Gần đây Lục Tự để ý đến một người.
Là một… cậu nam sinh nhỏ.
Dáng vóc cậu ấy không cao bằng anh, khoảng một mét bảy lăm, vóc người có hơi gầy. Da rất trắng, ở dưới ánh mặt trời trong suốt như là thủy tinh vậy, chạm vào là vỡ.
Khuôn mặt cậu nam sinh nhỏ đó rất đẹp. Đường nét nhu hòa, ngũ quan tinh xảo, gương mặt đàn hồi trắng tựa như lòng trắng trứng vậy, trông cùng lắm mới chỉ là một đứa trẻ mới thành niên.
Sở dĩ anh để ý đến cậu ấy là vì đã mấy ngày nay hôm nào Lục Tự cũng bắt gặp cậu trên đoạn đường về nhà.
Không đến nỗi là một đứa trẻ nghèo đáng thương không có nhà để về đấy chứ?
Lục Tự cũng không muốn quản việc không đâu, nói không chừng đứa nhỏ kia là một nhóc rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà sống lãng phí thời gian.
Vì mỗi ngày cậu ấy cũng mặc một bộ khác nhau, thêm nữa nhìn trông cũng không phải đồ rẻ. Vậy nên tổng kết lại, cậu chàng đó trông giống một cậu thiếu gia hơn.
Cũng không biết ngày qua ngày cùng một thời gian cùng một địa điểm, cậu chàng đó đứng ở đấy làm gì.
Lục Tự phát huy cái trí tưởng tượng mà thỉnh thoảng lại mất tích không thấy tăm hơi của anh.
Giờ đang là dịp nghỉ hè có thể cậu nhóc đang chờ ai đó. Có lẽ là chờ tụi bạn, hoặc là chờ cô bạn gái, cũng có thể là…
Mà thôi, mặc kệ đi.
Đã nửa tháng trôi qua.
Có lẽ là đã hơn, hoặc là cũng chưa đến, hôm nào lúc Lục Tự tan làm về cũng thấy đứa trẻ đó.
Ngay dưới gốc cây ngô đồng già ở ngã tư đối diện Đào Cảnh Uyển. Một người không nghịch điện thoại di động cũng không nói năng gì cả.
Một người cứ như thế, lúc thì đứng yên, khi thì đi đi lại lại.
Tựa như tách biệt với thế giới này vậy, mọi người mọi vật cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Thậm chí Lục Tự còn nghi ngờ liệu có phải mình gặp ảo giác hay không, thật ra người kia là do tự mình tưởng tượng ra chăng?
Cái ý nghĩ này bay biến sau một lần ánh mắt Lục Tự và cậu bé kia khẽ chạm nhau, đứa bé kia mặt mày hoảng hốt, vội cúi gằm đầu.
Tính cảnh giác cũng cao lắm.
Nhưng mà —— mình trông giống kẻ xấu đến vậy à?
Lục Tự không hiểu.
Tháng Tám ở Ninh Thành, dù là buổi tối cũng hơn hai mươi độ, huống hồ là giữa trưa. Ông mặt trời hận không thể khiến người ta phơi nắng đến lột một tầng da.
Cây ngô đồng già đã hơn trăm tuổi. Đường kính gốc cây cũng phải xấp xỉ một mét, cành lá sum suê nhưng cũng không che nổi cái nắng chang chang của ngày hè nóng bức.
Cậu chàng kia đứng dưới tàng cây, mồ hôi lấm tấm thấm ướt vầng trán mái tóc, lăn xuống dọc theo xương hàm mà nhỏ giọt xuống đất. Có khi rơi trực tiếp xuống áo quần, thấm thành vết tròn mờ mờ.
Con cái trong nhà đúng là không bớt lo được, tự mình tìm tình tìm tội.
Lục Tự thầm nghĩ.
Mấy ngày trước Phó thị trưởng Ninh Thành bị người tố cáo tham ô, ngay lập tức bị còng tay bắt đi trong ngày. Tin tức trên báo đã nói ba ngày liền, thêm cả tin lực lượng cảnh sát hiện nay đang tham gia điều tra thu thập chứng cứ.
