Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Nam đúng là không một xu dính túi thật.
Dường như từ nhỏ cậu đã không có bạn bè gì, đến khi không có nhà để về cũng không biết tìm ai giúp đỡ. Hết lần này đến lần khác còn gặp phải móc túi, bị trộm đi mất cái điện thoại di động đáng giá nhất trong người.
Ôi, thật là một cậu bé đáng thương.
Lục Tự đã không biết hình dung tâm tình này là cái dạng gì, anh cũng từng trải qua cuộc sống cực khổ không có một đồng tứ cố vô thân. Nếu không phải lão Lộ tìm được anh, rồi mang anh về nhà, nói không chừng anh đã sớm không còn ở trên thế giới này rồi.
Thật may mắn khi thủa nhỏ anh đã gặp lão Lộ, và bây giờ Tiêu Nam đã gặp anh.
Giữa bọn họ, nơi tăm tối còn có một đường vận mệnh liên quan.
Lục Tự mua di động mới cho Tiêu Nam, hơn nữa còn lưu số của mình lại.
Nhìn cậu nhóc trông thật cao hứng. Tuy vẫn chưa cười nhưng giờ cậu cầm điện thoại mới trong tay ra sức mân mê, khiến Lục Tự nhìn mà thấy thoải mái.
Bữa tối là Lục Tự làm. Dựa theo phép tắc lão Lộ dạy anh, khi có người mới chuyển vào nhà ở thì phải đích thân xuống bếp làm một bữa gọi là xua tà.
Anh vẫn không hiểu vì sao lại có cái tập tục không biết giải thích ra sao như này.
Chạy đi hỏi lão Lộ, ông cũng chỉ đáp rằng “Tập tục chính là tập tục, làm gì có lắm sao trăng như vậy. Cứ làm theo đi”.
Lần này Lục Tự vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Nhưng hôm nay anh lựa chọn tuân theo cái gọi là “tập tục” này.
Tiêu Nam đỏ mặt muốn giúp một tay lại bị anh từ chối.
Bình thường anh cũng đều tự mình nấu cơm. Tay nghề không tính gọi là cao thủ nhưng sắc hương vị đều đủ cả, cũng không tệ lắm.
Thời gian có hơi vội, chỉ kịp nấu một nồi canh cá thái lát và một đĩa sườn xào chua ngọt. Một cay một ngọt, vừa vặn bổ sung.
Từ trước đến giờ anh ăn cay nhiều. Hạt tiêu hay ớt có thể kích thích vị giác của anh, nhưng vì nhiều lý do mà mãi đến tận mấy năm gần đây anh mới có thể chân chính ăn cay thoải mái theo khẩu vị của mình.
Trên bàn ăn không ai nói một lời. Lục Tự thoải mái vừa ăn vừa quan sát Tiêu Nam.
Khẩu vị của đứa nhỏ cũng khá giống mình, có điều không còn ăn hùng hổ giống như buổi trưa nữa. Trên căn bản là ba lần gắp cá mới có một lần gắp sườn chua ngọt, hết sức có quy luật. Đôi môi mỏng vì cay mà ửng đỏ bất thường, chóp miệng còn dính một chút dầu ớt.
Nhìn trông đúng là cảnh đẹp ý vui.
Lục Tự vì nhất thời xúc động mà dẫn đứa nhỏ đáng thương này về nhà.
Chỉ trong mấy giờ mà cũng nhiều phen chật vật.
Nhà chỉ có một cái giường, anh định để Tiêu Nam ngủ trên giường còn mình ra ghế sô pha ngủ.
Dẫu sao ghế sô pha cũng lớn, mà trước kia nhiều hôm bận rộn anh cũng đã từng trải nghiệm qua. Ngủ ghế sô pha cũng coi là thoải mái rồi.
Nhưng cậu nhóc không muốn.
“Anh Lục à, em ngủ ghế sô pha là được rồi, anh cho em ở lại em đã rất cảm kích.” Tiêu Nam thành khẩn nói.
Lục Tự cũng không nguyện ý.
Anh cũng phải lớn hơn đứa nhỏ này tầm sáu tuổi, nói thế nào cũng phải nhường trẻ nhỏ chứ. Hơn nữa anh cũng chẳng quan tâm mấy cái gọi là hưởng thụ vật chất này nọ.
Đều là vì nhà chỉ có một cái giường.
