- Tịnh Nhu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Tịnh Nhu vừa được vua cho đứng lên, chân do quì lâu bị tê nên nàng cứ khom khom người, mặt hơi nhăn nhó gượng gạo đáp:
- Dạ bẩm, năm nay Tịnh Nhu mười bảy tuổi!
Đại Tông đế nhìn thật kĩ nàng rồi quay sang Tĩnh Huệ phi mỉm cười nói:
- Đã mười bảy rồi sao? Ha ha! Tĩnh Huệ phi, nàng tiến cung lúc mười sáu tuổi. Vừa vào cung đã hết sức chín chắn chững chạc, rất có phong phạm nương nương. Nhưng còn hai vị tiểu muội nhà nàng, haha...Một Tịnh Dung bướng bỉnh thích làm loạn. Bây giờ lại có thêm một Tịnh Nhu hiếu động lanh lợi không chịu nghe theo qui củ. Hai tiểu cô nương này đến khi nào mới có thể gả đi được đây?
Tịnh Nhu nghe vua nói chuyện thản nhiên vui vẻ như thế liền tỏ ra tự nhiên hơn, bước đến gần vua và đại tỉ cười nói:
- Hoàng thượng ơi, Tịnh Nhu không có gả đi đâu. Cả đời này Tịnh Nhu đều nuôi chí hướng muốn làm được chuyện gì đó thật lớn, thật vĩ đại. Vì sao cứ phải gả đi mới được chứ? Tịnh Nhu có thể tự mình nuôi sống bản thân. Hơn thế nữa, Tịnh Nhu còn muốn học tốt võ công, làm thật nhiều việc tốt đẹp, nghĩa hiệp giúp đời. Còn gả đi rồi chỉ có thể làm một bà nội trợ giữ nhà, sinh con thật uổng phí cuộc đời. Huống hồ chi, nam nhân cái thời đại này ai cũng đều thích tam thê tứ thiếp. Trong khi luôn bắt nữ nhân phải tòng cái gì đó đức, thật sự không có công bằng.
Đại Tông đế nghe nàng nói xong, mắt cũng đứng tròng nhìn nàng như một kì nhân quái lạ lần đầu tiên nhìn thấy. Tĩnh Huệ phi hoảng sợ vội đứng dậy gắt Tịnh Nhu:
- Nhu muội! Muội thật hàm hồ! Ăn nói linh tinh trước mặt hoàng thượng! Còn không mau quì xuống nhận tội!
Nàng nói xong, bản thân cũng quì xuống cạnh bên Tịnh Nhu, nhìn Đại Tông đế nói:
- Bẩm hoàng thượng, Tịnh Nhu xuất thân hàn vi, chưa từng được học qua lễ giáo. Nói chuyện nhiều lúc khinh suất không biết phải trái. Cúi xin hoàng thượng đừng bắt tội Tịnh Nhu!
Đại Tông bất chợt phá lên cười to, đỡ Tĩnh Huệ phi đứng dậy rồi nhìn Tịnh Nhu cười nói:
- Đứng dậy hết đi! Trẫm thuở bé rất ngưỡng mộ sự tích anh hùng của Lương nữ tướng. Trước có nghe nói Tịnh Nhu tính cách rất giống với Lương nữ tướng cho nên cũng hiếu kì với nàng. Bây giờ gặp qua, xem ra ngươi không chỉ giống với Lương nữ tướng, mà có khi còn táo bạo cường liệt hơn. Ha ha! Phạm Tịnh Nhu, ngươi khá lắm! Trẫm sẽ chờ xem thành tựu của ngươi!
Tịnh Nhu nghe vua không những không bắt tội mình, mà còn động viên mình. Nàng liền cười tươi vui vẻ. Tĩnh Huệ phi cũng không ngờ Đại Tông vậy nhưng lại còn khích lệ Tịnh Nhu càn bướng. Một nữ nhân không muốn gả đi, còn muốn tung hoành thiên hạ là cái lí lẽ gì? Vậy mà vua cũng ủng hộ sao? Tĩnh Huệ không thể đoán nổi tâm tư của vua nhưng thấy vua vui vẻ, nàng cũng mỉm cười, sủng nịch nhìn Tịnh Nhu nói:
- Nhu muội thật sự tâm tư còn trẻ con quá! Đợi đến vài năm sau, muội gặp phải ý trung nhân, tự nhiên sẽ không còn suy nghĩ thế này nữa.