Ninh Thành là một thành phố tuyến hai, kinh tế phát triển so với nhiều địa phương vượt xa hơn hẳn.
Nơi này có thể nói là tấc đất tấc vàng. Riêng phòng làm việc kia Lục Tự thuê ở Nhị Hoàn không đến năm mươi mét vuông, tiền thuê mỗi tháng đủ cho người bình thường trợn mắt líu lưỡi.
Phó thị trưởng đã làm việc trong nhiều năm, luôn được lòng dân. Mọi người thường bàn luận sang năm nhiệm kỳ mới ông ta rất có khả năng thăng chức. Nhưng lúc này lại bị khui ra tội trạng, tội tham ô đối với một nhân viên công chức mà nói không còn nghi ngờ gì là trí mạng nhất.
Huống hồ chức vụ càng cao, càng được lợi nhiều. Sau khi có chứng cứ xác thực, về cơ bản cũng chẳng có cơ hội vươn mình nữa.
Chuyện này mức độ liên quan có phạm vi rộng mà tính chất lại đặc biệt. Từ trước đến nay truyền thông đưa tin lúc nào cũng nhanh, đến cả Lục Tự chẳng mấy khi xem tin tức cũng biết.
Nhưng có quan hệ gì với anh chứ? Thế giới của anh cách mấy thứ này xa vạn dặm.
Buổi sáng thứ Hai, Lục Tự đến studio để hoàn thành công việc trong ngày, sau đó chẳng có việc để làm lại ngồi ngây người lâm vào trầm tư.
Không biết hôm nay cậu chàng kia còn ở đó hay không…
Đồng hồ điểm mười hai giờ, Lục Tự đúng giờ khóa cửa studio, đi bộ về nhà.
Lúc chuẩn bị đến chỗ cây ngô đồng đầu đường anh cố tình đi chậm lại, nhìn bề ngoài thì trông như đang chăm chú đi bộ nhưng thực tế thì một mực liếc mắt tìm cậu bé kia.
Ôi, hôm nay lại không có ở đây.
Cũng đúng, thời tiết như thế này phơi nửa tháng cũng đã đủ chịu tội rồi.
Người đó nhìn qua đúng là một cậu thiếu gia chưa bao giờ chịu khổ.
Về đến nhà, Lục Tự tùy tiện làm một chảo cơm rang trứng cho qua loa bữa trưa.
Thời gian nghỉ trưa thông thường anh cũng chẳng buồn ngủ, vậy nên hiếm lắm anh mới mở cái TV bị bắt buộc làm đồ trang trí trong nhà lên. Truyền hình vệ tinh Ninh Thành đang phát tin tức liên quan đến Phó thị trưởng.
Giọng nói tiêu chuẩn của nữ MC vang vọng khắp phòng khách.
“Theo điều tra, trong thời gian tại chức Phó thị trưởng Tiêu đã nhiều lần lợi dụng chức vụ… Tính đến mười giờ sáng ngày tháng ở thủ đô, cảnh sát đã phong tỏa hết tài sản và nhiều bất động sản đứng tên của ông Tiêu, cách ly làm bằng chứng…”
Nhạt nhẽo.
Lục Tự tắt TV, xỏ dép lê đi vào phòng ngủ —— không ngủ được thì cố nằm chút vậy.
Phía nam Ninh Thành mùa hè nóng bức mưa nhiều.
Lần này mưa rào bất ngờ, có cả sấm chớp, ròng rã suốt một ngày.
Lục Tự ghét trời mưa. Mưa liên miên không dứt, tiếng mưa rơi ào ào. Nước mưa ngập đường, vẩn đục, lầy lội không thể tả, cảm giác ướt nhẹp khiến lòng anh tê dại.
Anh đã rũ bỏ đi cuộc sống trước đó, nhưng hồi ức luôn làm người ta dễ dàng mất đi lý trí.
Lần thứ hai gặp lại đứa trẻ kia đã là hai ngày sau.