“Sắp mười giờ rồi, cậu nhìn vành mắt thâm xì của cậu kìa, đã mấy ngày không ngủ rồi hả? Đi ngủ trước đi, nghe lời.” Lục Tự thúc giục, nhưng cũng không có mất kiên nhẫn, giọng nói cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
“Anh Lục…” Tiêu Nam tắm xong đã thay quần áo ngủ, áo tay cộc quần đùi, lộ ra cánh tay cẳng chân trắng bóng. Thanh âm mềm nhũn, âm cuối khẽ vút lên, đột nhiên Lục Tự có ảo giác như là cậu đang làm nũng với mình vậy.
“Tiểu Nam, ngoan nào, đi ngủ đi.”
Lần đầu tiên Lục Tự gọi cậu là Tiểu Nam, nhưng lờ mờ mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Tiêu Nam cũng nhượng bộ, “Anh Lục, hay chúng ta thay phiên nhau ngủ giường được không?”
“Được được được, nghe theo cậu.” Nếu còn không đồng ý khéo có mà định lằng nhằng còn lâu. Lục Tự phát hiện ra, đứa nhỏ nhìn mềm mại, vậy mà cũng cứng đầu ghê.
“Chúc anh Lục ngủ ngon.” Cửa phòng khép lại, chỉ có chút ánh sáng hắt ra dưới chân cửa.
Lục Tự thở dài, trẻ con đúng là khó dỗ. Sống chung với người khác thật khó khăn, cả ngày hôm nay đã tiêu hao của anh quá nhiều tinh lực.
Anh không có đi ra ghế sô pha nằm mà vào thẳng thư phòng.
Anh còn có việc phải làm.
Đêm rất an tĩnh, tiếng ve râm ran và ếch kêu ồn ào cuối cùng cũng đã nghỉ ngơi, chợt có ánh trăng lặng lẽ lọt vào thư phòng, như dát vàng lên người đàn ông ngồi trước máy tính.
Cả một ngày mệt mỏi nhưng Lục Tự lại trào dâng linh cảm. Không chỉ vẽ xong một bức tranh đã nháp sẵn từ lâu, mà còn dạt dào hứng thú ngồi gõ ba nghìn năm trăm chữ, đăng bài lúc nửa đêm nhất thời lại thu hút một đám cú đêm.
Cặm cụi một hồi vậy mà đã hơn ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lục Tự cũng tắt máy tính, ngồi duỗi người. Đôi mắt vì làm việc trước máy vi tính lâu mà có hơi khô mỏi, cốc nước trong thư phòng đã sớm cạn. Anh dùng lực chớp mắt mấy lần, nhằm thư giãn đôi mắt mệt mỏi một chút.
Hơn một giờ đêm, anh có hơi không yên lòng đứa nhỏ, nhẹ nhàng mở cửa đi vào nhìn một cái.
Cậu nhóc cũng đã ngủ say, nửa khuôn mặt vùi vào chăn mỏng, miệng hơi chu lên, mấy sợi tóc rối mềm mại rủ trước trán. Lặng yên, không hề ngáy khò khè, cũng chẳng có nghiến răng.
Lục Tự chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hai độ, môi hơi mấp máy, khẽ nói một câu chúc ngủ ngon không phát ra tiếng rồi nhẹ nhàng quay trở về phòng khách.
Dù sao ghế sô pha cũng không phải làm ra là để ngủ, Lục Tự cong người mãi mới dần chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ cũng không ngon lắm, còn gián đoạn mơ đến lão Lộ. Trong giấc mơ anh đi theo lão Lộ học vẽ, bị ông bắt đi học, đi tiếp xúc với một đám người mà anh không thích.
Tựa hồ nhảy sang cảnh đã qua mấy năm, anh nói chuyện với lão Lộ rằng mình nhặt một đứa bé về nhà, đứa nhỏ có chút đáng thương nhưng dáng dấp lại rất ưa nhìn.
Lão Lộ phải đi rồi, xa xa vọng lại một câu “Đối xử với đứa trẻ đó thật tốt, giống như năm đó ta đối với con vậy.”
Năm giờ rưỡi sáng tinh mơ, Lục Tự bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Đã lâu rồi anh không có mơ thấy lão Lộ.
Hình như đêm qua có cơn mưa nhỏ, trên mặt đất còn vết nước đọng chưa khô. Một chút ướt át mờ mịt dần tiêu tan vào không khí theo ánh mặt trời dần lên.
Lục Tự như thường lệ chạy bộ dọc theo hồ nhân tạo nửa tiếng. Rồi sau đó đến cửa tiểu khu mua đồ ăn sáng.
