Ngô Gia Kiều Thê

chương 184

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau mười ngày, Tĩnh Ninh hầu phủ Dung lão gia tử tự mình đến Vinh Vương phủ cầu thân cho tôn nhi Dung Lâm.

Nghe được tin tức này, Khương Kệnh Uyển đúng là bồn chồn. Tĩnh Ninh hầu phủ này ở Tấn thành cũng là danh môn, nhưng cùng Vinh Vương phủ vốn không qua lại, đang yên đang lành, lúc trước không thấy bóng người, làm sao hôm nay lại đến cầu thân?

Nàng thả khung thêu trêи tay xuống, nhìn Lục Tông đang ngồi một bên. Nhìn vẻ mặt hắn, liền biết hắn chắc chắn biết rõ một số chuyện, lập tức chuyển ʍôиɠ đến ngồi bên cạnh, hỏi: “Tông biểu ca, chàng nói một chút, chuyện này rốt cục là như thế nào a?”

Lục Tông nhìn về phía thê tử, đối mặt với đôi mắt to hiếu kỳ của nàng, chỉ cười nói: “Chính là tới cầu thân, còn có thể có chuyện gì?”

Khương Lệnh Uyển nhìn nha hoàn trong phòng một chút, ra hiệu các nàng lui xuống, mới ngồi hẳn vào lòng Lục Tông, ăn vạ ôm lấy cổ hắn.

Lục Tông đúng là hưởng thụ “nhuyễn ngọc ôn hương” lần này, xấu xa giơ tay bó lấy hai đám mềm mại, thấy nàng gò má ửng hồng, mới chậm rãi nói: “Dung Lâm nếu thật tâm cầu thú Bảo Thiền, vậy ngược lại không tệ.”

Dung lão gia tử vốn là thái phó của Thừa Đức đế, hiện tại tuổi đã già, chỉ an nhàn trong phủ. Tuy rằng đã sớm thoát ly quan trường, nhưng xem phân thượng trong lòng Thừa Đức đế, Tĩnh Ninh hầu phủ này ở Tấn thành địa vị cũng không hề thấp. Dung lão gia tử dưới gối nguyên bản có hai con trai, đều trước sau chết bệnh, con thứ đi sớm, tiếc nuối không có hậu nhân, trưởng tử may mắn còn lưu lại một nhi tử, chính là Dung Lâm.

Dung Lâm khi còn bé ốm yếu, bản thân là một cái ấm sắc thuốc, Dung lão gia tử vì cố gắng lưu lại huyết mạch duy nhất của Dung gia, liền không quản thân già đi Tương Nguyên Tự thay tôn nhi cầu phúc. Sau lần đó bệnh tình Dung Lâm quả thực từng ngày chuyển biến tốt, chỉ là cao tăng Tương Nguyên Tự đã nói, trước hai lăm tuổi đại kỵ nữ sắc.

Dung Lâm năm nay vừa đủ hai mươi lăm. Phụ thân mất sớm, Thừa Đức đế kính trọng tiên sinh, ban xuống hoàng ân, tước vị truyền thẳng xuống đời thứ ba Hầu phủ, Dung Lâm này nghiễm nhiên trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất Tấn thành.

Bất quá vị Tĩnh Ninh Hầu tuổi trẻ này rất ít lộ diện.

Trong giới quý tộc Tấn thành, nếu như nhắc tới Dung Lâm sẽ bí mật ngầm hiểu là loại hình “bệnh ương tử”, mà ở bên ngoài nhưng tuyệt đối không dám nói xấu Tĩnh Ninh Hầu phủ nửa chữ.

Khương Lệnh Uyển thấy dáng vẻ này của Lục Tông, đúng là hiếu kỳ: “Tông biểu ca, chàng thật cảm thấy Tĩnh Ninh Hầu này không tệ?”

