Trận chiến thu quan hoàn hảo đã hạ màn. Em ra đi giữa cơn bão tuyết. Tuyết tan trời sáng, không biết em có được trùng sinh…
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay lặng lẽ rơi vào ngày mồng một tháng mười hai. Những bông tuyết bay lất phất đầy trời càng khiến không khí trong kinh thành trở nên căng thẳng.
Đã năm ngày Minh đế không lên triều, thái tử Cao Hy đảm nhận việc xử lý chính vụ, giám sát đất nước.
Định Bắc vương Cao Duệ đứng trước long sàng tận hiếu xin chỉ hoãn hôn lễ. Minh đế không đồng ý, lệnh cho bộ Lễ chuẩn bị nhanh hơn.
Thái tử Cao Hy ôn hòa nhìn Cao Duệ nói: “Có thể việc hỷ sẽ khiến phụ hoàng vui hơn, biết đâu sức khỏe cũng có chuyển biến tốt. Tam hoàng đệ cứ yên tâm thành thân”.
“Mong là như thế!”. Cao Duệ đảo mắt qua chiếc áo hoàng bào của Cao Hy, cố nở nụ cười.
Muốn ta thành thân rồi sớm rời khỏi kinh thành, thế thì cứ theo nguyện vọng của các ngươi đi. Cao Duệ nhìn về phương Bắc, ánh mắt xuyên qua những bức tường thành trong cung, vươn xa ra tận biên cương. Quân cờ Cao Duệ chuẩn bị cũng đã đến lúc hành động rồi.
Mồng ba tháng mười hai, biên cương báo về, hai mươi vạn đại quân Khiết Đan đã tiến sát biên cương. Sông Hoàng Hà đóng băng, nếu không ngăn chặn ngay, đại quân Khiết Đan sẽ nhân cơ hội vượt sông tiến quân về phía Nam.
Cao Duệ dâng tấu xin dẫn quân xuất chinh.
Cao Hy nhìn Đỗ Hân Ngôn, thấy chàng lắc đầu, hiểu được ý chàng. Để Cao Duệ dẫn quân, hai mươi vạn người ngựa của đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ rơi vào tay Cao Duệ, sức khỏe của phụ hoàng lại quá yếu, chưa chắc đã cầm cự được nửa tháng nữa, nếu phụ hoàng băng hà, rất có thể Cao Duệ sẽ dẫn quân tranh đoạt hoàng vị. Lấy lý do thành thân để giữ Cao Duệ ở lại kinh thành, có động thái gì thì lập tức trừ cỏ tận gốc. Nhưng dẫu gì Cao Duệ cũng là đệ đệ của mình, chẳng lẽ huynh đệ tương tàn? Cao Hy nhìn về phía các lão thần, ánh mắt dừng lại ở Thẩm tướng.
Trong lòng Thẩm tướng hiểu rõ, ông phải nói những lời thái tử điện hạ không tiện nói, nên khẽ thở dài, Cao Hy dù gì cũng là thái tử danh chính ngôn thuận, sau này sẽ là hoàng đế. Ánh mắt ấy nhìn ông, là muốn ông lựa chọn. Thẩm tướng nhanh chóng nghĩ cách để lấy lòng được cả hai bên. Thái tử điện hạ giám sát đất nước, có trong tay ba nghìn cấm quân, đốc sát kinh thành là thân tín của Định Bắc vương. Hai bên đều có binh mã ở kinh thành. Ông lai nhớ đến lời Tiếu Phi nói với ông: “Định Bắc vương tất bại, phụ thân đừng đánh mất danh dự của mình, từ trước đến nay nghịch tặc đều không có kết cục tử tế”.
Người duy nhất mà ông không thể bỏ mặc chính là đứa con gái giống hệt người vợ đã mất của ông. Tiếu Phi vô cùng thông minh tài trí, với ông, lời con gái dặn dò còn quan trọng hơn cả ánh mắt của thái tử Cao Hy.
Thẩm tướng lập tức đứng ra tấu trình: “Nay hoàng thượng bệnh nặng, một lòng mong muốn Định Bắc vương thành thân. Chúng thần cũng mong muốn việc hôn nhân của Định Bắc vương có thể xung hỷ, hoàng thượng vui mừng mà khỏi bệnh. Chỉ còn mấy hôm nữa Định Bắc vương sẽ thành thân, không nên làm trái với tâm ý của hoàng thượng. Hơn nữa năm nay tuyết đến sớm, người Khiết Đan chẳng qua cũng chỉ muốn cướp ít lương thảo tránh đông, sẽ không tùy tiện tiến về phía Nam. Chiến trường phương Bắc cũng có nhiều tướng giỏi, không nhất thiết phải là Định Bắc vương”.
Để Cao Duệ đi, Cao Duệ sẽ giữ lấy hai mươi vạn đại quân làm của riêng. Giữ Cao Duệ ở lại, hai bên sẽ quyết một phen sống mái ở kinh thành.
Trong trường hợp thứ nhất sẽ dẫn đến chiến tranh, chưa biết được ai thành ai bại. Trường hợp thứ hai, một khi thành công, có thể tránh được chiến tranh liên miên, nhưng nếu thất bại, Định Bắc vương lại tập hợp binh lính gây chiến thì sẽ khó khăn hơn.
Cao Duệ vẫn đứng đó, đợi Cao Hy lựa chọn.
Cao Hy tiếp lời Thẩm tướng: “Triều ta binh nhiều tướng tốt, Tam hoàng đệ hãy cứ chuẩn bị hôn sự, không cần quá lo lắng chiến sự. Các khanh tiến cử tướng nào đứng ra trấn giữ phương Bắc?”.
Nhận được ánh mắt thoáng qua của Cao Duệ, Vương thị lang ở bộ Binh đứng ra nói: “Thần tiến cử Võ Uy bá làm thống soái. Đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ là quân của Võ Uy bá, Võ Uy bá chiến công hiển hách, có bao năm kinh nghiệm trấn giữ phương Bắc. Thần tiến cử Võ Uy bá dẫn quân, tin rằng lần này quân Khiết Đan cũng sẽ bị đánh bại như lần trước”.
Đinh Phụng Niên bị Minh đế lạnh nhạt từ sự việc của Đỗ Thành Phong, nhưng đúng là ông ta có công trấn giữ phương Bắc đánh đuổi Khiết Đan nhiều năm. Với kinh nghiệm chinh chiến và sự thấu hiểu người Khiết Đan, Đinh Phụng Niên chính là sự lựa chọn duy nhất.