Tịnh Nhu chu môi nói:
- Thôi đi, muội không tin nổi vào nam nhân trong thiên hạ này đâu! Muội mà yêu, chỉ muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm cùng với một người duy nhất trọn đời trọn kiếp chung thủy một lòng. Còn với các dạng nam nhân đằng này nói yêu, đằng kia lại đi ôm người khác. Tam cung lục viện đầy ắp mỹ nhân thì xin chừa muội ra.
Tĩnh Huệ phi vừa nghe liền hoảng hốt vội quát:
- Phạm Tịnh Nhu! Muội...
Ôi trời ơi, đứa nghĩa muội này không biết trời cao đất dày. Ngay trước mặt hoàng đế lại phỉ báng nam nhân đa thê thì đã thôi, lại còn lôi cả tam cung lục viện ra nói. Đấy chẳng phải là trực tiếp chỉ vào mặt hoàng thượng mà mắng hay sao? Phạm Tịnh Nhu thật sự muốn chết đây mà! Tĩnh Huệ phi sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nàng nhìn trộm Đại Tông đế, trong lòng thầm cầu nguyện hi vọng hoàng thượng...đừng nghe rõ.
Chỉ là không ngờ Đại Tông đế bỗng trừng mắt lên, chỉ tay vào Tịnh Nhu sau đó mất một lúc, vua mới nói:
- Cho ngươi theo làm đồng học với Huyền Bảo có khi nào chính là sai lầm không nhỉ? Ngươi...lễ nghĩa qui tắc gì cũng bị ngươi bẻ gãy. Ngươi...Nhưng mà ngươi nói cũng có lí lẽ lắm! Được! Vậy thì trẫm phải chờ xem. Những gì ngươi nói ngươi có làm được không? Nếu mà chẳng bao lâu, ngươi lại muốn gả đi. Phu quân của ngươi lại là kẻ có thê tử khác, trẫm nhất định sẽ trị ngươi, xử ngươi tội xấc láo!
Đại Tông đế nói xong, thản nhiên bỏ đi khiến Tĩnh Huệ phi cũng không dám tin. Nhà vua thế nhưng lại không nổi giận với Tịnh Nhu?
Đợi Đại Tông đế đi khuất rồi, nàng mới quay lại nhìn Tịnh Nhu thở dài:
- Nhu muội, muội thật là...
"Thật là không biết sống chết, đùa với lửa kia mà! Muội cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ ông trời cũng không dám cứu muội nữa!"
Lúc Tịnh Nhu về đến phủ tướng quân trời đã vào tối. Nàng vẫn như lời đã hẹn với Phạm Duẫn, dù khá mệt mỏi vẫn đến phòng luyện võ học thương pháp với ông. Phạm Duẫn đối với sự cố gắng cùng nhiệt tâm hiếu học của nàng rất tán thưởng nên ông dồn hết tâm huyết dạy dỗ cho nàng. Lại sai Nhật Tín, Nhật Nghĩa cùng luyện với nàng. Tịnh Nhu mới tập, đương nhiên là không thể là đối thủ với các vị ca ca. Nhưng nhờ nàng cũng có luyện nội công do Trần Định Thế dạy cho. Lúc bị Nhật Tín, Nhật Nghĩa ép ngã, nàng liền vận lực chống đỡ. Hai vị ca ca tuy có thể đánh áp đảo nàng nhưng nếu muốn bắt lấy nàng thật không dễ dàng. Phạm Duẫn nhìn ra được tiềm lực của nàng, ông bất chợt gọi nàng đến nói:
- Nhu nhi! Con có lẽ không thích hợp dùng trường thương. Hay là đổi sang dùng kiếm đi. Dùng mười sáu chiêu kiếm pháp của mẫu thân con dạy, phối hợp với chiêu số thương pháp của ta, con luyện thử xem.
