- Ngọc Thúy à, bỏ ở đây được chưa. Ta...ta đi không nổi nữa!
Ngọc Thúy nhìn nàng đáp:
- Tiểu thư, người cố một chút nữa, khiêng ả đến miệng giếng khô bên kia, ném vào liền xong chuyện. Nếu như ả là một cung nữ bình thường, bỏ ả ở đây thì không sao. Nhưng vì ả chính là nghĩa nữ của phụ thân người, lại được Hưng Hiệp vương để tâm. Chúng ta chỉ cốt xử lí cho thật khéo, kẻo lại mất lòng hai vị đại nhân. Dù là đối với người hay cả với công chúa đều ảnh hưởng rất không tốt.
Tịnh Dung nghẹn ngào rưng rưng nhìn bao vải nói:
- Tịnh Nhu, ngươi đừng trách ta. Ta...ta vốn không nghĩ làm chết ngươi...ta...ta...hu hu!
Tịnh Dung lại òa lên khóc. Thanh Huyền và Ngọc Thúy thở dài. Nhìn lại bao vải, Thanh Huyền chợt nhiên nói:
- Thôi, dù thế nào chúng ta cũng đã làm chết người rồi. Cũng không thể vô tâm, vô trách nhiệm ném bỏ xác nàng ta là xong chuyện. Hay cứ để bổn cung nhận tội với Phạm tướng quân. Tịnh Dung, ngươi không cần lo. Bổn cung tự mình chịu tội, Phạm tướng quân và phu nhân sẽ không trách ngươi đâu. Ngọc Thúy, chúng ta khiêng nàng trở về.
Ngọc Thúy trợn tròn mắt nhìn Thanh Huyền:
- Công chúa, người...Làm như vậy không được!
Công chúa ở trong cung nghịch ngợm thế nào cũng được, nhưng bây giờ nàng lại còn gây chuyện nghiêm trọng đến làm chết nghĩa nữ của Phạm tướng quân. Người kia lại còn là đồ đệ của Hưng Hiệp vương. Chuyện nhất định đến tai hoàng thượng và các vị đại thần. Một vị công chúa, đáng ra phải ở trong thâm cung chuyên tâm học hành tu dưỡng tâm tính, lí nào có thể gây ra chuyện lớn tày trời thế kia? Chuyện này lộ ra, dù công chúa không bị trách tội, cũng sẽ bị hoàng đế quở phạt, nhất định sẽ bị nghiêm cấm giam lỏng trong thâm cung. Vì mạng của một ả dân thường, có đáng phải khiến công chúa chịu khổ đến thế không?
Thanh Huyền biết Ngọc Thúy nghĩ gì, nàng nói:
- Dù sao ả ta cũng là một mạng người. Bổn cung không tán thành ném xác của ả. Ngọc Thúy, Tịnh Dung chúng ta khiêng người trở về. Lập tức loan báo với Phạm tướng quân!
Thanh Huyền vừa dứt lời, Tịnh Dung và Ngọc Thúy không dám cãi lệnh, đang muốn động thủ khiêng bao vải lên. Chợt nghe tiếng có bước chân người đến gần. Tiếng một nam nhân nói chuyện với một người khác:
- Ngươi đi báo với Bảo Ngọc cung chuẩn bị, đêm nay trẫm qua đêm ở chỗ Uyển Tư quí phi.
Tiếng người kia đáp lại một tiếng rồi rời đi. Nam nhân này lại đi hướng về chỗ ba nàng. Thanh Huyền liền biến sắc:
- Không ổn! Là hoàng huynh. Chúng ta... mau nấp đi thôi!
Cả ba nàng chui vào bụi rậm. Vị nam nhân kia cũng vừa đi đến, thoáng nhìn thấy bao vải trên mặt đất, y hiếu kì nhìn quanh một lượt sau đó bước đến gần. Y vươn tay định mở bao vải ra, vừa lúc trong bao vải khẽ chuyển động khiến nam nhân giật mình vội rụt tay lại. Từ trong bao vải, Tịnh Nhu bật dậy chui ra, nhìn nam nhân trước mặt đầy tò mò. Nam nhân nhìn nàng, cũng không thể tưởng tượng nổi. Ngay trong cung cấm, lại có một nữ nhân...từ trong bao vải chui ra thế kia? Nam nhân lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Từ đâu lại ở đây?
Tịnh Nhu bước ra khỏi bao vải, tỉ mỉ đánh giá nam nhân mặc cẩm bào sang trọng trước mặt kia, thầm nghĩ: "Ở trong cung thường không có đàn ông, toàn là thái giám và cung nữ. Người này lại không giống thái giám, không lẽ chính là hoàng thân quốc thích gì đây?".bg-ssp-{height:px}
Nàng thận trọng để ý tác phong, tư thái của người kia. Quả nhiên không tầm thường. Chậc, gặp hoàng thân, vậy là nàng được cứu rồi. Nàng bày ra vẻ mặt tội nghiệp nói:
- Ta là nghĩa nữ mới nhận của Phạm Duẫn tướng quân, tên gọi Phạm Tịnh Nhu. Bởi vì...ta...ta vào cung thăm đại tỉ là Tĩnh Huệ phi nhưng lại đi lạc đường đến nhầm chỗ của Huyền Bảo công chúa. Bởi vì người trong cung của công chúa nghĩ ta là thích khách cho nên đánh ta, rồi ném ta vào bao này. Anh à, ấy quên... Đại huynh à, xin chỉ giùm ta đường đến chỗ của Tĩnh Huệ phi có được không?