Chỉ mấy hôm nữa Đinh Thiển Hà sẽ được gả cho phủ Định Bắc vương, Đinh Phụng Niên nắm giữ quân quyền của hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ cũng đâu khác gì quân quyền ở trong tay Cao Duệ? Cao Hy lạnh lùng nhìn Vương thị lang, mắng thầm kẻ làm tay sai cho Cao Duệ, ngầm nhớ kỹ người này.
Bá quan trong triều chia thành hai phe. Phe thái tử lấy lý do Võ Uy bá từng bị Khiết Đan bắt đi, nếu để ông ta thống lĩnh đại quân sẽ lại thất bại. Người của Cao Duệ lại liệt kê ra chiến công trong suốt hai mươi năm qua của Đinh Phụng Niên.
Bỗng Đỗ Hân Ngôn lớn tiếng nói: “Thần có bản tấu xin trình lên điện hạ. Thần tán thành Võ Uy bá nắm giữ ấn soái, thần nguyện đi theo đại quân tiến về phương Bắc!”.
Lời này vừa dứt, tiếng tranh luận trong triều cũng ngừng lại.
Đỗ Hân Ngôn nói tiếp: “Cha thần có tội được hoàng thượng ban cái chết, nhưng ông có nhiều năm chinh chiến, một lòng muốn tiêu diệt Khiết Đan, thần nguyện ra chiến trường, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, mong thái tử điện hạ ân chuẩn”.
Cao Hy thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Hân Ngôn đi theo sẽ khống chế được Đinh Phụng Niên. Kinh thành đã bố trí ổn thỏa, chỉ cần trong tay Cao Duệ không có binh mã thì không có gì phải lo. Cao Hy trong lòng đã quyết, quay sang nhìn về phía Định Bắc vương Cao Duệ.
Cao Duệ khẽ cười: “Thần đệ tán thành ý của Đỗ đại nhân”.
Vậy là sự việc đã được giải quyết như vậy.
Mồng năm tháng mười hai, Đỗ Hân Ngôn theo Đinh Phụng Niên tiến về phía Bắc.
Ba ngày sau, mồng tám tháng mười hai. Định Bắc vương Cao Duệ nạp phi.
Tuyết vẫn rơi khắp kinh thành. Những người quan tâm đến thời cuộc sẽ thấy, kinh thành ngày hôm đó đông binh lính tuần tra hơn, cổng thành tra soát cũng nghiêm hơn. Không khí trong thành khiến người ta căng thẳng lạ lùng.
Thái tử Cao Hy đã vào ở trong cung để giám sát đất nước và xử lý chính sự. Vì đại hôn lễ của Định Bắc vương nên trở về phủ thái tử trước một ngày, chuẩn bị đưa thái tử phi đến phủ Định Bắc vương xem lễ.
Phủ Võ Uy bá giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
Sự vắng mặt của Đinh Phụng Niên không ảnh hưởng gì đến hôn lễ này.
Mặc áo đỏ thêu chim phượng, mũ trân châu phượng vàng, giảy thếu đế ngọc, Đinh Thiển Hà soi mình trong chiếc gương đồng, hai má đỏ hồng, nàng ngậm thêm chút son, đôi môi mỏng xinh hồng như một cánh hoa.
Nàng cười ngây ngô với mình trong gương, rồi quay lại hỏi Đinh phu nhân: “Mẫu thân, giờ lành sắp đến chưa?”.
Đinh phu nhân giúp nàng chỉnh lại khăn quàng, trách con gái: “Sắp rồi, con vội thế sao?”.
“Con cũng chỉ hỏi thế thôi”. Đinh Thiển Hà không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của Cao Duệ.
Nhưng đợi đến giờ Ngọ, vẫn không có động tĩnh gì. Đinh phu nhân không khỏi lo lắng, bèn sai bọn người hầu đi xem đoàn đón dâu đã đến đâu rồi.
Không lâu sau những người được sai đi đã quay về, vừa thở dốc vừa nói: “Phu nhân, việc không hay rồi. Bên ngoài rất nhiều binh lính, kinh thành đã giới nghiêm. Nghe nói Định Bắc vương đánh… đánh vào phủ thái tử rồi!”.
Đinh Thiển Hà sợ quá đứng phắt dậy: “Ngươi nói gì?!”.
Người hầu lắp bắp nói lại lần nữa, Đinh phu nhân đứng như trời trồng.
Trước khi đi, Đinh Phụng Niên đã căn dặn bà, Định Bắc vương sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản. Bà từng lo lắng hỏi liệu có tạo phản đúng ngày Thiển Hà xuất giá, nhưng Đinh Phụng Niên khẳng định chắc chắn là không. Trong tay Cao Duệ không có quân quyền, trong kinh thành chỉ dựa vào hai nghìn quân giữ thành thì không đủ đối kháng với một nghìn vệ quân của phủ thái tử và ba nghìn cấm quân. Ông đi tiếp quản đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ, chắc chắn Cao Duệ sẽ chăm sóc tốt cho bà và Thiển Hà. Đinh phu nhân ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đờ đẫn, bà nói khẽ một câu: “Lão gia, Cao Duệ đã bỏ mặc chúng ta mà làm phản rồi!”.
Sân trước vang lên tiếng kêu thét và tiếng binh khí va vào nhau, ngay sau đó, mấy kẻ áo đen bịt mặt xông vào.
Người dẫn đầu thấy Đinh phu nhân thì hành lễ nói: “Phu nhân, thuộc hạ phụng lệnh vương gia đón phu nhân và tiểu thư đến nơi an toàn. Ở đây rất nguy hiểm”.
Trong lòng Đinh phu nhân lại nhen lên một tia hy vọng. Định Bắc vương vẫn không quên mẹ con bà. Nhà họ Đinh không thể thoát khỏi liên quan với Định Bắc vương, bà và Thiển Hà chỉ có thể đi theo người này. Đinh phu nhân quyết đoán, gạt nước mắt trấn tĩnh nói: “Được!”.