Phạm Duẫn ném thanh kiếm về phía nàng. Tịnh Nhu chụp kiếm, còn chưa ra động tác, Nhật Tín đã bước lên nói:
- Phụ thân, thương pháp và kiếm pháp khác xa nhau. Làm sao có thể phối hợp? Hơn nữa, Nhu muội công phu căn bản chưa có, người lại dạy cho muội ấy phối chiêu như thế, liệu có khi nào sẽ bị tẩu hỏa nhập ma không?
Phạm Duẫn nghe con trai nói xong liền phá lên cười vang:
- Ha ha! Các con không phải lo. Tịnh Nhu so với người khác thật sự không giống. Thứ mà người khác luyện không được, Nhu nhi lại luyện rất dễ dàng. Các con không thấy Nhu nhi học nội công của tam cửu các con tiến bộ nhanh đến thế nào hả? Nhu nhi, đừng sợ! Cứ luyện như phụ thân nói. Ta ở đây, nhất định sẽ dạy con thành ra cao thủ tuyệt đẳng!
Tịnh Nhu gật đầu mỉm cười:
- Dạ, phụ thân!
Nàng quay sang Nhật Tín, Nhật Nghĩa nói:
- Tam ca, tứ ca các huynh tiếp chiêu đây!
Tịnh Nhu tuốt kiếm, phóng tới. Dùng kiếm thuật tinh tế của nghĩa mẫu Lương nữ tướng dạy, kết hợp với bí chiêu thương pháp mạnh mẽ của Phạm Duẫn liền tạo ra một thế kiếm cực kì ảo diệu. Trong nhu có cương, trong cương có nhu, uy lực vô cùng. Nhật Tín, Nhật Nghĩa không thể tin nổi. Vừa rồi rõ ràng là hai gã đánh thắng Tịnh Nhu, đánh rơi cả trường thương trên tay nàng. Vậy nhưng khi nàng dùng kiếm, lại đánh cho hai gã không kịp trở tay. Nàng ra tay quá nhanh, chiêu thức lại muôn hình vạn trạng, cả hai nhất thời không dám tin đó chính là kết hợp từ thương pháp và kiếm pháp của cha và mẹ mình dạy cho.
Nhật Tín bị Tịnh Nhu đánh rơi cả thương, quay sang nhìn Phạm Duẫn hỏi:
- Phụ thân, kiếm pháp này...
Phạm Duẫn vuốt râu, tươi cười nói:
- Nhu nhi, kiếm pháp này con chính là người thi triển ra được tinh diệu trong nó. Như vậy, con đặt tên cho nó đi!
Tịnh Nhu thu kiếm, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Kiếm pháp này từ tuyệt chiêu của phụ thân và mẫu thân phối thành. Như vậy, gọi Phạm Lương kiếm pháp được không phụ thân?
Nhật Tín và Nhật Nghĩa phì cười ra miệng. Nhật Nghĩa nhìn Tịnh Nhu, cười nói:
- Nhu muội, muội nên nghĩ cái tên nào đó hay ho một chút được không? Nếu cứ gọi Phạm Lương kiếm pháp, thôi thì khỏi đặt tên cho rồi.
Tịnh Nhu gãi gãi đầu. Thật sự nàng có biết chữ đâu, cũng có rành miếng văn hóa nào để đặt tên mới sợ á! Nhưng mà Phạm Duẫn tin tưởng giao cho nàng đặt tên, nếu không ra được một cái tên ra hồn, nàng cũng ngại với ông quá. Nghĩ nghĩ, nàng gượng cười nói:
- Phụ thân cho con suy nghĩ vài ngày được không? Con nhất thời không nghĩ ra được.bg-ssp-{height:px}
Phạm Duẫn cười cười:
- Được, con cứ từ từ suy nghĩ!