Đời trước, người cầu thú Bảo Thiền cũng không ít, có thể trong đó cũng có Tĩnh Ninh Hầu phủ. Nhưng chuyện này đã quá lâu, nàng đã không còn nhớ rõ. Nhưng nếu đến cả Lục Tông cũng đều thưởng thức, vậy Tĩnh Ninh Hầu kia xem ra thật sự rất khá. Nàng đúng là có chút ngạc nhiên.

Khương Lệnh Uyển mân mê cằm, dụi dụi trong lòng Lục Tông: “Có điều… chính là hình như có hơi hơi lớn tuổi.”

Lục Tông giơ bàn tay lớn sờ sờ đầu thê tử, nói: “Lại xem kỹ rồi nói.”

Cũng vậy. Dù sao việc hôn nhân này, quan trọng nhất vẫn là ý của Bảo Thiền.

Vinh Vương đối với Dung lão gia tử kính trọng. Năm xưa vị Thái phó này học thức uyên bác, trong kinh ngoài hoàng thất không ai mời nổi, hôm nay lại chủ động đến cửa, thế nhưng là đến cầu thân.

Vinh Vương đánh giá Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm ngồi bên người Dung lão gia tử, thấy hắn một bộ cẩm bào màu xanh mực, dáng vẻ đường đường, đúng là thành thục khôi ngô hiếm thấy. Hơn nữa nhìn thân thể cường tráng rắn chắc, nào có nửa điểm bệnh trạng?

Vinh Vương suy nghĩ một chút, Dung Lâm này khi còn bé, hình như ông có từng thấy vài lần, xác thực có chút gầy yếu. Đều nói nữ tử mười tám đại biến, nam tử cũng như vậy, nhìn xem, bây giờ có được tốt bao nhiêu.

Vinh Vương tuy đối với Dung lão gia tử có kính nể, nhưng việc liên quan đến hôn sự của nữ nhi, trong lòng đều phải một phen suy tính. Bất quá không thể không nói, mặc kệ là bàn tướng mạo khí chất hay gia thế của Dung Lâm, Trần Tễ lúc trước đều không thể so sánh được.

Trần Tễ so với thiếu niên bình thường xác thực tài năng. Hắn cứu nữ nhi của ông, Thiền nhi cũng coi như vừa ý, cho dù thân phận có chút chênh lệch, chỉ cần nữ nhi của ông thích là được. Vậy mà không ngờ cuối cùng lại náo ra chuyện như thế.

Đã có một vết xe đổ, Vinh Vương đối với chuyện tuyển con rể càng thêm cẩn thận.

Ông trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “… Thiền nhi mẫu thân mất sớm, chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của nữ nhi, Bản vương phải hỏi ý của nàng.”

Dung lão gia tử hôm nay mặc một thân áo cẩm lụa thêu bức đoàn hoa phủng thọ, mang ý vui mừng, tóc hoa râm, khí sắc khỏe mạnh.

Ông cười nói: “Việc này cũng đúng, vẫn là nên hỏi ý tứ tiểu Quận chúa một chút.”

Nói chuyện với người tâm đầu ý hợp, tất nhiên là thoải mái hơn nhiều. Vinh vương cùng Dung lão gia tử trò chuyện thêm một lúc, mới đứng dậy đích thân tiễn tổ tôn hai người rời phủ.

Dung Lâm tay dìu Dung lão gia tử, cẩn thận đem người đỡ lên xe ngựa. Có thể thấy hắn tuy ít lời, nhưng là hài tử hiếu thuận. Vinh Vương tất nhiên lại đánh giá cao mấy phần.

Xong xuôi Dung Lâm mới quay lại đi tới trước mặt Vinh Vương, trình lên lễ vật đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Lễ vật được đặt trong một hộp gỗ tử đàn nhỏ hẹp dài, bên ngoài có khắc đồ án hoa thược dược tinh xảo. Hộp nhỏ tinh tế như vậy, nghĩ đến chắc đã bỏ không ít tâm tư.

