Sở Vĩ Vĩ cơ thể đang dần suy yếu! "dương khí nơi này mạnh quá, khiến cô không thể chịu nổi !"
Cô nằm trong miếu hoang ôm lấy cơ thể suy ý, cảm giác khó chịu đang từng hồi ập đến "cứu! làm ơn cứu lấy tôi !"
Trong lúc mơ hồ sắp thiếp đi, Sở Vĩ Vĩ có nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao to, "nửa sườn mặt có góc cạnh vô cùng hoàn mĩ, nửa mặt còn lại được che kín bởi chiếc mặt nạ đen !"
Người này là ai ? Sao lại tiến về phía mình ?
! ----------------!
Cho đến khi Sở Vĩ Vĩ tỉnh lại, cô mở mắt ra đã nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ, "nơi lại vô cùng lạnh lẽo nhưng lại khiến cô có cảm giác rất dễ chịu !"
Sở Vĩ Vĩ đưa mắt nhìn quanh, đây là nơi nào sao lại lạnh như vậy và hình như là không hề có ánh sáng ! Cô bước xuống giường, đưa tay đẩy cửa phòng ra! "trước mặt cô là một khoảng sân rộng mênh mông nhưng không hề có một cành cây hay ngọn cỏ nào.
Nhìn vô cùng quạnh quẽ !"
- Cô thở dài rồi đứng nhìn thật lâu, một lúc sau cất giọng gọi "có ai không ?"
Nhưng vọng lại cho cô là tiếng gọi của chính mình "tiếng vọng lại, lọt vào tai cô trở nên lạnh lẽo đáng sợ! như âm thanh vọng đến từ địa ngục".
Sở Vĩ Vĩ bất chợt rùn người "cô đưa tay lên ôm lấy bờ vai của mình !"
Bỗng dưng có một cậu bé xuất hiện, cậu thò cái đầu nhỏ của mình ra "tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỉnh lại rồi sao ?"
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "sao lại có một bé con đẹp trai và đáng yêu đến mức này chứ ?"
Cậu bé chớp chớp mắt "đôi mắt của cậu đẹp đến mức cướp đi hồn người".
Sở Vĩ Vĩ nhìn đến ngây ngốc !
Tỷ tỷ xinh đẹp "tỷ sao vậy ? Sao lại nhìn đệ kỹ như vậy chứ ?"
Sở Vĩ Vĩ khẽ hỏi "em là ai ? Đây là nơi nào ?"
Cậu bé cười khanh khách "tỷ gọi đệ là Tiểu Đang nhé ! Đệ tên là Tiểu Đang, nơi này là : Thanh Hà phố !"
Sở Vĩ Vĩ gật đầu, cô dịu dàng hỏi Tiểu Đang "vậy ai đã đưa ta về đây, em có biết không ?"
Tiểu Đang mỉm cười "là Thanh Hà ca ca của đệ đã cứu tỷ và đưa tỷ về đây !"
Nhưng đệ vẫn chưa biết tên của tỷ!
Sở Vĩ Vĩ cười hiền hoà "tên ta là Sở Vĩ Vĩ".
Khụ! khụ! khụ!.
Nè Tiểu Đang "em sao vậy ?"
Tiểu Đang thở dài "tỷ tỷ à, tỷ xinh đẹp tựa như tiên nữ! vậy mà ai đã đặt cho tỷ cái tên thật sự quê mùa đến như vậy chứ ?"
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm "là! là mẹ ta đã đặt tên cho ta mà ! Em làm gì mà phản ứng khủng khiếp khi nghe thấy tên ta vậy chứ ?"
Tiểu Đang đưa tay lên đỡ trán "tỷ xinh đẹp à, vào thời đại của đệ từ năm trước nhưng người ta vẫn chưa thèm đặt cái tên quê mùa như vậy cho con cháu của họ ! Tỷ sống vào thời đại này mà mẹ tỷ lại đặt cho tỷ cái tên Vĩ Vĩ! haiz! thật sự không có chút nổi bật nào cả !"
Sở Vĩ Vĩ ngớ ngẩn người nhìn Tiểu Đang không chớp mắt "đệ đã sống năm rồi sao ?"
Tiểu Đang bĩu môi "tỷ ngốc thật đấy ! Ai lại sống đến năm chứ! là đệ đã chết đến năm mới đúng !"
À! ừm ! Sở Vĩ Vĩ ái ngại nhìn Tiểu Đang! ta xin lỗi.
Không có gì "tỷ không cần xin lỗi, chuyện nhỏ nhặt ấy mà !"
Sở Vĩ Vĩ trầm tư một lúc thì lên tiếng hỏi "sao em chết lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa đi chuyển kiếp ?"
Xùy! "tỷ tưởng chuyển kiếp dễ lắm sao ? Muốn chuyển là chuyển được sao ?"
Sở Vĩ Vĩ khó hiểu nhìn Tiểu Đang !
Hừ! "tỷ ngốc như vậy, làm sao mà biết được chuyện phức tạp này chứ !"
Nhóc con, em cứ chê ta hoài vậy chứ ?
Sự thật là vậy mà "tỷ ý kiến gì chứ ?"
Sở Vĩ Vĩ trề môi ! Vậy nhóc con nhà em kể chị biết về chuyện của em đi.
Tiểu Đang liếc Sở Vĩ Vĩ "được thôi, đệ sẽ kể cho tỷ biết !"
"Vào năm trước, cả gia đình đệ trong một đêm đều bị chết trong trận hoả hoạn, gồm có : ông bà nội, ba mẹ đệ, còn có cả tỷ tỷ và ca ca! và còn có cả đệ nữa !! nhưng bọn họ đều tận số nên được đi đầu thai chuyển kiếp, chỉ còn lại đệ và ca ca chưa tận số nên chịu phiêu bạt khắp nơi ! Qua nhiều năm thì ca ca của đệ ngày càng trở nên mạnh mẽ, chiếm lĩnh vùng đất này thành của riêng mình! về sau những chơn hồn lưu vong muốn có được nơi để nương tựa, họ vì muốn ở lại nơi này nên phải chịu phục tùng dưới quyền của ca ca đệ.
Càng ngày càng nhiều chơn hồn muốn đến đây để xin được nương tựa, nên ca ca của đệ đã đặt tên cho nơi này là phố Thanh Hà !"
Sở Vĩ Vĩ lúc này như đã rõ hơn! vậy người đeo mặt nạ đen kia chính là ca ca của tên tiểu quỷ này !
Tiểu Đang nắm tay Sở Vĩ Vĩ "để đệ đưa tỷ đi gặp ca ca của đệ".
Sở Vĩ Vĩ gật đầu "cũng phải đến cảm ơn người ta một tiếng".
! ----------------!
Đi từ xa, Sở Vĩ Vĩ đã nghe thấy tiếng đàn não nuột, thê lương !"
Tiểu Đang đưa tay lên miệng "xùy !"
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày !
Tỷ hãy giữ im lặng "ca ca của đệ trước giờ không thích bị làm phiền khi ca ấy đàn".
Sở Vĩ Vĩ hiểu ý, cô khẽ gật đầu !.