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Tịnh Nhu lại một mình đến hậu viên luyện khinh công. Nàng mới đầu không quen thuộc còn e ngại nhưng dần dần đối với thuật khinh công còn hứng thú nhiều hơn luyện kiếm pháp. Trong đời nàng, tuyệt kĩ nàng dùng nhiều nhất chính là chạy. Môn khinh công này tuyệt đối là công phu bỏ chạy thượng thừa nhất. Tịnh Nhu vừa luyện vừa nghĩ đến cuộc sống lúc kiếp trước của mình. Nếu lúc ấy, nàng biết khinh công, chắc hẳn sẽ không đến nỗi bị người ta rượt đến xuyên không luôn thế này. Nghĩ lại kiếp trước, nàng lại cảm thán, hạnh phúc thật khi được ở kiếp này. Người ta nói đúng mà, khổ tận cam lai. Nàng cuối cùng rồi cũng có gia đình, cũng có người thân, lại còn được nhiều người quan tâm kì vọng. Thậm chí cả hoàng đế cũng nói sẽ trông đợi vào tương lai của nàng. Tịnh Nhu nghĩ đến đấy, cũng cười đến mở mắt không lên.
Vừa lúc ấy, Tịnh Nhu bị một hòn đá ném trúng, phải giật mình ngẩng dậy. Nàng đứng trên mái nhà nhìn xuống thấy Tịnh Dung đang đứng, trên tay cầm một đĩa gì đó vẫy tay với nàng. Tịnh Nhu liền phi thân đáp xuống, nhìn Tịnh Dung hỏi:
- Ngươi sao không ngủ mà lại ra đây?
Tịnh Dung không đáp, mắt nhìn lên mái nhà, vẻ mặt háo hức bảo Tịnh Nhu:
- Này, ngươi đưa ta lên mái nhà với ngươi được không?
Tịnh Nhu lắc đầu:
- Không được đâu. Ta mới luyện khinh công không lâu. Tự ta nhảy lên thì được, đưa người khác nhảy cùng, thì sợ không đưa nổi.
Tịnh Dung yểu xìu bĩu môi, nhét cả đĩa bánh vào tay Tịnh Nhu nói:
- Không được thì thôi. Cho ngươi ăn đấy!
Tịnh Nhu ngạc nhiên nhìn đĩa bánh hỏi:
- Sao tự nhiên có bánh cho ta vậy?
Tịnh Dung bước lại ngồi xuống ghế dưới tán cây cổ thụ, nhìn lên mặt trăng nói:
- Ta rãnh rỗi nên theo Liên cô làm thử. Ngươi ăn xem ngon không?
Tịnh Nhu nheo nheo mắt nhìn đĩa bánh, cũng không nói gì, bóc một viên bỏ vào miệng nhai rồi ngồi xuống cạnh Tịnh Dung hỏi:
- Mấy ngày nay ngươi ở nhà có buồn chán không? Học hành được gì rồi?
Tịnh Dung quay sang nhìn Tịnh Nhu, có một chút bất ngờ khi nghe nàng hỏi thăm mình nhưng nàng vẫn đáp:
- Thì vẫn là như vậy. Đại nương bắt ta học thuộc nữ tắc, lại phải tinh thông cầm kì thi họa. Mà ngươi cũng biết đó, ta món nào cũng dở. Thật sự cũng không muốn học, có cố gắng mấy cũng không tiến bộ bao nhiêu.
Tịnh Dung nói xong, yểu xìu cúi đầu cầm lấy cành cây nhỏ, vẽ vẽ mấy nét trên mặt bàn. Tịnh Nhu vừa ăn bánh, vừa hỏi:
- Ngươi không thích học mấy món đó, vậy ngươi thích cái gì?
Tịnh Dung là con gái thân sinh của nghĩa mẫu nữ tướng Lương Ngọc Oanh nha. Nhìn dung mạo, Tịnh Dung cũng có nét giống với nghĩa mẫu. Có khi nào nàng ấy cũng có di truyền của bà, cũng thích võ công hay không? Nếu có, nàng có phải cũng nên giúp cho Tịnh Dung được học võ không?