Sau cơn mưa, Ninh Thành sạch sẽ mát mẻ, trong không khí đều là mùi vị nước mưa. Nhưng Lục Tự lại cảm thấy khó chịu, các tế bào toàn thân đều như đang chống lại nhau.
Mấy ngày nay studio vô cùng quạnh quẽ, mười hai giờ Lục Tự đóng cửa về nhà.
Lúc đi qua cây ngô đồng già chỗ ngã tư, anh lại thấy đứa trẻ đó.
Nhưng mà, đột nhiên anh thấy không chắc chắn lắm.
Lần cuối cùng nhìn thấy đứa nhỏ kia vẫn còn mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, tóc đen ngắn làm nổi bật lên làn da trắng ngần. Lẳng lặng đứng yên đó thôi, dù chẳng cần nói lời nào cũng đã toát lên một thân con nhà giàu.
Khí chất là thứ không thể giả được.
Lại như có kẻ nhà giàu mới nổi, dù là áo mũ chỉnh tề đeo vàng đeo bạc thì cũng không che giấu được sự quê mùa ngấm từ trong xương.
Mà lúc này, quần áo trên người cậu bé lại bẩn thỉu nhếch nhác, trông như là lăn từ đống xi măng ra vậy. Tóc tai bù xù không ra hình dạng gì.
Nhưng không thấy được thẳng mặt.
Bởi vì khi cậu bé nhìn thấy Lục Tự là vội xoay phắt đi đưa lưng về phía anh, trông cực kỳ giống một con nhím con bị hoảng sợ.
Thật đúng là, mình đáng sợ như thế sao? Lục Tự thầm nghĩ.
Có điều, lần này xem ra đúng là một bé đáng thương thật rồi.
Lục Tự đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Khoảng hai phút trôi qua, cậu chàng đó mới chầm chậm xoay người lại, tựa như muốn xác nhận điều gì, chợt thấy Lục Tự vẫn còn ở đây nhất thời hai mắt trợn tròn.
Ma xui quỷ khiến, Lục Tự từ từ đến gần cậu. Cậu bé đó không biết là sợ người lạ hay sợ điều gì, co rúm lại lùi về phía sau.
Mãi đến tận khi sau lưng là cây ngô đồng già mới theo bản năng kinh hô một tiếng, thanh âm mềm nhẹ, mang theo sự non nớt và đặc trưng của thiếu niên. Sau đó vội vàng ngồi thụp xuống, vùi khuôn mặt nhỏ vào khuỷu tay.
Lục Tự đứng yên cách cậu không tới một mét, không nghĩ ngợi gì mà nói: “Cậu nhóc đáng thương này, có muốn theo anh về nhà không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Tự đã hối hận rồi.
Cái quái gì thế? Câu này nghĩ thế nào cũng chẳng thấy ý tốt gì cả, không khéo còn bị hiểu nhầm là tội phạm lừa đảo bắt cóc trẻ em không chừng.
Anh còn chưa kịp giải thích, cậu bé đang ngồi xổm kia đã ngẩng đầu lên ngước nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy.
Lục Tự khẽ ngây người, đứa trẻ này mặc quần áo cũ bẩn không chịu nổi, nhưng gương mặt lại vô cùng sạch sẽ. Khuôn mặt cậu đúng là tinh xảo không có chỗ chê, cặp mắt linh động kia giờ đây đang trợn tròn, con ngươi màu mực chỉ in bóng một mình Lục Tự.
Rõ ràng là cậu bé bị giật mình đến cả người run rẩy. Cánh tay trắng nõn lộ ra so với quần áo trên người hoàn toàn không hợp, trắng đến chói mắt.
Lục Tự nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, giải thích bản thân không có ý xấu, giải thích bản thân chỉ là có khả năng giúp cậu một chút.
Có lẽ càng vội càng loạn, lời muốn nói ra rối thành một nùi.
“Cảm ơn anh.” Đứa nhỏ đáp lời.
Lần này giọng nói đó rõ ràng hơn nhiều. Nghe ra được cậu nhóc đáng thương này đã qua thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói sáng trong thuần túy, nếu như không phải có chút căng thẳng thì hẳn sẽ càng dễ nghe hơn.