Nghe thấy tiếng mẹ nói, Đinh Thiển Hà như chợt tỉnh giấc mộng. Nàng chỉ vào người áo đen lớn tiếng hỏi: “Mẹ, thế này là thế nào? Có đúng là, đúng là chàng đã đánh đến phủ thái tử không? Mẹ đã sớm biết điều này đúng không? Chàng sẽ không đến phủ đón con, chỉ là mượn cơ hội dụ thái tử xuất cung về phủ để ra tay?”. Đinh phu nhân vội vã kéo con gái: “Cha con ủng hộ Định Bắc vương, chúng ta là người một nhà! Chúng ta đi tìm cha con. Thiển Hà, chúng ta đi thôi!”.
“Con không đi!”. Đinh Thiển Hà lắc đầu, nàng nghĩ tới những lời ám chỉ Đỗ Hân Ngôn nói. Chẳng lẽ đúng là Cao Duệ đang lợi dụng nàng? Vì binh quyền trong tay cha nàng? Vì hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ?
Nàng lùi dần từng bước, nhìn hai người áo đen trong phòng, mặt trắng bệch. Đinh Thiển Hà đẩy cửa sổ phía sau rồi nhảy ra ngoài, hét lên: “Con phải đi tìm chàng hỏi cho ra lẽ!”.
Nàng mặc kệ tiếng người đang hò hét phía sau, xách váy đỏ chạy về phía chuồng ngựa, nước mắt tuôn rơi. Hoàng thượng đã hạ chỉ chọn thái tử, tại sao Cao Duệ vẫn chưa vừa lòng làm Định Bắc vương? Chàng giấu nàng! Chàng để nàng mừng vui hồi hộp chờ đợi ngày xuất giá. Kết quả là đợi được ngày chàng khởi binh mưu phản.
Bên tai có tiếng gió rít qua, một bóng đen ngăn nàng lại.
“Ta không đi đâu, các ngươi mang mẹ ta đi là được rồi”. Đinh Thiển Hà vừa thở vừa nhìn người áo đen.
Người áo đen vẫn không nói gì, đưa tay ra bắt lấy nàng.
Đinh Thiển Hà nổi cơn thịnh nộ, tung chân đá. Người áo đen võ công cao cường, nhanh chóng vòng ra phía sau nàng, ngón tay khẽ chạm vào huyết mạch cạnh gáy, rồi đưa tay đỡ lấy Đinh Thiển Hà đã bất tỉnh, bế nàng rời đi.
Khách khứa ở phủ Đinh cũng đã rời đi hết, trong nội viện chỉ còn lại đám tôi tớ hoảng hốt, bỗng đâu có tiếng ai hét lên: “Chạy thôi! Lão gia và Định Bắc vương mưu phản rồi!”.
Trong chốc lát, tiếng bước chân, tiếng khóc lóc hỗn loạn vang lên. Nửa canh giờ sau, phủ Đinh không một bóng người. Những tấm hồng điều lặng lẽ bay trong gió lạnh.
Phủ thái tử bên hồ Tinh Tử đã bị vệ đội kinh thành vây chặt. Người dẫn quân chính là đốc sát kinh thành Vương Phủ Thần. Những mũi tên lửa bay vào phủ thái tử, những gian nhà gần phía ngoài đã bốc cháy dữ dội. Một đội binh sĩ đẩy thân gỗ hò theo hiệu lệnh để phá cửa lớn.
Vương Phủ Thần hét lên: “Nhanh lên! Trong nửa canh giờ phải tấn công được vào bên trong!”.
Vương Phủ Thần nghiêng đầu, nhìn về phía bên kia hồ Tinh Tử, đối diện phủ thái tử. Kế hoạch của Cao Duệ là tấn công phủ thái tử, khiến Cao Hy phải rời khỏi phủ theo địa đạo, còn Cao Duệ dẫn theo thị vệ của vương phủ mai phục chặn bên ngoài trạch viện cuối địa đạo.
Phía hoàng cung vang lên tiếng chém giết, vệ đội kinh thành và cấm quân đang giao chiến với nhau.
Vệ đội kinh thành có hai nghìn người ngựa, cấm quân hoàng cung có ba nghìn người, bên ngoài kinh thành hai mươi dặm còn có Hổ Vệ doanh trung thành với hoàng thượng, đội quân này có ba mươi nghìn người.
Hổ Vệ doanh bên ngoài kinh thành nhận được tin cần có thời gian, muốn công phá cổng thành đang đóng chặt cũng cần có thời gian. Một nghìn năm trăm người của vệ đội kinh thành đang giữ chân cấm quân, cấm quân phải bảo vệ sự an toàn của hoàng cung nên sẽ không rời khỏi cung. Bách quan đến phủ Định Bắc vương chúc mừng đã bị hai trăm gia thần của Cao Duệ khống chế. Năm trăm người còn lại của vệ đội kinh thành đã tranh thủ bao vây phủ thái tử, ngăn không cho cấm quân bảo vệ phủ thái tử và thị vệ trong phủ lọt ra ngoài.
Tảng sáng, cả bốn cửa thành đóng kín, toàn bộ đường phố xung quanh phủ thái tử giới nghiêm, tin tức không thể truyền ra ngoài.
Phủ thái tử không biết vệ đội kinh thành đến tấn công có bao nhiêu người, lửa cháy lớn khiến Cao Hy phải nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất, sớm muộn gì cũng phải rời phủ theo địa đạo, vào trong hoàng cung dựa vào tường thành chắc chắn và sự bảo vệ của cấm quân để chờ Hổ Vệ doanh ứng cứu.
Địa đạo nhỏ hẹp. Cao Hy rời phủ đi theo địa đạo cùng lắm chỉ mang theo vài thị vệ thân cận. Cao Duệ đã chọn một trăm tinh binh mai phục ở trạch viện bên kia hồ Tinh Tử để giăng lưới chờ đợi.
Quan trọng nhất vẫn là thời gian. Chỉ cần Cao Duệ giết được thái tử Cao Hy, lấy trăm quan ra ép vua thoái vị, Minh đế giờ như ngọn đèn hết dầu cũng không còn cách nào khác.
Trạch viện chỉ rộng khoảng nửa mẫu. Sân vườn không rộng, nhưng phong cảnh rất đẹp. Người không biết nội tình sẽ tưởng đây là biết uyển của một gia đình giàu có nào đó.
Sau khi nghe được tin từ Tiếu Phi, Cao Duệ đã sai người lặng lẽ quan sát, nhưng không hề thấy Đỗ Hân Ngôn hay bất cứ đại thần nào ra vào nơi này.
Trạch viện chỉ có một ông già trông cửa họ Hà.