Chẳng ngờ, Tịnh Dung đáp:
- Ta không thích học gì hết. Ta chỉ muốn may vá y phục và nấu thức ăn thôi.
Tịnh Nhu nghe xong liền mắc nghẹn. Nàng ho lên mấy tiếng, sau đó mới nuốt xuống, nhìn Tịnh Dung hỏi lại:
- Chỉ đơn giản muốn làm bà nội trợ thôi sao?
Tịnh Dung tròn mắt:
- Bà nội trợ là gì?
Tịnh Nhu đáp:
- Thì ngươi muốn may vá nấu nướng. Mấy chuyện ấy, chỉ có nữ nhân gả chồng mới thích làm. Ngươi là muốn sớm được gả đi có phải không?
Tịnh Dung lườm dài Tịnh Nhu đáp:
- Nhảm nhí! Ta thích nấu nướng may vá từ bé rồi. Không phải vì ai, cũng không vì cái gì. Chỉ đơn giản là ta thích thôi. Ta muốn tự mình may ra y phục theo ý nghĩ của mình chứ không giống với các kiểu y phục thường thấy khác. Ngay cả nấu ăn cũng vậy. Nhưng mà đại nương không cho phép ta. Người nói may vá nấu nướng chỉ cần biết qua là được. Đại nương nói những chuyện ấy sẽ có gia nhân họ làm.
Tịnh Nhu ra vẻ thông hiểu, gật đầu nói:
- À, hiểu! Thì ra ngươi muốn là thiết kế trang phục cùng làm đầu bếp sao? Thật ra cũng tốt mà. Ngươi nếu thích thì cố gắng đi. Ta ủng hộ ngươi.
Tịnh Dung nhìn sang Tịnh Nhu, vui mừng hỏi:
- Thật sao? Nếu vậy, ta sẽ may cho ngươi một bộ y phục theo như ý nghĩ của ta. Ngươi sẽ mặc phải không?
Tịnh Nhu gật đầu:
- Ừ. Nếu ngươi may mà ta mặc vừa, với lại nhìn không quái đãn quá, ta nhất định sẽ mặc!
Tịnh Dung mỉm cười gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ may thật đẹp cho ngươi. Còn nữa, ta cũng có thể nấu món ăn cho ngươi, ngươi muốn thử không?
Tịnh Nhu hào hứng gật đầu:
- Gì chứ ăn là việc mà ta thích nhất. Ngươi cứ nấu, ta nhất định sẽ ăn hết!
Tịnh Dung vui vẻ nhìn Tịnh Nhu mỉm cười:
- Ừm, ta sẽ làm cho ngươi. Tịnh Nhu, đa tạ ngươi! Từ trước đến giờ chỉ có ngươi ủng hộ cho ta!
Nàng thật không hiểu, đại nương luôn bắt nàng học nữ tắc, tuân thủ công dung ngôn hạnh nhưng cớ gì lại không khuyến khích nàng việc may vá và nấu ăn? Thật ra nữ nhân giỏi việc nhà, so với nữ nhân chỉ biết cầm kì thi họa, còn lại thì sáo rỗng chẳng phải còn tốt hơn nhiều hay sao? Nàng càng nghĩ càng rối, cứ muốn nàng học nữ tắc nhưng lại không cho phép nàng quá chuyên sâu vào việc của nữ nhân. Đến cùng, cái tiêu chuẩn của đại nương và xã hội áp cho nữ nhân các nàng là phải như thế nào mới đúng?
Cũng may, trên đời lại có một Phạm Tịnh Nhu cái qui tắc gì cũng phá bỏ. Tịnh Nhu như thế, lại có thể muốn làm gì thì làm, không có bất cứ một qui tắc nào ràng buộc được nàng. Nàng ban đầu là ganh tị với Tịnh Nhu nhưng dần dần, chính nàng lại cảm thấy rất ngưỡng mộ Tịnh Nhu. Thật tốt là có Tịnh Nhu! Chắc cũng chỉ có Tịnh Nhu là ủng hộ cho nàng...