Sở Vĩ Vĩ ngồi chống hai tay lên cằm !
Trúc Bạch nhìn đồ đệ cưng của mình mà phì cười "con trưng cái mặt như bánh bao cho ai xem vậy chứ ?"
"Sư phụ"
Hửm ???
Sở Vĩ Vĩ kéo tay Trúc Bạch ngồi xuống ghế "sư phụ uống trà đi ạ !"
Việc sư phụ bảo con đi bái tên Bạch Túc Duật khốn kiếp kia làm sư phụ, con đã đến bách hoa sơn chưa ?
Sư phụ !
- Đồ nhi không nỡ xa người chút nào !
Trúc Bạch thở dài "nhớ sư phụ thì về thăm, ta ở rừng trúc này thôi! có thể trốn đi đâu được ?"
"nhưng mỗi ngày con đều muốn được nhìn thấy sư phụ"
- Được rồi Vĩ Vĩ, nghe lời sư phụ đi nào !
Nhưng sư phụ à ! Mỗi lần con thấy ngài ấy thì lại tụt dốc tinh thần, không muốn bái sư chút nào.
Trúc Bạch há hốc mồm "có cả loại chuyện này nữa sao ?"
Sở Vĩ Vĩ gật đầu !
"Đồ nhi của ta, con cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, cứ đến bái sư và tu luyện là đủ rồi".
Vèo! !!!
Đệ tử đi đến bách hoa sơn đây ạ !
"lời còn chưa dứt thì người là mất tăm"
Trúc Bạch lắc đầu "con đúng là! "
! !
Bách hoa sơn !
Bạch Túc Duật đang ngồi gảy đàn say mê!
Sở Vĩ Vĩ ngồi trên cành đào, nhìn Bạch Túc Duật gảy đàn !
"Cô đến nhẹ nhàng như gió, cô ngồi rất lâu mà Bạch Túc Duật mãi mê đàn nên vẫn chưa nhận ra"
Sở Vĩ Vĩ nghịch ngợm lay cành đào "khiến hoa bay ngập trời !"
Cô bay vòng quanh phía trên đầu Bạch Túc Duật!
Bạch Túc Duật nhíu mày "cô ấy đến từ bao giờ, sao mình lại không hay !"
Xoạt!
Á á á!
Bạch Túc Duật vẫy tay rất nhẹ cũng khiến Sở Vĩ Vĩ rơi xuống !
"Ôm lấy"
Ngài!
- "Cô thật nghịch ngợm !"
Sở Vĩ Vĩ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Túc Duật!
À! ừm!
"Hôm nay, cô lại đến đây để du ngoạn sao ?"
Không phải !
"Tôi đến để thăm Vương Thượng"
Ồ!
Bạch Túc Duật không hiểu vì sao hôm nay bản thân mình bị lúng túng trước mặt Sở Vĩ Vĩ !
Sở Vĩ Vĩ thì lại ngạc nhiên "hôm nay ngài ấy không muốn mình bái sư sao ?"
"Vậy Vĩ Vĩ xin phép trở về đây ạ !"
Bạch Túc Duật giật giật mi mắt "cô đến đây để thăm ta, nhưng sao vừa gặp ta thì vội muốn rời đi ?"
Thật ra!
Hửm ?
"Thật ra thì thế nào ?"
Hôm nay, ta đến đây là để bái sư !
Bạch Túc Duật mỉm cười "suy nghĩ kỹ rồi sao ?"
Sở Vĩ Vĩ gật đầu.
Được!
- "Giờ cô theo ta về điện"
Sở Vĩ Vĩ ngoan ngoãn đi theo Bạch Túc Duật!
! !
Về đến nơi !
Sở Vĩ Vĩ vô cùng ngỡ ngàng "quả nhiên, Vương Thượng thì có khác, chỗ ở uy nghi thế này".
Bạch Túc Duật ngồi oai nghiêm trên ghế !
Sở Vĩ Vĩ quỳ xuống bái lạy Bạch Túc Duật!
- Tiểu đồng dâng trà lên !
Sở Vĩ Vĩ đón lấy và đưa đến trước mặt Bạch Túc Duật "mời sư phụ dùng trà".
Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ rồi trầm tư suy nghĩ "có khi nào mình phải hối hận khi nhận cô ấy làm đồ nhi hay không đây !"
Sở Vĩ Vĩ thấy Bạch Túc Duật không có phản ứng gì thì nheo mắt "ngài hối hận rồi sao ?"
Bạch Túc Duật mỉm cười "ta không hối hận !"
Vậy thì sư phụ nhanh uống trà đi ạ !
Được!
"ta uống xong tách trà này thì Sở Vĩ Vĩ con sẽ trở thành đồ nhi của ta, ta sẽ yêu thương và bảo vệ con".
Sở Vĩ Vĩ lé mắt "yêu thương sao ?"
Khụ! khụ!
À! ừm!
"Phòng của con ở phía đối diện phòng của ta, con đến đó sắp xếp rồi nghĩ ngơi đi".
"Vậy còn sư phụ ?"
"Ta đi tu luyện"
Dạ!
"sư phụ đi thong thả !"
Bạch Túc Duật quay bước rời đi!
! !
Buổi tối !
Bạch Túc Duật đang ngồi thiền!
Sở Vĩ Vĩ từ trên mái nhà tụt xuống, với cái tư thế chổng đầu xuống đất! cô đưa mặt mình đến gần mặt Bạch Túc Duật.
Bạch Túc Duật vừa mở mắt ra thì thấy ngay đôi mắt xinh đẹp của cô "Sở nhi con lại nghịch phá !"
"Sư phụ"
"Vĩ Vĩ thấy rất chán, ở đây không có gì để chơi, sư phụ lại không chơi với con, con sắp chết vì chán rồi đây !"
"Sở nhi à, con phải lo tập trung tu luyện đi chứ !"
"Sư phụ"
Hửm ???
Hay là sư phụ đưa Vĩ Vĩ ra ngoài chơi đi ạ !
"Sở nhi"
"Sư phụ"
Con nhanh trở về tu luyện đi!
Sở Vĩ Vĩ nắm lấy cánh tay Bạch Túc Duật "sư phụ chẳng thương con, vẫn là Trúc Bạch sư phụ tốt nhất! những lúc con không vui thì Trúc Bạch sư đều chơi cùng con".
Bạch Túc Duật nheo mắt "tên Diệp Trúc Bạch đáng ghét đó đã dạy hư con thì đúng hơn, hắn ta có cái gì mà hay ho chứ".
Sở Vĩ Vĩ quay lưng, người không chơi cùng con thì thôi "con đi tìm Trúc Bạch sư phụ chơi cùng đây".
Con đứng lại đó!
"Con dám đi thì sư phụ sẽ phạt nặng con đó"
Sở Vĩ Vĩ không thèm để ý gì lời nói của Bạch Túc Duật, cô cứ đi về phía trước!
Bạch Túc Duật cũng bị cô chọc cho tức đến đứng phắt dậy và đuổi theo cô !
Sở Vĩ Vĩ trở về phòng và đóng kín cửa.
"Cô lấy ngọc tiêu ra luyện, hừ! không cho đi thì thôi, cô sẽ quậy cho nơi này loạn cào cào lên".
Trúc Bạch sư phụ luôn cưng chiều cô, "cũng chưa từng cấm cô không được làm cái này, không được làm cái kia".
Từ khi cô đến đây thì cái gì cũng bị cấm, đã thế thì cô không ngại lật tung cái điện này lên.
.