Tiệm đồ ăn sáng —— nói đúng hơn là một chiếc xe bán điểm tâm của hai vợ chồng tầm năm mươi tuổi mở ra. Bọn họ có một căn biệt thự nhỏ ở Đào Cảnh Uyển, gia cảnh giàu có, vốn nên trải qua cuộc sống làm vườn câu cá nhàn hạ nhưng lại một mực đi mở một quán còn không có mặt tiền bán đồ ăn sáng ở đây.
Họ nhận ra Lục Tự, anh chàng này thường hay đến đây mua điểm tâm.
Chỉ có điều hôm nay lại khác mọi khi.
“Chàng trai trẻ, sao hôm nay mua nhiều vậy? Không ăn hết lại lãng phí ra.” Bác gái ân cần hỏi.
Hoặc giả do ở chung với lão Lộ mấy năm Lục Tự nói chuyện với người lớn tuổi cũng tự nhiên hơn nhiều, nhất là trả lời các câu hỏi, có thể nói là muốn gì được nấy
“Không đâu ạ, nhà có thêm một người nên sẽ ăn hết ạ.” Chủ yếu vẫn là vì không biết cậu bạn nhỏ ở nhà thích ăn cái gì, đành phải tùy ý mua mấy món.
“Ôi chao, kiếm vợ rồi đó à? Nhìn cậu cũng đến tuổi kết hôn rồi! Thằng con nhà tôi hai mươi ba đã lấy vợ rồi đó.” Mấy bác trung niên như này đều thích nói chuyện con cái thành gia, vợ chồng nhà này cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng cái chủ đề này không dành cho những người có chướng ngại giao tiếp cấp độ nhẹ như Lục Tự.
“Không phải ạ, là một cậu nhóc thôi. Cháu về trước đây, cảm ơn hai bác.” Lục Tự lễ phép chào hỏi, xách túi thức ăn về nhà.
Nào ngờ, sau khi anh xoay người rời đi, bác gái quay sang khẽ thở dài với người bạn già của mình, nói: “Thằng bé này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá cô độc.”
Tiêu Nam đã rời giường, sau khi rửa mặt rồi thay bộ quần áo mà hôm qua Lục Tự mới mua cho cậu. Cảm thấy cả người sạch sẽ khoan khoái, kết hợp với khuôn mặt trắng mịn ngoan ngoãn của cậu, bảo là vị thành niên cũng chẳng ngoa chút nào.
Nhưng cậu không thấy Lục Tự ở phòng khách, sáng sớm Lục Tự sẽ đi đâu? Khó khăn lắm cậu mới bình tâm lại mà giờ nó lại dấy lên bất an, sợ rằng mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua tất cả chỉ là một giấc mộng. Vì vậy hốt hoảng ra cửa đi tìm.
Kết quả cậu vừa mới mở cửa, vừa hay thang máy đối diện mở ra, Lục Tự trở về.
Nhất thời trong không gian tràn ngập mùi thơm của đồ ăn sáng, còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt sau khi vận động xong.
Lục Tự không chú ý thấy trong mắt Tiêu Nam chợt lóe lên sự kinh ngạc và mừng rỡ, hỏi thăm: “Sao lại ra đây?”
“Anh Lục, em không thấy anh đâu nên định đi tìm anh.” Tiêu Nam đứng trước cửa ngơ ngác trả lời.
“Sáng ra tôi đi chạy bộ rồi tiện đường đi mua đồ ăn sáng.” Lục Tự đưa túi cho Tiêu Nam, cúi người đổi giày. Anh toát mồ hôi đầy người, chiếc áo cộc mỏng theo động tác của anh mà dán chặt vào da, phác họa nên đường nét sống lưng lưu loát mà mạnh mẽ. “Cậu đói thì ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu, tôi đi tắm đã.”
Chính bản thân Lục Tự cũng không ý thức được, sau một đêm ở chung anh với Tiêu Nam nói chuyện với nhau thông thuận hơn nhiều, hoàn toàn chẳng giống như người mới quen một ngày chút nào.
“Vâng…” Tiêu Nam có chút không dám nhìn thẳng Lục Tự. Hai tay nắm chặt túi thức ăn đi vào nhà, mỗi lần lén lút nhìn bóng lưng Lục Tự là trái tim lại như đập nhanh thêm một nhịp.
Tiêu Nam không ăn trước theo lời Lục Tự bảo, mà cẩn thận lấy mâm bát ra đựng thức ăn vào.