Vinh Vương thấy vật này, liền biết không phải đưa cho ông. Có chút ngầm hiểu ý, mỉm cười nhìn Dung Lâm.

Dung Lâm thân hình so với Vinh Vương cao hơn một chút, mặt mày như ngọc, khí độ ngời ngời. Đứng trước mặt Vinh Vương là bậc tiền bối nên có phần kính trọng cùng khiêm tốn, hắn nói: “Đây là lễ vật nhỏ tại hạ chuẩn bị cho tiểu Quận chúa, không đáng giá bao nhiêu, chỉ mong Quận chúa sẽ thích. Hi vọng Vương gia có thể chuyển giúp tới nàng, đa tạ.”

Cô nương chưa lấy chồng, vốn dĩ không nên thu lễ vật của ngoại nam. Nhưng hôm nay Dung Lâm lại làm cho Vinh Vương làm cha chuyển giao, nghiễm nhiên bằng phẳng.

Tuy rằng về lý không thích hợp. Bất quá Vinh Vương xem tâm ý Dung lão gia tử hôm nay cố ý tới phủ, cũng nên cho tôn nhi của ông chút mặt mũi. Mới tự mình tiếp nhận, vuốt cằm nói: “Hữu tâm.”

Vì từ nhỏ đã đích thân làm chủ nhà, Dung Lâm so với nam tử cùng tuổi càng thêm trầm ổn, hắn thong dong chắp tay với Vinh Vương, sau đó lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa.

Dung lão gia từ nhìn tôn nhi, cười cười nói: “Tiểu Quận chúa trong Vinh Vương phủ này, là tiên nữ hay sao?”

Dung lão gia tử hiểu rõ nhất là tôn nhi của ông. Trước năm hai mươi lăm tuổi, thân thể không thể gần nữ sắc, nhưng không hề có một câu oán giận. Có lúc trong đầu tôn nhi này nghĩ gì ông cũng thật đoán không ra.

Vậy mà vài ngày trước, tôn nhi từ Tương Nguyên Tự trở về, liền cùng ông nói muốn đi cầu thân. Trong lòng ông tất nhiên vui mừng, dù sao sớm thành gia mới là điều đúng đắn.

Bởi vậy, mặc kệ hắn muốn thành thân cùng ai, ông cũng không có ý kiến— bởi vì ông tin tưởng ánh mắt của tôn nhi nhà mình.

Dung Lâm một thân cẩm bào ngồi thẳng, nhìn lão gia tử bộ dáng hiếu kỳ, khóe môi cong lên, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu tổ phụ nghĩ như thế, vậy cứ xem như đúng đi.”

Hiểu được tôn nhi là qua loa với ông, Dung lão gia tử cười lườm hắn một cái.

Tôn nhi của ông từ nhỏ ốm yếu, tâm tình xưa nay chập trùng khó nắm bắt, tuy trêи mặt luôn có ý cười, nhưng chưa từng thấy hắn nở nụ cười xuất phát từ nội tâm quá… Chỉ sợ, chân tâm thực lòng hiếm có: rất yêu thích tiểu cô nương nhà người ta đi.

Dung lão gia tử thầm nghĩ: Coi như tiểu quận chúa kia không tốt, chỉ cần Tôn nhi của ông thật lòng thích, vậy liền cưới về. Ngược lại tức phụ là hắn tự mình tìm.

Tĩnh Ninh Hầu phủ tổ tôn hai người sau khi rời đi. Vinh Vương liền tới Vân Đường viện của Lục Bảo Thiền.

Hiện tại chính là mùa thược dược nở hoa. Lục Bảo Thiền trong tay cầm một nhánh hoa nhẹ nhàng tỉa, phiêu diêu đẹp đẽ, người còn yêu kiều hơn hoa.

Nhìn Vinh Vương tiến vào, Lục Bảo Thiền mở miệng gọi một tiếng “Cha”, sau đó không nhanh không chậm đem mấy càng hoa còn lại tỉa xong. Sau mới đem cây kéo đưa cho nha hoàn Tiểu Phan, nói: “Cha làm sao đến rồi? Có chuyện gì sao?”

