Trong tẩm phòng, Tĩnh Huệ phi đã thay ra trung y, chuẩn bị đi ngủ. Nghe tiếng gõ cửa, Tĩnh Huệ phi ngồi trên giường mới khẽ lên tiếng cho phép. Thanh Vân bước vào, đến bên giường của nàng, dâng ra vật trong tay vừa nói:
- Bẩm nương nương, Hoàng Yến vừa mang tin đến!
Tĩnh Huệ phi vừa đưa tay định cầm lấy vật mà Thanh Vân trao ra thì ngay lập tức, Tịnh Nhu từ bên ngoài lao như cơn gió vụt đến, mạnh tay giật lấy vật trong tay Thanh Vân, đồng thời cũng thô bạo đẩy Thanh Vân đã nhào ra. Nàng uy dũng bước lên chắn trước Tĩnh Huệ phi, nhìn sang Thanh Vân cao giọng đe dọa:
- Ngươi muốn làm gì? Có ta ở đây, đừng hòng hãm hại được đại tỉ của ta.
Thanh Vân hốt hoảng nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Tĩnh Huệ phi cầu cứu. Tĩnh Huệ phi cũng vừa bị hành động bất ngờ của Tịnh Nhu làm giật thót. Nhưng kịp nhận ra, thì ra Tịnh Nhu là vì lo lắng cho nàng mà hiểu lầm Thanh Vân. Nàng đứng dậy, kéo Tịnh Nhu lùi lại khẽ nói:
- Nhu muội! Muội làm gì vậy? Thanh Vân làm sao lại hại ta?
Tịnh Nhu không đổi sắc mặt, nghiêm trọng trừng trừng nhìn Thanh Vân nói:
- Lúc nãy muội thấy ả lén lút gặp mặt cung nữ ở cung của hoàng hậu. Hai người to nhỏ trao đổi cái gì đó rất mờ ám. Sau đó, ả đã nhận lấy đồ của cung nữ kia đưa cho, rồi đem vào đây đưa cho tỉ.
Tịnh Nhu vừa nói, vừa mở lòng bàn tay, nhìn lại thứ đồ nàng vừa đoạt được của Thanh Vân. Đó là một miếng giấy gói lại rất nhỏ. Tĩnh Huệ phi và Thanh Vân cùng lúc nhìn về miếng giấy trong tay Tịnh Nhu, sắc mặt vô cùng căng thẳng. Tịnh Nhu thận trọng mở miếng giấy đó ra. Trong lòng nàng cũng hết sức khẩn trương. Có lẽ nào trong này chính là độc dược hay không? Nàng từng chút từng chút vạch mở ra mảnh giấy kia. Nghĩ đến thứ độc dược tàn ác đã hủy đi long thai của vị đại tỉ tốt bụng của nàng, còn khiến đại tỉ suy nhược đến thảm hại. Tịnh Nhu không biết nên hình dung tâm tình hiện tại thế nào, nhưng nàng đúng là căng thẳng đến phát run. Miếng giấy được mở hết ra, Tịnh Nhu cũng nghiêng nghiêng, muốn trút đồ bên trong xuống mặt bàn. Thế nhưng...không có gì hết. Đấy chỉ là một tờ giấy, một tờ giấy không hơn không kém!
Tịnh Nhu giơ tờ giấy lên lật qua lật lại nhìn. Bên trên giấy có dòng chữ. Nàng nhìn vào dòng chữ rồi gãi gãi đầu, đưa sang cho Tĩnh Huệ phi:
- Trong này ghi gì vậy tỉ?
Tĩnh Huệ phi đang căng thẳng, nghe Tịnh Nhu hỏi, mới sực nhớ ra là Tịnh Nhu không biết chữ. Nàng nén cười, nhỏ nhẹ đọc lên:
- Hoàng hậu hồi cung, nghiêm khắc chỉnh đốn. Các cung phòng đều sẽ bị nghiêm ngặt xét hỏi...
Tịnh Nhu lắng tai nghe thật kĩ. Tĩnh Huệ phi đọc xong, thản nhiên nhìn nàng. Nàng cũng nhìn lại Tĩnh Huệ phi, gượng gạo một lúc, nàng mới bật miệng được hỏi ra:
- Đại tỉ, như thế này nghĩa là...
Tịnh Huệ phi nhẹ nhàng mỉm cười, quay sang Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, ngươi ra ngoài trước đi!
