Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bạn thích cũng thích bạn là trải nghiệm như thế nào?
Tiêu Nam nghĩ mình có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Bất ngờ, kinh hỉ, không thể tin được.
Sau đó là cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Sau khi khóc một trận, Tiêu Nam bắt đầu thấy xấu hổ.
Lục Tự còn đang không ngừng hôn khắp mặt cậu, từng chút từng chút mổ lên hai má. Tê tê dại dại, lại có chút ngưa ngứa.
Tiêu Nam ngửa cổ ra sau nhưng lại phát hiện Lục Tự đang giữ tay sau gáy, còn hơi dùng sức chặn đường lui của cậu.
“Thế nào đây? Quần áo cũng bị em làm ướt hết mà còn định chạy?” Giọng nói mang ý cười của Lục Tự truyền đến.
Tiêu Nam giương mắt nhìn vệt ướt trên cổ áo Lục Tự, đôi tai càng nóng hơn, lẩm bẩm cãi lại: “Không phải chạy…”
Lục Tự: “Nếu không định chạy vậy thì nên để anh thu chút lời lãi có phải hay không?”
Tiêu Nam xấu hổ muốn trốn nhưng anh Lục như vậy qua khó chống đỡ…
Bọn họ đều đã nói ra rồi vậy cũng coi như là xác định quan hệ. Giờ còn nói lời lãi cái gì… Nghe là thấy xấu hổ.
Nhưng cho tới bây giờ cậu không hề có năng lực từ chối Lục Tự.
“Vâng…”
Một giây sau Lục Tự tiến sát mặt đến, chóp mũi hai người chạm nhau, vô cùng thân mật.
Ở khoảng cách gần giúp hai người cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Hơi thở giao thoa, ánh đèn trắng chiếu lên người bọn họ làm tăng thêm sự ấm áp cuối thu.
Thời điểm môi chạm môi Tiêu Nam không dám thở mạnh, hai tay nắm chặt vạt áo Lục Tự, mắt mở lăng lăng mặc Lục Tự làm gì thì làm. Cậu chỉ biết vụng về đáp lại.
Lục Tự cũng không có kinh nghiệm gì lại bị cậu nhóc nhìn chằm chằm như vậy thì cũng hơi lúng túng. Anh không nhịn được ra lệnh: “Nhắm mắt lại, mở miệng ra.”
Mấy phút tưởng dài hóa ra lại lại ngắn. Lục Tự ôm cậu nhóc mềm mại trong lòng, cuối cùng cũng cảm thấy ưu điểm ở cái tuổi này —— tốt xấu gì còn có thể giữ nhịp thở.
(好歹还能接的上气 – Đoạn này mình không hiểu lắm @@)
Tiêu Nam nằm trong vòng tay Lục Tự bình ổn hơi thở, hai tai đỏ như muốn rỉ máu.
Xấu hổ quá đi, mới hôn thôi mà đến ngồi cũng không còn sức…
Một lúc lâu Lục Tự mới cầm điện thoại lên nhìn một cái, cũng đã đến giờ hai người đi ngủ.
Anh trực tiếp bế Tiêu Nam vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường ngủ êm ái, “Em ngủ đi, anh đi tắm.”
Cuối cùng còn bồi thêm một từ “Bảo bảo”.
Xong Lục Tự xoay người đi ra nhà tắm.
Tiêu Nam vùi mặt trong chăn, trong lòng điên cuồng gào thét.
A a a a a! Anh Lục lén đi học bí kíp yêu đương đúng không? Rõ ràng cũng chỉ là player sơ cấp thôi sao lại có sự chênh lệch lớn như thế chứ?
Một bên lại cao hứng tưởng tượng đến chuyện muốn công bố cho cả thế giới biết rằng cậu có một người bạn trai tốt nhất trần đời! Bạn trai của cậu gọi cậu là bảo bảo!
Lục Tự tắm rất nhanh, chừng mười phút sau Tiêu Nam đã cố ép mình bình tĩnh lại cảm giác giường bên người lún xuống một chút.
Cậu nhắm hai mắt làm bộ mình đã ngủ.
Lục Tự biết tỏng diễn xuất vụng về của cậu nhóc, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái rồi dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Tiêu Nam đang “ngủ say” tất nhiên sẽ không đáp lại.
Nhìn thì trông cậu bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang rất khẩn trương, một tay đang siết chặt mép chăn.
Hai người đã ngủ cùng giường từ lúc còn chưa xác định quan hệ. Giường lớn như vậy lại cách hai tấm chăn, một đêm ngủ dường như bọn họ cũng không có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào.
Mà lúc này quan hệ đã có thay đổi, nếu còn thuần khiết đắp chăn tán gẫu như trước thì liệu có phải xa lạ quá hay không? Nhưng muốn phát sinh chút gì đó… Tiêu Nam thầm bác bỏ, tiến triển nhanh quá, vậy không phù hợp với tính cách của Lục Tự.
Một bên Lục Tự vẫn như mọi khi, sau khi chúc ngủ ngon rồi thì không nói thêm gì nữa. Tiêu Nam lăn lộn không ngủ nổi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Lục, em thấy hơi lạnh, em có thể ôm anh ngủ chứ?”