Mỗi tuần ông cụ ra phố một lần mua đồ dùng cho cả tuần, cứ cách hai ngày lại dắt ngựa đi dạo một canh giờ. Thường ngày chỉ ở trong trạch viện không hề ra ngoài.
Trương tiên sinh lo lắng nói: “Vương gia, trên sổ đăng ký của nha phủ kinh thành có ghi chủ nhân của trạch viện này tên là Vương Đại Thông. Nhưng đã điều tra tất cả những người có tên Vương Đại Thông ở kinh thành, không ai có thể mua nổi trạch viện này. Nhưng cũng không loại trừ là biệt uyển của phú thương bên ngoài thành. Tiểu nhân vẫn lo đây là quỷ kế của Thẩm Tiếu Phi! Nàng ta trúng cổ độc, chắc đang hận vương gia thấu xương, sao có thể đưa ra tin tức này?”.
Cao Duệ trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo tiết lộ của những người thợ năm xưa xây phủ thái tử, khi xây Phương Thinh không cho phép người thường lại gần, đích thần Đỗ Thành Phong chọn thợ, sau khi xây xong phủ, đám thợ đó cũng biến mất không tìm được một ai. Dọc theo Phương Thinh và trạch viện cũng tìm thấy những lỗ thông hơi giấu ở các bãi bồi. chắc chắn địa đạo có tồn tại. Ngựa của Lão Hà cũng là loài ngựa nòi của thảo nguyên Khiết Đan, nhà giàu giỏi lắm mới mua được một con, thế mà Lão Hà nuôi đến hai con. Nuôi ngựa đương nhiên để tiện chạy trốn. Bản vương sai ngươi điều tra tất cả những người có tên Vương Đại Thông trong kinh thành, nhưng không có một ai có đủ năng lực để nuôi loại ngựa này, mua trạch viện này. Họ tưởng rằng, kinh thành mấy chục vạn người như thế, bản vương sẽ không thể dùng đến cách ngu ngốc này, nhưng chính cái cách ngu ngốc này đã điều tra ra đầu mối. Quá nhiều điểm trùng hợp như thế, bản vương có thể khẳng định, lối ra của địa đạo kết nối phủ thái tử và thế giới bên ngoài chính là ở đây. Còn chuyện Thẩm Tiếu Phi có liên lạc với ai thì giờ này bản vương vẫn chưa dám khẳng định. Cái chết của Đỗ Thành Phong đã khiến Thẩm Tiếu Phi trở thành kẻ thù giết cha của Đỗ Hân Ngôn, nàng ta không thể về phe Đại hoàng huynh. Hơn nữa, nàng ta cũng không dám đẩy ta đến chỗ chết, vì ta cho nàng ta uống song tâm cổ độc”.
Nghe đến song tâm cổ độc, khuôn mặt Trương tiên sinh giãn ra như trút được gánh nặng. Hắn thắc mắc hỏi: “Tại sao vương gia lại coi trọng Thẩm tiểu thư như vậy?”.
Cao Duệ cười đáp: “Gia Luật Tòng Phi đã dẫn quân đến biên cương, giao dịch với bản vương là thật, và cả tấm chân tình của hắn ta với Thẩm Tiếu Phi cũng là thật. Giữ nàng ta để còn ra giá với Gia Luật Tòng Phi”.
“Dù có thế nào, vương gia cũng nên cẩn thận. Đỗ Hân Ngôn theo Đinh Phụng Niên đi về phía Bắc, thuộc hạ nghĩ chắc sẽ ra tay với Đinh Phụng Niên. Nước cờ này chúng ta dùng Đinh Phụng Niên để dụ Đỗ Hân Ngôn, phe thái tử vắng trụ cột này cũng mất đi vài phần thực lực”.
Cao Duệ cười tự phụ, ánh mắt lại mênh mang khói sóng. Chàng không nói thêm gì về kế hoạch của mình với Trương tiên sinh. Chàng tin rằng, kế hoạch của chàng đã hoàn toàn kín kẽ.
Phía bên kia hồ Tinh Tử, phủ thái tử mịt mùng khói lửa, nghe thấy cả tiếng hô chém giết.
Bên ngoài trạch viện là một con đường nhỏ yên tĩnh, đối diện là một ngọn đồi cây cối rậm rạp.
Khu rừng gần trạch viện nhất cách khoảng ba mươi trượng, Cao Duệ và một trăm tinh binh mặc áo khoác trắng, chờ đợi ở rừng cây bên ngoài trạch viện. Từ xa nhìn lại, những bóng áo trắng ấy hòa lẫn màu tuyết trắng trên nền đất.
Cuối cùng cánh cửa trạch viện cũng hé mở, Lão Hà thò đầu ra quan sát xung quanh.
Ánh mắt Cao Duệ lộ rõ vẻ hưng phấn, lặng lẽ ra dấu.
Một lát sau, cửa mở, vài thị vệ đi ra, ở giữa là thái tử Cao Hy mặc hoàng bào. Lão Hà dắt hai con ngựa ra.
Mấy thị vệ cảnh giác bảo vệ Cao Hy, khi đang đỡ Cao Hy lên ngựa, trong rừng bỗng vang lên tiếng hét, tến bắn ào ào.
“Có mai phục, hộ giá!”.
“Thái tử chạy mau!”. Đám thị vệ vừa múa đao ngăn tên vừa hét.
Lúc này trong rừng tiếng tên rời dây cung vẫn vang lên không dứt, Cao Hy nấp sau lưng thị vệ, không thể lên ngựa được.
Cao Duệ thấy vậy thì cười nhạt rồi cùng một trăm tinh binh từ trong rừng xông ra. Chàng đã ngắm chuẩn Cao Hy đang ở sau lưng ngựa, giương cung bắn thẳng về phía đó. Tên bay rất nhanh nhưng lại bị một thị vệ phát hiện chắn cho Cao Hy.
Chỉ trong chớp mắt, người ngựa của Cao Duệ đã bao vây trước trạch viện.
Cao Duệ mặc áo giáp bạc, dũng khí ngời ngời, cười lớn bước đến, chỉ vào Cao Hy nói: “Đại hoàng huynh, cổng thành đã đóng, cấm quân cũng bị cầm chân không thể ứng cứu. Huynh cảm thấy có thể vào được hoàng cung để đợi Hổ Vệ doanh sao?”.