Bánh mì, xíu mại, bánh quẩy, bánh bí đỏ, cháo khoai tím, sữa đậu nành, sữa bò, bày hết một lượt ra cũng chiếm hơn nửa bàn.
Anh Lục thật là dịu dàng chu đáo quá, cậu chống cằm thầm nghĩ.
Lục Tự phát huy tốc độ tên lửa của đàn ông khi tắm rửa, chỉ mất năm phút đồng hồ là lau tóc đi ra.
Tóc anh ngắn, dùng khăn lông lau qua loa một chút đã khô phần nào. Ánh mắt thấy Tiêu Nam đang ngồi ngoan trên ghế, phảng phất thấy được cảnh tượng nhiều năm trước bản thân chờ lão Lộ ăn cơm.
Hóa ra có chút cảm giác thật sự sẽ tái hiện trong chớp mắt.
Anh không để cậu nhóc chờ lâu, buông khăn mặt ra rồi ngồi vào trước bàn ăn.
“Tiểu Nam, ăn đi.” Anh lấy một cái xíu mại, cắn một miếng.
“Vâng.” Tiêu Nam cũng cầm lấy một cái xíu mại, miệng nhỏ cắn miếng nhỏ, rất là lịch sự.
— Bữa sáng khá là thích ăn xíu mại, bánh bí đỏ, sữa đậu nành. Lục Tự thầm nhớ trong lòng.
Trong lòng anh có nhiều suy nghĩ, nhưng ngoài mặt lại là một người kiệm lời, không hề thích làm người gợi chuyện, rõ ràng là chuyện có thể hỏi là biết nhưng thà tự mình quan sát thực tế đưa ra kết luận rồi ghi nhớ còn hơn.
Làm như vậy không những mất thì giờ mà còn phí tinh lực. Nhưng anh đã hình thành thói quen từ lâu, cho dù là một câu rất đơn giản “Bình thường cậu thích ăn gì làm gì?” cũng làm anh khó nói thành lời.
Trước kia khi lão Lộ còn sống thường trách anh chẳng học được chút khôn khéo đưa đẩy nào từ ông cả, giao thiệp với người ta mà cứ như khúc gỗ. Anh không phản bác mà cũng chẳng thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng cũng tán đồng với lời của ông.
Lão Lộ đúng là một người tinh mắt, nhìn một cái là biết anh nghĩ gì. Nhưng ông chưa một lần vạch trần ra.
Ngoại trừ có lúc muốn trêu anh mà thôi.
Thứ Tư, Lục Tự vẫn phải đi làm. Thật ra thì ở nhà cũng có thể hoàn thành công việc, nhưng mà anh thích dành ra bốn tiếng làm ở studio hơn, như thế sẽ cảm thấy như có nghi thức làm việc.
Tiêu Nam ăn sáng xong thì ngồi trên ghế sô pha đánh mắt nhìn anh về phòng thay quần áo thường ngày, lại đưa mắt nhìn theo anh ra cửa. Một câu “Hẹn gặp lại anh Lục” tắc nghẹn trong cổ họng làm thế nào cũng không nói ra được.
Thực ra anh Lục vẫn không có thói quen trong nhà có thêm một người đấy ư? Nhưng cũng chẳng liên quan, mình sẽ khiến anh ấy từ từ làm quen và tiếp nhận.
Cho đến khi mở máy tính trong studio ra Lục Tự mới giật mình nhận ra mình đã quên cái gì.
Anh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn đến dãy số mà hôm qua mới lưu.
【Lục Tự: Tiểu Nam, tôi quên mất không nói với cậu, tôi đi làm bốn tiếng đến mười hai giờ sẽ về. Buổi trưa có muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi nấu cho cậu.】
Quả nhiên vẫn là không có thói quen ở chung với người khác. Cũng không biết đứa nhỏ sẽ nghĩ thế nào, căn bản lúc mình đi lại cứ thế mà quên mất cậu ấy.
Chuyện quên mất người khác thế này trước kia rất hay xảy ra, nhất là hồi anh đi học trung học đến lên đại học. Các bạn học trong lớp đều thấy anh lạnh lùng hời hợt, lâu ngày cũng chẳng tình nguyện tiếp xúc với anh nữa. Chỉ có bản thân anh biết, chẳng qua là do anh nhút nhát, hay có thể nói, anh không dám gần gũi với người khác một cách dễ dàng nữa.
Điện thoại nhận được tin hồi âm rất nhanh.