Lục Tự: “…??”
Anh mất hai giây suy nghĩ tình hình trước mắt, ý nghĩ đầu tiên là: Mình vừa mới nói cái gì vậy?
Rồi sau đó kịp phản ứng lại lời của cậu bạn nhỏ, nở một nụ cười thật tươi, “Cậu bé đáng thương đứng lên trước đã, theo anh() về nhà nào.”
Đào Cảnh Uyển là khu chung cư ở khu Tân Dương mới được xây dựng mấy năm nay, ở giữa Nhị Hoàn và Tam Hoàn Ninh Thành. Vị trí tốt, phong cảnh đẹp, còn có một hồ nước nhân tạo để cư dân đi dạo và thư giãn.
Đào Cảnh Uyển lại chia thành hai phần trước sau. Phía trước là khu chung cư, sau hồ nhân tạo là khu biệt thự.
Nhà Lục Tự là một căn chung cư ở tầng năm. Chín mươi mét vuông, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách. Bài trí hết sức đơn giản, không có đồ gì bừa bãi, đồ đạc nội thất trong nhà đa phần là tông màu nhạt. Trên bàn trà trong phòng khách chất một chồng giấy nháp cao, nhìn khắp phòng rất có hơi thở đàn ông độc thân.
Khiến người ta chú ý nhất là một bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường phòng khách.
Bức tranh kia đối lập hoàn toàn với cả căn nhà với phong cách lạnh lẽo, nhưng nhìn thêm mấy lần lại có cảm giác bổ trợ lẫn nhau.
Tranh sơn dầu hòa trộn nhiều màu sắc phong phú, ánh nắng chiều, biển rộng, cây cầu gỗ, và cả một bóng lưng cô độc. Góc dưới bên phải có một câu tiếng anh cách điệu “You’re not alone.”, ký tên LX.
LX—— Lục Tự.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động dẫn người khác về nhà, vậy mà là một người xa lạ ngay cả tên cũng không biết.
Một lần nữa Lục Tự cảm thấy mình bị kích động.
Nhưng nếu cho thời gian quay lại, anh nghĩ anh vẫn sẽ dẫn đứa nhỏ này về nhà.
Dù sao nhìn đứa nhỏ này thật khiến người ta đau lòng, đúng là một cậu bé đáng thương.
Đứa nhỏ rất cẩn trọng, từ chỗ cây ngô đồng đến tận nhà Lục Tự không hề nói một lời.
Chỉ chăm chăm từng bước đi theo anh.
Nhưng bây giờ lại đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích.
Lục Tự cúi người thay giày, quay đầu lại vẫn thấy cậu chàng đứng yên ngoài cửa, “Sao còn chưa vào?” Lại nghĩ đến điều gì, cậu nhóc này như vẫn còn hơi sợ anh, “Cậu yên tâm, tôi không phải kẻ xấu, cũng không phải lừa đảo bắt cóc trẻ em.”
“Em biết.” Đứa nhỏ cúi đầu thật thấp, lí nhí nói.
“Cái gì?”
“Em biết… anh không phải là kẻ xấu.” Cậu bé càng chúc đầu xuống hơn, hai tay nắm chặt bên mép quần, tựa như là ngồi thụp xuống ôm chặt mình đến nơi.
Đó là tư thế phòng bị cũng như tự bảo vệ mình.
Lục Tự tựa cửa, anh không có kinh nghiệm tiếp xúc với tụi trẻ ở cái tuổi này. Hai ba năm nay, anh có rất ít kinh nghiệm giao tiếp với người khác.
Cho nên, bây giờ phải làm sao?
Cuối cùng, đứa nhỏ vẫn vào cửa. Lỗ tai đỏ bừng, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Vì Lục Tự dỗ cậu, “Ngoan, vào đi. Đi tắm rửa rồi thay quần áo. Nghe lời nào.”
Lục Tự thề, đây là lần đầu tiên anh dùng cái giọng kiểu này để nói chuyện. Không biết cậu bé có cảm giác gì, dù sao mình cũng không có cách gì khác.