Hôm sau Tiêu Nam vẫn phải đi làm bình thường, nhưng khác biệt là bây giờ cậu bừng bừng khí thế. Nghĩ đến sau này mình có thể dùng tiền lương mua đồ cho bạn trai nhà mình là cậu lại vô cùng hưng phấn.
Nhưng Lục Tự ngược lại có hơi ưu tư, cũng là lúc nên suy nghĩ đến việc mở rộng phạm vi làm việc của studio. Bạn trai nhỏ ngày ngày chạy ra ngoài, thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm sau còn chẳng nói được mấy câu như này còn ra cái thể thống gì?
Vì thế mỗi lần Tiêu Nam ra cửa đều sẽ chủ động đòi ôm ôm hôn hôn, an ủi bạn trai của cậu.
Một tuần sau Đường Diệu chận chính chủ động cho Tiêu Nam nghỉ hai ngày.
Thời tiết se lạnh, áo khoác mỏng đã không còn chống được gió lạnh nữa. Lục Tự và Tiêu Nam tay trong tay dợm bước trên đường.
Cây ngô đồng ở ngã tư đối diện Đào Cảnh Uyển đã bắt đầu rụng lá từ sớm. So với giữa hè thì tiêu điều hơn nhiều lắm.
Phiến lá vàng theo gió tung bay, đất trời rộng lớn, bay đến đâu cũng là chốn đi về.
“Anh Lục, cây ngô đồng rụng lá rồi.”
“Anh dẫn em đi gặp lão Lộ nhé.”
Thuở trẻ lão Lộ phóng túng bất kham nửa đời sau một mực khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang. Phong cách hội họa cũng có thay đổi rất lớn, nhưng vẫn mê mẩn với màu sắc tươi sáng.
Lục Tự và Tiêu Nam chọn một bó rum, xế chiều thứ Bảy đến nghĩa trang.
Suốt dọc đường Tiêu Nam căng thẳng không thôi, lòng bàn tay mướt mồ hôi, “Anh Lục, ừm thì… em nên gọi ông ấy thế nào?”
Không phải gọi như anh Lục đấy chứ?
Lục Tự cười một tiếng, “Thoải mái đi, em cứ gọi bác là được rồi.”
Bình thường Lục Tự rất ít khi đến đây, một năm khoảng đôi ba lần.
Lần này mục đích chủ yếu cũng là muốn dẫn Tiêu Nam đến để ông ấy nhìn một chút.
Nghĩa trang rất ít người, hai người đi thẳng đến trước mộ lão Lộ. Nhẹ lau tấm ảnh trên mộ bia một chút.
“Lão Lộ à con đến thăm người đây. Bây giờ con tốt lắm nên người cũng phải thật tốt nhé.”
Lục Tự đặt bó hoa rum chỉnh tề xong, tất cả nhớ thương và cảm kích đều được anh nói ra hết.
Tiêu Nam bái sâu một cái với tấm ảnh, nói cũng lắp bắp, “Chào bác… bác Lộ, con là Tiêu Nam. Con cùng anh Lục đến thăm bác ạ. Con… con sẽ luôn đối xử với anh Lục thật tốt! Bác… yên tâm nhé.”
Lục Tự cười nắm lấy tay Tiêu Nam, “Lão Lộ à con tìm được người mà người nói rồi đó. Người đó chính là Tiêu Nam, người nhớ chứ? Con đã nói với lão, là một cậu nhóc rất ngoan rất đáng yêu mà.”
Dứt lời, anh giơ cánh tay nắm tay Tiêu Nam lên, “Sau này đành phải để em oan ức sống chung với anh rồi.”
Tiêu Nam quả quyết nói: “Em thích ở bên anh Lục mà.”
Chẳng cần biết tương lai có thay đổi thế nào, em sẽ mãi ở bên anh, sánh bước bên anh.
Chỉ có anh mới có thể khiến em thấy được thế giới này đẹp đẽ nhường nào.
Sang năm khi cây ngô đồng thay lá, hãy cùng nhau đi ngắm nhé anh.
Hết.
Chú thích:
Hoa Rum
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện《Ngô đồng》đến đây là kết thúc. Vốn định viết một truyện ngắn chữ nhưng lại ≥﹏≤
Là một người mới nên có người đọc là tui đã rất vui rồi, vậy mà còn có những bạn đáng yêu để lại bình luận làm tui thích lắm~
Cảm ơn mọi người nha, hữu duyên giang hồ gặp lại, cúi người~
Editor lảm nhảm đôi lời:
Vậy là mình đã hoàn thành truyện ngắn này rồi. Mặc dù đây không phải là bộ truyện đầu tay mình edit nhưng lại là truyện mình hoàn thành đầu tiên. Một câu chuyện ngắn ngọt ngào, nhẹ nhàng thật thích hợp cho những ngày chuyển mùa sang thu như hiện nay.
Khi mình ngồi gõ những dòng này thì thực tế cái Phủ nhỏ của mình cũng chưa ai biết cả. Nhưng mình cũng xin cảm ơn mọi người đã đón đọc ღゝ◡╹)ノ♡