Thanh Vân đáp ứng một tiếng, lồm cồm ngồi dậy, liếc nhìn Tịnh Nhu một cái rồi chầm chậm đi ra. Tịnh Nhu nương theo ánh mắt của Thanh Vân, lại nhìn theo bước chân nàng đến khi khuất hẳn. Tự trong lòng nàng cũng biết mình dường như đã hiểu lầm Thanh Vân mất rồi. Nàng gượng cười, nhìn Tĩnh Huệ phi. Tĩnh Huệ phi chỉ vào ghế hiệu cho nàng ngồi xuống. Tĩnh Huệ phi ngồi đối diện với nàng, ôn tồn nhỏ nhẻ giải thích:
- Muội cũng đã biết, đại tỉ cũng không giấu muội. Thật ra, Hoàng Yến là giúp ta thăm dò tin tức ở chỗ của hoàng hậu. Trong hậu cung, mưu mô thủ đoạn đấu đá lẫn nhau giữa các cung phi không phải là chuyện mới lạ gì. Các cung nhân hậu cung đặt người của mình ở chỗ các cung phi khác cũng không phải là hiếm. Tỉ cũng không phải có mưu đồ gì, chỉ muốn biết mình biết ta, phòng ngừa những kẻ muốn bất lợi với mình. Hoàng hậu là chính cung, là người quản lí hậu cung này. Đối với các cung nhân khác, hẳn nhiên cũng là người biết nhiều tin tức nhất. Cho nên tỉ mới nhờ Hoàng Yến, khi cần thiết giúp tỉ báo tin, chỉ là như vậy thôi!
Tịnh Nhu ngây ngốc ngồi nghe. Tĩnh Huệ phi nói xong, nhìn lại không thấy nàng có phản ứng gì. Tĩnh Huệ phi bất chợt đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình vội bắt lấy tay Tĩnh Huệ phi, chớp chớp mắt ngây ngô nhìn nàng. Tĩnh Huệ phi trong nhất thời bị cuốn hút bởi vẻ mặt hồn nhiên đến vô tội vạ của vị nghĩa muội này. Tĩnh Huệ phi không thể tin nổi. Nàng như thế nào lại có một cảm giác xốn xang, nhộn nhạo kì lạ như thế này? Càng nhìn Tịnh Nhu, nàng càng cảm thấy nàng ấy rất đáng yêu, thật muốn nhìn nhiều hơn nữa. Tịnh Nhu để ý thấy ánh mắt đại tỉ hôm nay hình như có gì đó khác khác. Nàng khẽ bày ra vẻ mặt bình thản, cười cười nói với Tĩnh Huệ phi:
- Đại tỉ không cần nhìn muội đến như vậy đâu. Thật ra thì muội chỉ vì lo lắng cho tỉ mà thôi. Nếu như mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, thì xem như hôm nay muội không nhìn thấy, không biết gì hết. Muội chỉ là muốn bảo vệ cho tỉ, chứ không nghĩ rằng sẽ xen vào chuyện của tỉ ở hậu cung. Cho nên...tỉ cứ yên tâm! Tịnh Nhu sẽ giữ bí mật cho tỉ!
Nàng nói xong, liền đứng dậy, làm động tác dán miệng chính mình lại. Tĩnh Huệ phi nhìn động tác kì lạ của nàng mà phì cười. Thấy Tịnh Nhu đứng lên, có ý muốn đi, Tĩnh Huệ phi bất ngờ nắm tay nàng giữ nàng:
- Nhu muội, vẫn còn sớm! Ở lại với tỉ một lúc nữa được không?bg-ssp-{height:px}
Tịnh Nhu ngây ngốc nhìn Tĩnh Huệ phi. Lúc trước khi nàng ghé thăm, đều là đại tỉ hối thúc nàng đi về sớm. Lần đầu tiên đại tỉ chủ động muốn nàng ở lại nha! Tịnh Nhu nhìn ra sắc trời rồi quay lại cười nhẹ với Tĩnh Huệ phi! Còn sớm nha, mặt trời chỉ mới lặn thôi, cũng còn nửa canh giờ nữa cửa hoàng cung sẽ đóng. Tĩnh Huệ phi như đã đoán biết được suy nghĩ của Tịnh Nhu, nàng cười nhẹ nói:
- Muội bây giờ đã là đô úy nội thị, đảm nhiệm công việc quan sát bảo vệ hậu cung. Như vậy muội không rời cung, ở lại trong cung suốt đêm cũng chẳng có ai bắt lỗi phải gì muội. Hơn nữa, ai cũng biết muội là tiểu muội của ta. Muội ở lại Ngọc Linh cung qua đêm cũng không có gì là phạm qui.