Cao Hy thở dài, nhìn Cao Duệ nói: “Phụ hoàng đã phong đệ làm Định Bắc vương. Hôm nay vốn là ngày lành đệ cưới vương phi, nếu đệ yên phận làm Định Bắc vương, ta sẽ không gây chuyện huynh đệ tương tàn”.
Cao Duệ phì cười: “Huynh đệ chúng ta tranh giành ngôi thái tử đã bao nhiêu năm nay, huynh cảm thấy cái gọi là Định Bắc vương có thể an ủi được ta sao? Nếu đúng là Đại hoàng huynh muốn cho ta cả đời làm Định Bắc vương, hà cớ gì không dám để ta dẫn binh xuất chinh chống lại người Khiết Đan? Không phải là muốn dùng cớ thành thân để giữ ta ở lại kinh thành sao? Tiểu Đỗ thì làm ra vẻ con nối nghiệp cha xin chỉ đến chiến trường phương bắc, không phải vì sợ binh quyền rơi vào tay Đinh Phụng Niên rồi bị ta sử dụng đó sao? Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời mà thành thân, sợ là cũng chẳng đi được đến phủ Đại Danh. Phụ hoàng cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, là các ngươi ép ta ra tay”.
“Ép đệ? Ép đệ giao dịch với người Khiết Đan?! Đệ biết Khiết Đan vẫn luôn nhòm ngó thiên triều của chúng ta, đệ lại cấu kết với Khiết Đan dẫn binh đến vùng biên ải mưu đồ đoạt lấy binh quyền của đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. Tam hoàng đệ, đệ đang dẫn sói vào nhà!”. Cao Hy nghĩ đến đây lại giận đến run người.
Việc hợp tác với Khiết Đan, Cao Duệ không cảm thấy là dẫn sói về nhà. Cao Duệ và Tiếu Phi giống nhau, cứ lợi dụng đã rồi tính tiếp. Đến khi lên ngôi, Cao Duệ sẽ dẫn binh đánh lại Khiết Đan. Nếu không đoạt được hoàng vị, thì cũng đâu giữ được mạng của mình.
Cao Duệ lắc đầu nói: “Chắc phụ hoàng cũng đang chờ, chờ xem rốt cục ai sẽ vào hoàng cung để gặp phụ hoàng. Đại hoàng huynh, được làm vua, thua làm giặc, nếu ta thua, Đại hoàng huynh có giết ta, ta cũng không một lời oán thán. Đại hoàng huynh sẽ tự vẫn hay là muốn ta ra tay?”.
Cao Hy nhìn Cao Duệ, ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Ai thắng ai bại còn chưa biết được. Tam hoàng đệ, đệ tin là ta trúng kế mai phục của đệ thật sao?”.
Cao Duệ chau mày còn chưa nói gì, trong rừng đã vang lên tiếng tên bắn. Cao Duệ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, biết đã trúng mai phục thì khom người xuống, xông về phía Cao Hy. Đánh rắn dập đầu, chỉ cần có được Cao Hy trong tay, việc lớn tất thành.
Lúc này từ phía trong trạch viện bỗng xông ra một đám người, bắn tên thẳng về phía Cao Duệ.
Cao Duệ bị ép phải lùi lại, sau lưng, tên bay như mưa. Cao Duệ bị tấn công từ hai phía, kéo vội một người chặn ngay đằng trước, quay lại thấy trong rừng xông ra rất nhiều binh sĩ khoác áo trắng, đám binh sĩ cũng ngụy trang giống hệt Cao Duệ, đã mai phục ở ngọn đồi từ trước. Đám tinh binh cũng bị tấn công vây bắt ở khoảng trống giữa trạch viện và rừng cây.
Lúc này, Cao Hy được hộ vệ đưa vào trạch viện. Trong khoảnh khắc cổng viện đóng lại, trong rừng cây phía ngọn đồi và cả trong trạch viện tiếng hò reo vang dội.
Cao Duệ trong lòng oán hận, hét lên: “Xông ra!”.
Dưới sự hộ vệ của đám thuộc hạ tinh nhuệ, Cao Duệ vừa đánh vừa lui. Hai con ngựa của Lão Hà đã tuột dây cương chạy ra một phía, đúng tầm của Cao Duệ. Cao Duệ nhảy lên lưng ngựa, gạt những mũi tên bay đến rồi phi ngựa lao vút đi.
“Thẩm Tiếu Phi, hóa ra ngươi đã đứng về phía Cao Hy! Ta đã nhìn nhầm ngươi! Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?!”. Cao Duệ nghiến răng, ngựa đã phi như bay rời khỏi bờ hồ Tinh Tử.
Liễu rủ trĩu nặng hoa tuyết, mù tan trời sáng. Ngựa phi nước đại, lúc này, Cao Duệ chỉ muốn đến ngay điểm hội họp. Sau này, chàng sẽ gặp lại Cao Hy trên chiến trường.
Con đường không một bóng người bên bờ hồ bỗng xuất hiện một đám người ngựa. Ánh nắng chiếu trên những thanh đao sáng loáng như tuyết, trời đất tiêu điều.
Cao Duệ ghìm cương, con ngựa chồm lên, hí vang rồi dừng lại: “Ha ha, Tiểu Đỗ giỏi thật đấy! Đã kịp về được đến đây! Đinh Phụng Niên đâu?”.
Đỗ Hân Ngôn mặc nhuyễn giáp đen, cười uể oải, nhận lấy một cái hộp trong tay quân sĩ ném qua. Nắp hộp bật ra, đầu Đinh Phụng Niên lăn lông lốc ra ngoài. Đỗ Hân Ngôn lãnh đạm nói: “Ngày xuất phát, ra khỏi thành ba mươi dặm là ta chặt đầu ông ta, rồi giết sạch cả trăm thân binh hộ vệ ông ta lên phía Bắc. Ta nghĩ, Khiết Đan sẽ không tiến về phía Nam. Cho dù có tiến về phía Nam, đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ trú phòng dọc biên cương cũng không ngu ngốc đến mức phải đợi nguyên soái thống lĩnh của triều đình đến mới chống trả. Vương gia muốn Đinh Phụng Niên tiếp quản hai mươi vạn đại quân, tiếc là đám bộ hạ cũ của ông ta còn chưa biết ông ta đã chết. Chắc tin tức triều đình cử ông ta đi thống lĩnh đại quân cũng không đến được Bảo Định đâu”.