Tịnh Nhu vốn định nói thật là mình vừa bị Huyền Bảo công chúa cùng Tịnh Dung hành hạ, phải giả chết để thoát thân. Nhưng nàng sực nhớ lại lúc nãy Tĩnh Huệ phi đã có dặn dò nàng, chuyện nàng mạo phạm công chúa nhưng công chúa không công khai xử phạt nàng mà chỉ bắt nàng vào cung khổ sai, chính là không muốn kinh động lớn chuyện. Cho nên Tĩnh Huệ phi dặn nàng cố gắng chịu đựng, cho công chúa trút giận một chút, Tĩnh Huệ phi sẽ tìm cách cứu nàng thoát ra. Chỉ nhưng mà vừa rồi nàng bị trúng nước ớt, thật sự khó chịu quá, suýt tí nữa là không nhẫn nổi, nhảy dựng lên rồi. Chợt nàng nghe bên trong phát ra tiếng nói nho nhỏ, dường như là giọng của Tịnh Dung. Nghĩ đến những trò này có thể nào là do Tịnh Dung chủ mưu. Tịnh Dung không thích nàng, ngay trong phủ tướng quân, trước sự bảo bọc của nhị phu nhân mà nàng ta còn nhiều lần gây khó dễ với nàng. Nếu lần này, Tịnh Dung ở đây, sợ rằng chiêu tiếp theo nàng phải đỡ không chỉ là gạt chân cho ngã rồi tưới nước ớt. Tịnh Dung đã biết nàng sợ nhất chính là nhện, biết đâu được...Tịnh Nhu khẽ rùng mình, sau đó dùng ngay chiêu thức bế khí nín thở mà Trần Định Thế đã dạy trước đó giả chết. Nàng nghĩ, sau khi nhìn thấy nàng tắt thở, hi vọng các nữ nhân kia sẽ hả dạ mà dừng lại những trò độc địa để đối phó với nàng. Càng là không ngờ, Ngọc Thúy lại nghĩ ra cách mang xác nàng đi ném! Ngay lúc ấy, Tịnh Nhu đã định bật ngồi dậy nhưng nàng nghĩ nghĩ, nếu bị ném ra ngoài, nàng có thể thừa cơ chạy thoát. Nói như thế nào, trên người nàng dính nước ớt cũng thật khó chịu, cần phải tẩy bỏ sớm. Vậy nên nàng nằm im, mặc cho Tịnh Dung và Ngọc Thúy bỏ nàng vào bao vải ì ạch nghiêng ra bên ngoài. Không ngờ đến, lúc nghe Ngọc Thúy nói muốn ném nàng xuống giếng để phi tang, Tịnh Nhu muốn nhảy nhỏm. Thế thì chết mất còn gì? Nàng định bật ngồi dậy thì vừa hay có người đến. Ba cô nương cũng bỏ mặc nàng mà chạy lấy người.
Nam nhân nhìn kĩ bộ dạng của Tịnh Nhu, sau đó y khẽ cười như không cười hỏi nàng:
- Ngươi cho rằng...ta dễ lừa sao? Ngươi là người nhà của Tĩnh Huệ phi, lí nào lại không có ai dẫn đường đưa ngươi đến tận tẩm cung của Tĩnh Huệ phi, lại để ngươi đi lạc đến chỗ của Huyền Bảo cho được? Ngươi nói thật mau, ngươi là gian tế của ai phái đến? Không nói ta sẽ hô hoán cho thị vệ bắt ngươi!
- Ê đừng... đừng!
Tịnh Nhu hoảng hốt van xin, đồng thời lấy ra miếng bạch ngọc Tĩnh Huệ phi tặng cho đưa cho nam nhân ấy xem qua. Nam nhân nhìn qua miếng ngọc, ánh mắt có phần hòa hoãn hơn, khẽ hỏi:
- Phạm...tướng quân lại nhận ngươi là nghĩa nữ sao? Vào cung chỉ để thăm hỏi Tĩnh Huệ phi à?
Tịnh Nhu nhìn nam nhân kia đầy lúng túng. Nàng gãi gãi đầu, gượng cười đáp:
- Huynh à, ta nói đều là sự thật. Huynh không tin ta, xin đưa giúp ta đến chỗ của Tĩnh Huệ phi đi. Tỉ ấy tự nhiên sẽ chứng thực với huynh lời của ta nói thôi mà!
Nam nhân thận trọng đánh giá Tịnh Nhu một lượt, thấy nàng ánh mắt ngập tràn mong chờ. Thật sự có lẽ nàng không có nói dối. Y khẽ thở ra, hất tay áo chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói:
- Đi theo ta!
Tịnh Nhu tức tốc bám đuôi đi theo sau nam nhân. Nam nhân dừng lại bên ngoài lối vào Ngọc Linh cung. Y quay lại nhìn Tịnh Nhu rồi hỏi:
- Ngươi nói lại xem, ngươi tên gì?
Tịnh Nhu đã một bước nhảy đến bên trong sân cung Ngọc Linh, nghe nam nhân hỏi, nàng dừng lại, mỉm cười nói:
- Ta tên gọi Phạm Tịnh Nhu!
Nàng bước mấy bước, chợt quay lại nói với nam nhân kia:
- À, huynh ơi! Đa tạ đã dẫn đường!