【Tiêu Nam: Anh Lục ạ, em ăn gì cũng được.】
Thế này là không vui ư?
Lần đầu tiên Lục Tự cảm thấy giao tiếp qua Internet lại lạnh lẽo như vậy, chẳng thể biết được tâm tình của người ta.
Đứa nhỏ tức giận thì phải làm thế nào? Dỗ cậu ấy sao? Vậy phải dỗ như thế nào?
Anh túm tóc phiền muộn, vo bản vẽ nháp bên cạnh thành một cục rồi quăng vào thùng rác, chán nản mở phần mềm tìm kiếm ra.
— Làm thế nào để dỗ trẻ đang tức giận.
Mới vừa nhập chữ xong còn chưa kịp tìm kiếm thì chuông thông báo của điện thoại bất ngờ vang lên.
Là thông báo xin bạn tốt trên WeChat.
Nick WeChat tên XN, cùng với tên LX của anh tương xứng một cách khó hiểu, thông báo xác minh có một ghi chú đơn giản, 【Anh Lục ơi, em là Tiểu Nam.】
Anh vừa chọn chấp nhận, ngay lập tức đối phương đã gửi đến một tin.
【Tiêu Nam: Anh Lục, em ở nhà chờ anh về. ( ^ ω ^ )】
Cái này… Hẳn là không giận đúng không? Anh không phải không biết đến mấy cái emoji này, mà là lần đầu tiên nhận ra thế mà mình cũng sẽ nhận được cái thứ đáng yêu như thế.
Nhìn so sánh với gương mặt tinh xảo của Tiêu Nam, thật giống như cái emoji này vậy.
【Lục Tự: Được.】
Sau sự bất ngờ nho nhỏ này, Lục Tự lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Câu trả lời nhiều vô kể, không gì không có, nhưng cuối cùng tổng kết lại chỉ có bốn chữ – Đầu kỳ sở hảo.
Đầu kỳ sở hảo, giải thích chính thức là đón ý nói hùa làm theo sở thích của người ta.
Điều này trông cũng đáng tin tưởng, mỗi cá nhân đều có một hay nhiều sở thích riêng, nếu như bất ngờ nhận được thứ mình thích chắc hẳn sẽ rất vui đúng không?
Trước kia Lục Tự có tiếp một vị khách, bạn gái người ta vô cùng yêu thích nghệ thuật, nhất là tranh sơn dầu của Da Vinci. Vì vậy, hai tháng trước ngày sinh nhật cô nàng, người khách đó thuê Lục Tự vẽ một bức tranh sơn dầu họa bạn gái người ta, hơn nữa còn đóng khung rất cẩn thận.
Chuyện về sau phát sinh thế nào Lục Tự cũng không rõ lắm, chỉ biết là lúc bạn gái vị khách đó nhận được món quà thì đồng ý lời cầu hôn ngay lập tức, có thể thấy được hiệu quả của việc lấy lòng rõ ràng nhường nào.
Nhưng vấn đề là —— làm thế nào để biết sở thích của ngươi ta đây?
Chuyện này đối với Lục Tự đúng là một vấn đề ngàn năm nan giải.
Anh vô cùng vui mừng vì mình sống ở một thời đại thông minh hiện đại, có thể sử dụng tài nguyên mạng để có được thông tin mong muốn.
Bên cạnh Đào Cảnh Uyển có một siêu thị mở /, đa dạng hàng hóa, có thể nói là cái gì cũng có.
Mười hai giờ mỗi ngày Lục Tự đều đúng giờ về nhà, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Trừ sáng tác hội họa ra thì chuyện Lục Tự yêu thích nhất cũng chỉ có vào bếp. Trước kia sống với lão Lộ, ông ấy từng nhiều lần khen ngợi tài nấu nướng của anh, bảo rằng nếu anh không học nghệ thuật thì có thể cân nhắc đi làm đầu bếp.
Chẳng có ai lại không thích được khen cả, Lục Tự cũng là người bình thường, được người mình kính trọng nhất khen ngợi anh cũng sẽ hưng phấn đến không ngủ được.
Anh quen tay hay việc nhanh chóng chọn xong nguyên liệu nấu ăn. Lúc đang băng nhanh qua cây ngô đồng già bên đầu đường Đào Cảnh Uyển, bất ngờ nhìn thấy một bóng người có hơi quen mắt.
Hết chương .
Bonus ảnh đồ ăn:)))
Bánh bí đỏ
Cháo khoai tím
Xíu mại
Quẩy