Cao Duệ trầm ngâm một lát rồi nói: “Tại sao ngươi lại biết ta mai phục ở đường ra của địa đạo?”.
“Mấy năm nay, những nội gián ta gửi vào phủ Tam hoàng tử, không một ai còn sống, nhưng nội gián do người khác gửi vào thì vẫn sống rất tốt”.
Ánh mắt Cao Duệ lạnh lẽo: “Là Vô Song sao?”.
Cao Duệ đang đơn độc một mình, Trương tiên sinh không ở đây, thị vệ Vương Nhất Hạc cũng không ở đây, hai thị vệ thân tín khác cũng không có mặt. Sau khi Cao Duệ dẫn theo một trăm tinh binh đến địa điểm mai phục, Đỗ Hân Ngôn đã phát tín hiệu tấn công phủ Định Bắc vương cứu được gần hết bách quan, nhưng không tìm thấy Vô Song và những người kia trong phủ. Hiện chàng không biết Cao Duệ đã đưa Vô Song đi đâu. Chắc chắn Cao Duệ đã sắp xếp từ trước. Đỗ Hân Ngôn lắc đầu nói: “Là hộ vệ của Tạ quý phi tặng cho vương gia, hiện vương gia đã cử hắn bảo vệ Thẩm Tiếu Phi”.
“Không phải Tạ Lâm. Chính vì nghi ngờ Tạ Lâm, nên mới cử hắn đi. Tạ Lâm không hề biết kế hoạch của ta”. Cao Duệ kiên quyết phủ nhận.
Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như bớt được một gánh nặng. Xem ra chàng đã không nhầm, trong phủ của Cao Duệ có cao thủ, Cao Duệ cử Tạ Lâm, một trong bốn thị vệ thân tín của mình đến bảo vệ Thẩm Tiếu Phi chắc chắn là vì nghi ngờ hắn. Hiện giờ chàng chỉ có thể dựa vào Vô Song để tìm ra lực lượng chìm của Cao Duệ. Đỗ Hân Ngôn cười: “Vương gia thật lợi hại, nghi ngờ cả Tạ Lâm. Theo lý mà nói, Tạ Lâm là người của gia tộc Tạ Thị, lại là người của Tạ quý phi theo vương gia từ khi dựng phủ. Nói thật thì tối qua có một người thần bí báo tin vương gia sẽ mai phục bên bờ hồ Tinh Tử. Để dụ được vương gia, ta đã phải tương kế tựu kế”.
Không biết tại sao, nghe thấy không phải Vô Song, Cao Duệ cũng cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Một người đứng trước bao nhiêu binh sĩ mà vẫn không mảy may sợ hãi. Đôi mắt trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười.
Không phải Vô Song, sao Cao Duệ lại không biết điều này. Thẩm Tiếu Phi chỉ cho chàng địa đạo này, với sự thông minh của mình, Thẩm Tiếu Phi chắc chắn sẽ đoán ra Cao Duệ sẽ dùng kế ép Cao Hy đi theo địa đạo, rồi dẫn binh mai phục bên ngoài. Người con gái lòng sâu như biển ấy, sao Cao Duệ lại nghĩ rằng đã hạ độc rồi là có thể yên tâm? Cao Duệ cười vang: “Không ngờ Thẩm Tiếu Phi lại nặng lòng với ngươi như vậy, còn không tiếc tính mạng của mình. Tiểu Đỗ, có những lúc ta thật khâm phục ngươi, ngươi rất may mắn!”.
Đỗ Hân Ngôn chau mày, không hiểu vì sao Cao Duệ lại nhắc đến Thẩm Tiếu Phi. Nghĩ tới người con gái này, chàng lại nghiến răng nghiến lợi: “May sao vương gia lại cử Tạ Lâm đi bảo vệ nàng ta. Ta nhất định phải có được một Thẩm Tiếu Phi còn sống! Nghĩ tới mùa xuân năm trước vương gia cưỡi ngựa thi ở ngoại ô, vương gia đã bảo không bỏ qua cả giang sơn và mỹ nhân, lúc đó ta đã khuyên vương gia từ bỏ hoàng vị, vui vầy với mỹ nhân. Nay thì đúng là tham quá mà rước họa!”.
Ánh mắt Cao Duệ thoáng ngạc nhiên, lẽ nào Đỗ Hân Ngôn không biết là Thẩm Tiếu Phi giúp mình? “Đừng phí lời, để xem hôm nay ngươi có bắt được ta không!”.
Đỗ Hân Ngôn nhếch môi ngạo nghễ, vung tay, quân sĩ sau lưng nhất loạt giương cung, không cho Cao Duệ cơ hội quyết chiến. Nỏ ngắn tầm bắn gần, sức sát thương cực mạnh, Cao Duệ cưỡi ngựa đứng cách họ chưa đầy mười trượng, nếu không ngoài dự đoán, chỉ trong nháy mắt, Cao Duệ sẽ bị bắn thành con nhím.
Nghe tiếng mũi tên xé gió lao tới, Cao Duệ tung người nấp sau con ngựa. Cao Duệ hét lớn: “Thẩm Tiếu Phi, còn không mau xuất hiện!”.
Cùng với tiếng gọi của Cao Duệ, khói trắng mờ mịt bùng lên giữa Đỗ Hân Ngôn và Cao Duệ. Trong vòng mấy trượng, giơ tay ra trước mặt cũng chẳng thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Đỗ Hân Ngôn lại nheo mắt, nộ khí trào dâng. Lại là Thẩm Tiếu Phi!. “Bắn tên!”, chàng phát hiện thấy khói không có độc, chỉ ngăn cản tầm nhìn thì lập tức hạ lệnh, đồng thời chăm chú lắng nghe, cây cung căng mạnh nhằm thẳng về phía Cao Duệ. Trong chốc lát, tiếng tên bay vèo vèo như mưa, con ngựa Cao Duệ cưỡi khi nãy kêu lên thảm thiết rồi im bặt.
Gió thổi đến, bông tuyết bay lất phất, khói trắng dần tan.
Trên con đường liễu bên hồ có một con ngựa mình chi chít mũi tên trông như con nhím, những mũi tên cũng cắm đầy trên mặt đất, Cao Duệ đã mất hút, một bóng áo đen bay vút qua.
Đỗ Hân Ngôn không kịp dặn dò tướng sĩ, thúc ngựa đuổi theo.