Cũng may cuối cùng cậu nhóc đã vào nhà, đổi lấy một lần này cũng không tính là thua thiệt.
Anh để cậu bé ngồi ở phòng khách trước. Nhóc con nhất quyết không chịu, đứng ngập ngừng bên ghế sô pha, nói nhí nha lí nhí: “Bẩn…”
Lục Tự hết cách đành phải vào phòng ngủ tìm quần áo cho cậu đi tắm.
Đứa trẻ lặng lẽ đánh giá căn nhà. Khi ánh mắt vừa chạm đến bức tranh sơn dầu kia, nó thất thần. Thông qua bức tranh này không khó nhìn ra được người vẽ tranh rất có trình độ. Lớn mật phối màu, liều lĩnh, mạnh mẽ đập vào thị giác người xem.
Rất kỳ quái, trong tranh sơn dầu vốn là trời nước hòa vào nhau, nhưng lại bị người vẽ tranh dùng một lằn đen ngang ngược phân tách, không bất ngờ, nhưng lại lôi kéo người ta mơ màng, phảng phất như ráng mây và biển khơi kia chẳng có chút nào liên quan.
Còn có dòng chữ tiếng Anh kia, “You ‘re not alone.”.
Rõ ràng là một bức tranh vẽ hết sức cô đơn, còn có một người vô cùng đơn độc.
Đang lục lọi tủ quần áo Lục Tự bừng tỉnh nhớ ra, nhà mình chỉ có một cái giường mà thôi.
Vốn là một căn hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ cho khách sớm đã được anh đổi thành thư phòng kiêm phòng vẽ rồi.
Nên là…
Quên đi, mình ngủ ghế sô pha là được, nhìn đứa trẻ kia cũng không giống người có thói quen ngủ trên ghế sô pha.
Không đúng, sao mà đứa nhỏ kia nhất định phải ở lại nhà mình chứ? Đến cùng vẫn nên hiểu rõ tình huống của cậu nhóc đó đã rồi tính sau.
Lục Tự cao một mét tám tư, lại thường xuyên rèn luyện, thể trạng không hề gầy yếu. Nếu thế đứa nhỏ kia chắc chắn không mặc vừa quần áo của mình,
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh tìm ra một bộ đồ mặc ở nhà, đưa cho cậu nhóc, “Trước cứ mặc tạm đã, đừng chê nhé. Đồ trong nhà tắm cứ dùng thoải mái. Chốc nữa dẫn cậu ra ngoài đi mua chút đồ dùng sinh hoạt. Cậu đi tắm trước, có gì không biết thì gọi tôi.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Quần lót không có size nhỏ, nhưng là mới đó, cậu dùng tạm nhé. Quần áo thay ra cứ vứt ở giỏ ấy, chốc nữa sẽ cho vào máy giặt.”
Đứa nhỏ đỏ mặt nhận lấy quần áo, “Cảm… cảm ơn anh.” Sau đó chạy như bay vào nhà tắm.
Lục Tự rót một ly nước lọc, ngón tay nhẹ gõ vào thành ly, nghe tiếng nước chảy róc rách từ nhà tắm mà hoài nghi nhân sinh.
Mình điên rồi sao?
Không hiểu sao lại dẫn người về nhà? Ngay cả mình tự chăm sóc còn chưa xong, lấy cái gì mà đi chăm cậu thiếu gia kia chứ?
Tại sao mà lúc then chốt lại không có chút nào ổn trọng…
Đứa nhóc này cũng thế, dễ dàng đi theo một người như vậy, nhỡ may gặp phải tên lừa đảo thì làm thế nào?
Xem ra mình phải dạy dỗ nhóc ấy một chút mới được…
Hết chương .
Chú thích
() Ở câu thoại này và câu của LX phía trên LX đều xưng là “哥哥” nên ở đây mình để đúng là “Anh”. Phía sau anh lại xưng “我” (Tôi, ta, tao, tớ…), đúng ra để “Anh” cũng được nhưng để theo đúng thiết lập LX là người giao tiếp không giỏi nên mình để “Tôi”. Sau sẽ đến đoạn thay đổi cách xưng hô: