Ai gia mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi!
Nhi thần xin phép cáo lui...
Được rồi, con trở về trước đi!
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng quay lưng rời đi...
Ai gia nhắc nhở con "làm bất kỳ một việc gì cũng phải nghĩ đến hậu họa về sau.
Con muốn làm gì thì làm, đừng để hàng nghìn hàng vạn bá tánh nước Cổ Tịch này thay phiên nhau nguyền rủa con đời đời".
"Một khi chinh chiến xảy ra, chịu khổ vẫn là muôn dân, bá tánh lương thiện.
Vó ngựa xua đến đâu sẽ giẫm nát mọi thứ đến đó, bá tánh rồi lại phải chịu cảnh đói khổ!"
- Chắc hẳn Mộc nhi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu phải không?
Mẫu Hậu mệt thì nghỉ ngơi trước đi, nhi thần trở về Điện!
Được...
………
Cổ Mộc Xuyên rời đi, để lại Thái Hậu một nỗi lo lắng khôn nguôi!
"Thằng nhóc thối này đã trưởng thành rồi.
Luôn làm theo cảm tính, ai gia hy vọng con sẽ không hối hận với những gì mình quyết định".
- ---------------
Không Linh Sơn!
Cung Chủ! Bên ngoài có người tên Thực Thần muốn gặp người...
Ừm...mời ngài ấy đến Đại Điện!
"Haiz...cuối cùng thì cũng đến".
…………
Hoá ra Sở cô nương có lai lịch không hề đơn giản chút nào.
À mà không, phải gọi là Sở Cung Chủ mới đúng chứ nhỉ!
"Sao cũng được, chỉ là một cách gọi mà thôi".
Ngài tìm tôi có việc gì?
Long mạch, ta đến đây là vì long mạch!
- Rất tiếc nó không có ở chỗ ta.
Vậy Sở Cung Chủ có biết long mạch đang ở đâu không?
- Ta không biết!
Sở Cung Chủ đang đùa với ta sao? Ngoài cô ra thì còn ai có khả năng lấy đi long mạch.
- Ngài tin hay không thì tuỳ.
Nó thật sự không có ở trong tay ta! Ta mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi...
Hôm nay, Sở Cung Chủ không giao ra long mạch thì đừng hòng được yên ổn nghỉ ngơi!
Sở Vĩ Vĩ chỉ mỉm cười "đúng lúc ta đang buồn chán, nếu ngài muốn đánh nhau thì ta cũng không ngại".
Cô đừng tưởng là ta sẽ không dám ra tay với cô.
Mặc dù là trước đây ta chưa từng đánh nhau với phụ nữ.
- Ta đương nhiên là tin ngài!
Cô...
Rầm...
Đoàng...
Cả hai hăng hái đánh nhau...
Sở Cung Chủ thân thủ không tầm thường nhỉ! Nhưng rất tiếc...
- Ngài tiếc gì?
Ta không thích phụ nữ thông minh và giỏi giang!
Ha...ngài ghen tị với nữ giới sao?
Không phải là ghen tị, mà là thù ghét "phụ nữ thông minh, tài giỏi đều đáng ghét như nhau!"
Sở Vĩ Vĩ cười cợt nhả "ngài nói...là gồm cả Tây Mẫu nương nương sao?"
Cô im miệng cho ta!
Ta không rảnh để nói lý với ngài...có thể đánh tiếp thì ra tay, không muốn đánh nữa thì cút!
Được...hôm nay ta hứa sẽ không khiến cho Sở Cung Chủ thất vọng.
Phình...
Rầm...
Thực lực của Thực Thần không hề tầm thường, hàng nghìn năm trước đã được cho là sánh ngang với Ngọc Đế.
Huống hồ chi năm qua lại không ngừng nâng cao thực lực bản thân.
Sở Vĩ Vĩ đương nhiên là vẫn còn kém rất xa.
Ầm...
Khụ...khụ...khụ...
Sở Vĩ Vĩ bị Thực Thần đánh đến bị thương nghiêm trọng.
Sở Cung Chủ nhanh giao long mạch ra cho ta, hôm nay ta sẽ niệm tình chúng ta từng quen biết mà tha cho cô một mạng.
Sở Vĩ Vĩ không lên tiếng, ngầm thừa nhận long mạch trong tay mình.
Cô cũng cầu mong cho bá tánh lương thiện của nước Cổ Tịch sẽ không còn chịu cảnh khổ của bão cát nữa! Cô cùng lắm chỉ là mất đi một mạng, còn hơn bá tánh cả nước Cổ Tịch.
Hơn nữa thì cô cảm thấy mình sống không còn ý nghĩa gì nữa.
- Sở Vĩ Vĩ ta kém cỏi, hôm nay đã bại trong tay ngài...muốn chém giết thế nào, ta đây không oán nửa lời!
Thực Thần cảm nhận được sự cố chấp và cứng đầu của Sở Vĩ Vĩ nên vô cùng tức giận!
"Nếu cô đã muốn chết đến như vậy thì ta sẽ cho cô được nguyện ý".
Sở Vĩ Vĩ nhắm mắt lại, cô biết hôm nay cô sẽ không thể thoát khỏi một kiếp!
"Ra tay đi..."
……
Không được, ngài không được ra tay với Cung Chủ! Tôi xin ngài...
Rầm...
Khụ khụ khụ...
Thực Thần chỉ đánh một chưởng đã khiến Tiểu Tình nôn ra máu.
"Tiểu Tình cô hãy nhanh rời đi! Đừng chuốc lấy phiền phức".
Xin ngài hãy tha cho Tiểu Tình "Cô ấy vô tội"
Cô nên lo cho bản thân mình thì vẫn hơn.
Không, Tiểu Tình nguyện ý chết cùng Cung Chủ, nếu Cung Chủ không còn...Tiểu Tình có tiếp tục sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
- Tiểu Tình cô đừng ngốc như vậy mà.
Thực Thần không kiên nhẫn, một chưởng tiếp theo đã lấy đi mạng Tiểu Tình.
"Tiểu Tình...ta xin lỗi vì đã liên lụy đến cô!"
Thực Thần tiếp tục dùng một chưởng toàn lực để lấy đi mạng Sở Vĩ Vĩ.
Sau khi ra tay sát hại Sở Vĩ Vĩ, Thực Thần đã phá nát Thánh Cung để tìm kiếm long mạch, nhưng rất tiếc Thực Thần đã phải lật tung Thánh Cung vẫn không tìm được long mạch.
Thực Thần trở nên điên cuồng, phóng hoả thiêu rụi Thánh Cung!
Bạch Hạc hốt hoảng, sao lồng ngực mình chợt đau nhói vậy chứ? Có phải là muội muội lại xảy ra chuyện không.
Bạch Hạc vội vàng lao xuống nơi có hoả hoạn...
Nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ nằm bất động giữa đám hoả hoạn, Bạch Hạc vô cùng xót xa!
"Muội muội, ca ca đến trễ rồi...ta xin lỗi muội".
Bạch Hạc ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng "muội của ta!"
Sở Vĩ Vĩ trong cơn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm của Bạch Hạc "ca ca, muội không thể nào tiếp tục..."
Ngay lập tức Sở Vĩ Vĩ đã tan biến vào cõi hư không!
"Muội muội..."
Là kẻ nào, kẻ nào đã ra tay sát hại muội muội của ta? Ta thề sẽ dùng chiếc đinh xiên qua gân cốt kẻ dám ra tay sát hại muội muội của ta..