Qua một khoảng rừng cây, Đỗ Hân Ngôn thấy một người áo đen cầm kiếm đứng bên hồ như đang đợi chàng. Thấy chàng cưỡi ngựa lại gần thì từ từ tháo mặt nạ, cười khổ sở: “Hắn chạy mất rồi”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn rõ khuôn mặt người này thì giật mình: “Tử Hạo sao?”.
Vệ Tử Hạo bất lực nói: “Tuy cổng thành đã đóng, nhưng rõ ràng là Cao Duệ đã chuẩn bị sẵn đường lui. Hắn ta không chỉ dựa vào một mình Đinh Phụng Niên. Ngày hôm nay Cao Duệ khởi sự, tất có tướng sĩ đi theo, chỉ là không biết sào huyệt của hắn ta ở đâu”.
“Im miệng! Tại sao huynh lại giúp hắn ta?”. Đỗ Hân Ngôn nổi giận. Chàng đã có thể giết Cao Duệ, diệt trừ hậu họa. Chàng bỗng muốn giết luôn cả Vệ Tử Hạo, chàng rút thanh bảo kiếm từ thắt lưng ra: “Tử Hạo, huynh ép ta phải giết huynh! Lẽ nào huynh đã quên mất thù nhà? Cao Duệ chạy thoát, nội chiến chắc chắn sẽ xảy ra. Ta biết ăn nói thế nào với bách tính trong thiên hạ?”.
Vệ Tử Hạo tránh không trả lời câu hỏi, ánh mắt thoáng một tia đắc ý, đôi mắt to dưới hàng mày rậm sáng lên như kẻ trộm mới nhặt được vài lạng bạc vụn: “Tiểu Đỗ, nếu không phải ta tiết lộ kế hoạch mai phục bên hồ Tinh Tử của Cao Duệ cho đệ, đệ có thể khiến hắn trở tay không kịp thế này không?”.
Người bí mật chính là Vệ Tử Hạo ư? Đỗ Hân Ngôn lại càng ngạc nhiên. Đỗ Hân Ngôn càng nhìn Vệ Tử Hạo càng cảm thấy người này xa lạ. Sao Vệ Tử Hạo lại biết được kế hoạch của Cao Duệ? Sao Vệ Tử Hạo lại thả Cao Duệ đi? Lẽ nào Vệ Tử Hạo không có thù nhà? Không thể nào! Đỗ Hân Ngôn đã điều tra Vệ Tử Hạo từ lâu.
Chàng đã điều tra rất rõ ràng mối thù giữa hai nhà Tạ, Liễu ở Giang Nam. Sương giăng dày đặc trong lòng chàng, chàng khẽ nói: “Dù có thế nào, huynh tất hiểu hậu quả của việc thả Định Bắc vương. Nội chiến liên miên, máu chảy thành sông, dân chúng lầm than. Cho dù công lao của huynh có to bằng trời cũng không gánh nổi đâu”.
Vệ Tử Hạo thở dài, thu kiếm cười ảo não: “Tiểu Đỗ, không phải ta! Ta đã đuổi theo một bóng áo đen khác đến đây? Đệ cảm thấy ta có thể thả Cao Duệ được sao? Nếu đệ không tin, ta thực cũng không có cách nào!”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn Vệ Tử Hạo hồi lâu, chàng cũng thu kiếm lại. Tuyết rơi vào mặt chàng, đầu óc chàng lúc này tỉnh táo hơn lúc nào hết. Không phải Vệ Tử Hạo thì là ai? Chàng chậm rãi hỏi: “Sao huynh lại biết được kế hoạch của Cao Duệ?”.
Vệ Tử Hạo cười: “Thẩm Tiếu Phi đưa tin cho Cao Duệ, để hắn biết trạch viện có địa đạo thông sang phủ thái tử. Nàng ta biết chắc Định Bắc vương sẽ lợi dụng cơ hội này”.
Đỗ Hân Ngôn hừ một tiếng nói: “Huynh trở thành tay sai của Thẩm Tiếu Phi từ khi nào vậy? Nàng ta lại nghĩ ra quỷ kế gì sao?”.
“Tiểu Đỗ, nếu ta nói cho đệ biết, Thẩm Tiếu Phi và ta có giao kèo đồng minh, ba năm trước Thẩm tiểu thư cố ý tiếp cận Cao Duệ, đệ có tin không?”.
Đỗ Hân Ngôn lại thêm một lần chấn động. Chàng khẽ lẩm bẩm tên của Tiếu Phi, lớp sương mù trong lòng càng thêm dày đặc. Vệ Tử Hạo và Thẩm Tiếu Phi là đồng minh? Sao Thẩm Tiếu Phi lại giúp Vệ Tử Hạo? Hiện giờ nàng ta có còn trong tướng phủ không?
“Thế theo huynh, bóng áo đen mà huynh đuổi theo khi nãy là ai?”.
Vệ Tử Hạo dường như cũng thấy mơ hồ, nghĩ một lát rồi nói: “Ta thấy rất quen, giống một người con gái”.
“Thẩm Tiếu Phi?!”. Đỗ Hân Ngôn sau khi buột miệng thì biết là không phải, Thẩm Tiếu Phi đâu có biết võ công.
“Không phải Thẩm tiểu thư, ta chỉ thấy rất quen. Ta cũng nghĩ chưa ra”.
Đỗ Hân Ngôn nhớ đến câu Cao Duệ hét lên lúc bắn tên. Hắn ta gọi tên của Thẩm Tiếu Phi. Theo lời của Vệ Tử Hạo, Tiếu Phi là người của phe họ, đã bán đứng kế hoạch của Cao Duệ, nên sẽ không có lý do gì để cứu hắn ta. Vì Cao Duệ hận Tiếu Phi đã bán đứng mình, nên cố tình chia rẽ họ?
Đỗ Hân Ngôn chợt hỏi: “Thẩm Tiếu Phi hiện đang ở đâu? Vệ Tử Hạo, thật uổng công ta coi huynh là bằng hữu, thái tử điện hạ coi huynh là tâm phúc, còn huynh thì có mưu đồ khác. Huynh hãy nói ra tung tích của Thẩm Tiếu Phi, nếu không thì huynh chính là người vừa cứu Cao Duệ!”.