Tịnh Nhu gật gật đầu, cười cười nhìn Tĩnh Huệ phi. Nói thật là trong lòng nàng cảm thấy rất vui. Đại tỉ lâu nay lạnh nhạt khó gần. Nàng có cố gắng tiếp xúc cách mấy, cũng không thể thâm nhập vào nội tâm của đại tỉ. Đại tỉ dù rất tốt với nàng nhưng nàng cũng rõ, nàng và đại tỉ cần phải giữ một khoảnh cách nhất định. Chính là không ngờ ngày hôm nay, là đại tỉ tự mình chủ động giữ nàng ở lại. Còn nói là muốn nàng qua đêm ở Ngọc Linh cung hay sao? Nàng nghĩ lại, đặc cách này hình như cả Tịnh Dung là tiểu muội ruột của đại tỉ cũng chưa từng có. Mà ngay cả đại nương, Hảo Nguyên quận chúa, thân mẫu của đại tỉ cũng chỉ được phép vào cung vài canh giờ liền phải ra về. Từ lúc nào mà nàng và đại tỉ trở nên thiết thân được như thế này nhỉ?
Tĩnh Huệ phi thấy Tịnh Nhu chần chừ không trả lời, nàng buồn buồn nói:
- Nếu muội không muốn, như vậy thì thôi...
- Ấy, không...không phải! - Tịnh Nhu vội vã trả lời. - Chỉ là muội...sợ tối đến hoàng thượng đến đây. Tỉ cũng biết đó, gần đây hình như quan gia không ưa muội cho lắm...
Tĩnh Huệ phi phì cười:
- Đêm nay hoàng thượng sẽ không đến đâu. Hoàng hậu cũng đã hồi cung. Hoàng thượng và hoàng hậu đã lâu không gặp, tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Chỉ sợ nói đến mấy tháng cũng không hết. Những phi tần muốn gặp hoàng thượng, có lẽ phải đợi đến tháng sau.
Tịnh Nhu nheo nheo mắt. Nàng cảm thấy câu nói này của Tĩnh Huệ phi sao sao ấy.
- Những phi tần muốn gặp quan gia...
Ý tứ giống như không bao gồm nàng trong đó. Không lẽ đại tỉ không có muốn gặp quan gia hay sao? Tịnh Nhu nghĩ cũng không biết làm sao mà nghĩ. Nàng xua xua, lắc lắc gạt đi cái tâm tư nhiều chuyện của mình, gượng cười nhìn Tĩnh Huệ phi, bộ mặt hết sức xấu hổ nói:
- Nhưng mà đại tỉ ơi, muội...chưa có ăn tối nữa!
Tĩnh Huệ phi phì cười, vuốt tóc Tịnh Nhu bảo:
- Muội ngốc! Ở chỗ của tỉ, bao giờ lại để muội bị đói đâu? Đi, chúng ta sang Đông hiên vừa hóng mát, vừa dùng bữa, trò chuyện với đại tỉ một lúc đi. Nếu như đêm nay không xuất cung được, tỉ cho người chuẩn bị phòng cho muội nghỉ lại.
- ----
Biệt cung Thái Âm.
Bên trong biệt cung là một căn phòng trống trãi, lạnh lẽo. Một nữ nhân áo trắng, tóc xõa bù xù, khuôn mặt hốc hác lạnh lùng ngồi xếp bằng tĩnh tâm đối mặt với bức tường trắng xóa. Cửa phòng mở ra, bốn cao thủ đại nội hông mang kiếm sắt bước vào, đứng dạt hai bên cửa hộ vệ. Đương kim hoàng hậu bước vào, dừng ở phía sau nữ nhân áo trắng kia, khẽ gọi:
- Đại tỉ! Tỉ lại như vậy, không chịu ăn uống gì. Tỉ hành hạ mình thế để làm chi chứ?
Nữ nhân áo trắng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng, giận dữ quát lên:
- Cút đi! Ta không phải đại tỉ ngươi! Ta không có tiểu muội lang tâm cẩu phế, vì cái ngai vị hoàng hậu, không nghĩ đến cốt nhục tình thâm, hãm hại ta phải lâm vào bước đường này. Ta đến nước này rồi, ngươi còn nhọc lòng giả tạo với ta chi nữa đây? Ngươi cút!
Hoàng hậu cúi đầu, nhìn bóng lưng tiều tụy của người bên trong. Nàng buông một tiếng thở dài, lệnh cho cung nữ mang lên một mâm thức ăn đặt lên bàn rồi quay lưng bước đi. Hoàng hậu rời đi, cửa phòng lập tức đóng lại. Bốn đại nội cao thủ lại canh giữ bên ngoài. Nữ nhân áo trắng mới quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắt ra một tia khinh miệt, nhìn vào mâm cơm canh thịnh soạn trên bàn, nàng nhếch ra một nụ cười lạnh lẽo. Chợt, nàng vận nội lực, quơ tay một cái vỗ vào cái ghế bên cạnh nàng. Cái ghế lập tức bị nội lực của nàng đánh vỡ tan. Nàng mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm:
- Muốn hạ độc hủy nội công của ta sao? Lan nhi, đã đến lúc ta phải bắt ngươi trả lại ta tất cả!