
Dương Túc Anh vừa nói dứt lời, tay cầm túi xách của Triệu Tú Nhi run rẩy, túi xách rớt xuống đất, đồ đạc trong túi văng ra tung toé.
Cậu chàng nhìn Triệu Tú Nhi, có chút thương hại.
Thiếu hiểu biết đáng sợ như vậy đấy.
Nhưng nếu tính tình Triệu Tú Nhi tốt, thì cũng sẽ chẳng có việc gì lớn xảy ra, không phải sao? Không chừng còn mốc nối được một mối quan hệ tốt với con gái của ông chủ Tống.
Giờ thì hay rồi…Nhìn cô ta quậy phá trước cửa quán bar, rốt cuộc Dương Túc Anh cũng không quá đành lòng, sợ cô ta lại kiếm về cho mình thêm một tội nữa, nên vẫn rủ lòng thương nói cho cô ta biết việc này.
Còn nên xử lý như thế nào, chỉ có thể dựa vào chính cô ta mà thôi.
Dương Túc Anh định tới quán bar chơi một lúc, mà đụng phải Triệu Tú Nhi, đột nhiên hứng thú của cậu bị giảm mạnh.
Hút hết điếu thuốc rồi quăng đầu lọc vào thùng rác bên cạnh, sau đó lên xe lái đi mất.
Triệu Tú Nhi vẫn chưa hết run rẩy.
Cô ta đứng không vững nữa, ngồi sụp xuống bên đường.
Tống Dụ…không ngờ lại là…Tống tiểu thư kia…Triệu Tú Nhi thực sự không biết chuyện này.
Mỗi lần cô ta đi ăn đi chơi thì đều đi cùng với nhóm của mình, về Tống tiểu thư và Tống Cơ Hoành, chỉ là nghe vài lời đồn thổi, rồi cô ta cũng không quan tâm.
Mà mọi người lúc đồn thổi về Tống Dụ, cũng chỉ bảo là Tống tiểu thư, hay là con gái của Tống Cơ Hoành thôi.
Nên làm sao Triệu Tú Nhi biết được Tống tiểu thư chính là Tống Dụ chứ???
Cô ta chỉ cảm thấy mình và mấy người này là hai thế giới khác biệt, làm gì có cơ hội gặp mặt hay tiếp xúc mà phải quan tâm nhiều mấy vấn đề này làm gì.
Không ngờ…không ngờ…cô ta thực sự đụng phải Tống tiểu thư…Ngẫm lại những lời nói và hành động mình đã làm với Tống Dụ, Triệu Tú Nhi thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Nếu Tống Dụ là Tống tiểu thư, là con gái của Tống Cơ Hoành, thì chắc chắn việc này sẽ không chỉ dừng lại ở một bài đăng nhỏ nhoi kia…
Chuyện này đã rơi vào thế cục mà Triệu Tú Nhi không thể kiểm soát được nữa rồi.
Nhưng phải giải quyết như thế nào, Triệu Tú Nhi hiện tại không có đầu óc để suy nghĩ.
Cô ta cố đứng dậy, bắt taxi về nhà.
Việc này, cuối cùng là vẫn phải báo với ba mẹ của cô ta thôi.
Còn là, phải báo càng sớm càng tốt.
***
Hạ Thanh Di và Cảnh Hàn bên nhau hiện tại đã được khoảng một tuần.
Mặc dù tin tức hai người hẹn hò không bị chia sẻ lên confession trường, nhưng mà tin đồn thì cũng có rất nhiều cách để đồn, không phải là chỉ có thể đồn qua mạng xã hội.
Hình ảnh thì cũng có rất nhiều nguồn để chia sẻ.
Huống hồ hai người cũng không hề giấu giếm, đi đi về về đều có nhau.
Nắm tay công khai, người này cùng đi học với người kia, cùng ăn trong căn tin trường, đi dạo ở khuôn viên trường, cùng tập thể dục buổi sáng,...Như thế này mà mọi người còn không biết nữa thì đúng là uổng công hai người họ công khai rõ ràng như thế.
Có điều, Hạ Thanh Di cũng không hiểu nổi vì sao buổi hẹn cùng nhau học trên thư viện hôm nay lại chuyển sang cùng học…ở nhà cô.
Hiện tại cô và Cảnh Hàn đang cùng ngồi bệt ở sàn nhà được lót thảm lông, trên bàn kê một chiếc ipad và một chiếc laptop.
Sách vở của cả hai bày đầy trên bàn học.
Còn có, hai ly cafe sữa, một trắng một đen, là ly couple mà Cảnh Hàn mua đem qua nhà cô.
Cảnh Hàn hiện tại đang ngồi cạnh cô, nghiêm túc gõ máy tính lạch cạch lạch cạch, lâu lâu sẽ cúi đầu nhìn vào cuốn sách tiếng anh dày cộm cậu đặt bên cạnh, một lúc lại lấy bút highlight lên vài dòng trên cuốn sách đó.
Dáng vẻ vô cùng tập trung.
“Thanh Di, đừng nhìn anh như vậy.
Anh không tập trung nổi đâu.”
Hạ Thanh Di đen mặt, bỏ đi.
Xem như cô chưa nghĩ gì cả.
Còn tưởng Cảnh Hàn tập trung lắm cơ.
“Ừm, không nhìn nữa.”
Vừa dứt lời, đột nhiên cằm của Hạ Thanh Di bị nắm kéo sang một bên, bóng đen ập tới.
Cảnh Hàn hôn phớt lên môi Hạ Thanh Di một cái, rồi rời đi.
“Nạp năng lượng.”
Hạ Thanh Di sửng sốt, tim đập loạn xạ vẫn chưa trở về bình thường được.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, à, phải nói là nụ hôn đầu của Hạ Thanh Di luôn mới đúng.
Một tuần qua, cô cùng Cảnh Hàn cũng chỉ nắm tay đi dạo cùng nhau thôi, quá lắm là có một lần Cảnh Hàn đưa cô về, sau đó cậu kìm không được kéo Hạ Thanh Di ôm vào lòng.
Được một lúc rồi buông cô ra để cô về nhà.
Hạ Thanh Di sờ sờ môi của mình.
Hít thở vài cái để bình tĩnh trở lại.
“Có phải đây mới là mục đích anh đổi từ thư viện sang nhà của em không?”.