“Bằng hữu? Tâm phúc? Chẳng lẽ đệ không hề phòng bị ta?”. Vệ Tử Hạo mặt không biến sắc nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hân Ngôn, thấy chàng nhìn ra chỗ khác thì cười thành tiếng, “Thẩm tiểu thư có được tin tức của đệ đều là từ ta mà ra, chẳng lẽ không phải đệ cố ý tiết lộ hành tung cho ta biết? Rõ ràng đệ có bảo kiếm cắt vàng chặt ngọc trong tay, mà vẫn cam tâm tình nguyện chịu trói, để nàng ta đòi tiền. Đệ biết rõ cô gái chèo thuyền chính là Vô Song, vẫn yên tâm bị đánh thuốc mê. Đệ biết rõ với thân thủ của ta, bắt cóc Đinh Thiển Hà, sẽ không để nàng ta được cứu về ngay, đệ vẫn đi Giang Nam”.
“Đừng nói nữa!”. Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến Giang Nam là lại nghĩ đến cái chết của phụ thân. Chàng lạnh lùng nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Thẩm Tiếu Phi có lập công lớn cho điện hạ, cũng là kẻ thù giết cha của đệ. Hơn nữa, dựa vào việc Cao Duệ gọi Thẩm Tiếu Phi đến cứu, cũng khiến Thẩm Tiếu Phi trở thành nghi phạm phản nghịch. Tốt nhất là huynh hãy thật thà mà cho ta biết tung tích của Thẩm Tiếu Phi, nếu không ta sẽ bắt huynh lại để điều tra cho rõ!”.
Vệ Tử Hạo chớp mắt, cười ảo não: “Ta vẫn sống chưa đủ đâu. Không đánh lại được đệ, ta cũng đành đi theo đệ”.
Vệ Tử Hạo nói vậy, Đỗ Hân Ngôn hừ một tiếng.
Vệ Tử Hạo thu kiếm, tiến về phía trước hai bước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Đỗ, đệ nghi ngờ Thẩm Tiếu Phi mà không thấy lạ sao? Nếu Thẩm tiểu thư cứu Cao Duệ, hà tất phải bán đứng hắn ta?”.
“Không hợp lẽ thường!”.
“Thế nên, theo ta thì đệ cứ làm rõ mọi chuyện rồi hãy tính. Đừng đổ oan cho người ta”.
Đỗ Hân Ngôn chau mày, chỉ cần báo lên Thẩm Tiếu Phi là nghi phạm quan trọng, là có thể định tội chu di cửu tộc xử cực hình. Không báo lên thì mắc tội khi quân, hơn thế, nàng ta chính là người hãm hại cha chàng. Đỗ Hân Ngôn lại thêm một lần nghiến răng nghiến lợi.
Cũng trong khoảnh khắc chàng đang suy tính, có tiếng gió rít sau lưng. Thanh bảo kiếm ở thắt lưng đã kịp chém về phía sau, chỉ nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Vệ Tử Hạo đã biến mất.
Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, hai mắt nheo lại, lẩm bẩm: “Được lắm, chạy hả. Chạy được không?”.
Lúc này đám binh sĩ cũng đã đuổi theo tới nơi, Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng ra lệnh: “Truy nã Thẩm Tiếu Phi. Bảo Tạ Lâm tới gặp ta!”.
Một đội binh sĩ nhận lệnh rời đi, Đỗ Hân Ngôn vẫn đứng yên bên hồ im lặng hồi lâu.
Chàng lo lắng nghĩ, Cao Hy giờ này chắc đã bình yên trở về hoàng cung. Cao Duệ thất bại bỏ trốn, vệ đội kinh thành thấy đại cục đã định tất sẽ đầu hàng, giờ này Hổ Vệ doanh chắc đã tới nơi. Kinh thành đại loạn, cần nhanh chóng ổn định lại. Phải truy nã hết bè đảng của Cao Duệ, từ khi kinh thành hỗn loạn, người của Giám Sát Viện đã phân tán đến phủ đệ đại thần các bộ để chờ lệnh. Còn Đinh Thiển Hà, không biết có còn ở trong phủ? Đáng lẽ, hôm nay là ngày thành thân của Thiển Hà. Đỗ Hân Ngôn thấy lòng đau thắt, chàng không biết nên đối mặt với nàng thế nào.
“Đến hoàng cung!”. Chàng nhảy lên lưng ngựa, trầm giọng ra lệnh.
Chút ánh nắng chiều tà còn sót lại mang chút ít hơi ấm cho những bông tuyết trắng.
Thái tử Cao Hy quỳ ở Kim Điện đau đớn khóc thành tiếng. Minh đế mặc long bào vàng tươi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hai mắt trợn trừng, đã băng hà từ lâu. Khi vệ đội kinh thành tấn công vào hoàng cung, Minh đế đã gắng chút sức lực cuối cùng hạ lệnh giết ngay Tạ quý phi. Sau đó mặc y phục tề chỉnh ngồi trên ở Kim Điện, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Trên long bào vẫn còn những vệt máu chưa khô, hai mắt Minh đế vẫn trợn trừng trừng như đang chờ đợi. Chờ đợi người chiến thắng cuối cùng bước vào Kim Điện nhận lấy hoàng vị từ tay ông. Ông sẽ nhìn thấy thái tử Cao Hy hoặc Định Bắc vương Cao Duệ, nhưng không còn ai biết ông đã nghĩ gì trong lúc chờ đợi ấy.
“Xin Thái tử cố nén đau buồn, để lão nô tuyên bách quan lên điện tiếp chỉ”. Thái giám tổng quản Tần Phúc hai mắt đỏ ngầu khẽ nói.
Cao Hy gật đầu, vịn vào tay một nội thị đứng dậy, bước lên long đình vuốt mắt cho Minh đế.
Nước không thể một ngày không có vua. Đúng vào lúc mặt trời xuống núi, vua mới chính thức lên ngôi. Cao Hy đổi quốc hiệu thành Tuyên Cảnh, ban thưởng các công thần, phong Đỗ Hân Ngôn làm An Quốc hầu. Hạ chỉ quốc tang hai mươi bảy ngày, truy nã Định Bắc vương Cao Duệ cùng bè lũ loạn đảng!
Chỉ trong một ngày, tuyết đã phủ kín những thi thể, gươm giáo cung tên ở trước phủ thái tử và cổng hoàng cung.
Toàn thành giới nghiêm, truy bắt loạn đảng Cao Duệ, bách tính đóng kín cổng, tuyết rơi dày đặc như mưa. Kinh thành yên ắng như một tòa thành hoang.