Thời gian trước hai cha con huyên náo không vui, sau khi Lục Bảo Yên định thân, Vinh Vương ở trước mặt nữ nhi càng hạ thấp tư thái, chỉ hi vọng nữ nhi có thể hài lòng chút. May mắn nữ nhi tâm trạng so với ông nghĩ đã tốt lắm rồi, ngày ấy vì Trần Tễ nói chuyện, có lẽ cũng không phải nhất thời giận hờn.

Nàng trưởng thành, hiểu chuyện, ông nên vui mừng. Nhưng lấy phương thức này để trưởng thành, chỉ tại ông người làm cha này thất trách.

Vinh Vương đem chuyện Tĩnh Ninh Hầu phủ đến cầu thân ngắn gọn nói với nữ nhi.

Lục Bảo Thiền nghe, có lẽ là hơi bất ngờ, trêи mặt cũng không có dáng vẻ thẹn thùng của nữ nhi gia khi làm mai.

Nàng nghe Vinh Vương nói, nhìn vẻ mặt ông, trong lòng có chút rõ ràng— vị Tĩnh Ninh Hầu kia, cha nếu như không vừa ý, cũng đã không đến cùng nàng thương lượng.

Lực Bảo Thiền thùy thùy mắt, suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Cha cảm thấy thế nào?”

Vinh Vương hơi khựng lại, đau lòng nhìn nữ nhi ngoan ngoãn trước mặt. Nếu đổi làm trước đây, tiểu nha đầu này vẫn luôn nhắc tới, ngày sau vị hôn phu nàng gả, nhất định phải lớn lên tuấn mỹ, thương nàng, bảo vệ nàng. Nhưng hôm nay nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ hỏi ông cảm thấy thế nào.

Đây là lời nữ tử khuê các bình thường nên nói, không phải tính tình nữ nhi bảo bối của ông sẽ nói ra.

Vinh Vương suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Tĩnh Ninh Hầu tuổi còn trẻ nhưng thành thục thận trọng, hơn nữa dáng vẻ đường đường, gia thế tốt, cùng con rất xứng đôi.”

Nói như thế, có lẽ thật sự không tệ.

Lục Bảo Thiền trong lòng cũng không có nhiều cảm giác, chỉ nói: “Nếu như cha cảm thấy tốt như vậy, nữ nhi liền gả đi.”

Vinh Vương hấp hấp môi: “Thiền… Thiền nhi?”

Lục Bảo Thiền mỉm cười nhìn ông: “Nếu cha đã cảm thấy được, nữ nhi tự nhiên tin tưởng ánh mắt của cha.”

Bản thân nàng vừa ý, tỉ mỉ tuyển chọn, kết quả đều sai, lần này tùy tiện theo cha sắp xếp, nói không chừng lại là đúng đắn.

Gả cho ai mà không phải gả? Nàng cũng không thể mãi xoắn xuýt quá khứ, làm bà cô lỡ thì chứ?

Vinh Vương cũng không nhiều lời, trước khi đi, đem hộp nhỏ vừa mới Dung Lâm đưa cho ông đưa cho nữ nhi nói: “Đây là lễ ra mắt tiểu tử kia nhờ cha chuyển cho con.”

Lục Bảo Thiền tiếp nhận, nhìn theo Vinh Vương rời đi, mới quay vào phòng ngủ.

Nàng vuốt nhẹ hoa văn trêи hộp nhỏ, đúng là hợp ý nàng. Lục Bảo Thiền đem nắp hộp mở ra, nhìn cây trâm khảm một nhánh thược dược bằng ngọc dương chi lẳng lặng nằm bên trong.

Đưa tay nhấc cây trâm lên tỉ mỉ ngắm nhìn, còn rất yêu thích, chỉ có điều—-

Vị Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm này, làm sao biết— nàng chỉ thích cây thược dược?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio