Ngô Gia Kiều Thê

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kye

Beta: Mira

Sơn Trà ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn Kim Kết bên cạnh một chút. Kim Kết nhìn nàng khẽ lắc đầu, hai người đều không dám lên tiếng. Dù sao hầu hạ bên cạnh Lục tiểu thư sáu bảy năm, hai người hiểu nhất chính là nghe lời đoán ý, biết bây giờ tâm tình tiểu thư không tốt, bớt nói mộtchút vẫn tốt hơn.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy buồn phiền, giơ tay vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn người đánh xe nói: “điVinh Vương phủ.”

Kim Kết ngẩn người, hỏi: “Tiểu thư rơi đồ gì ở Vinh Vương phủ sao?”

Khương Lệnh Uyển gật đầu.

Đúng, nàng có đánh rơi đồ ở Vinh Vương phủ.

Xe ngựa quay lại, bánh xe chuyển hướng, dừng lại trước Vinh Vương phủ một lần nữa. Khương Lệnh Uyển không chờ nha hoàn lấy ghế, liền nhấc váy nhảy xuống. Kim Kết nhìn thấy mà tim gan run rẩy, chăn lại nói: “Lần tới tiểu thư không được hành động như vậy nữa.” Nếu bị ngã, không biết Quốc Công gia và phu nhân sẽ đau lòng đến mức nào nữa.

Khương Lênh Uyển cười cười, thầm nghĩ: không phải vì nàng đang gấp sao?

Vậy mà lúc nàng tới cửa, liền thấy Lục Tông mặt lạnh đi ra, có vẻ rất gấp gáp.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển hồi hộp. Chân tay luống cuống nhìn hắn, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.

Đúng là Lục Tông đang rất vội, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy tiểu cô nương nhà người ta, có chút ngạc nhiên. hắn ngớ ngẩn, thấy nàng lui thêm mộtbước nữa chính là bậc thang, hắn nhanh chóng tiến lên, bắt lấy cánh tay của nàng. Nàng nhỏ nhắn, khí lực hắn lớn, tất nhiên lập tức xách người tới trước mặt. Lúc này Lục Tông cũng không để ý cái gì mà nam nữ có khác nữa, nhíu mày hỏi: “Mắt để đâu?” hắn phát hiện nàng nhíu mày, có lẽ là do được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ bị người khác trách mắng, giọng liền mềm mại hơn một chút, hỏi: “Muội chạy tới đây làm gì?” Khương Lệnh Uyển có khứu giác rất nhạy bén, bây giờ một đại nam nhân như Lục Tông, trên người toàn mùi mồ hôi, rõ ràng mới về chưa kịp tắm rửa.

Mùi không dễ ngửi, bản năng nàng có chút ghét bỏ.

Lần này quay lại, nàng muốn gặp Đỗ Ngôn lấy lại ngọc bội kia, sau đó làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng nhìn tình huống trước mắt, có lẽ là do nàng mơ mộng quá rồi. Nhưng Lục Tông… không phải muốn kiếm nàng đi? Khương Lệnh Uyển không có cốt khí rụt đầu, một đôi mắt to lay láy nhìn Lục Tông, mở miệng nói: “Muội đánh rơi đồ, muốn trở về tìm. Tông biểu ca, huynh thả muội ra trước được không? Tay muội đau…”

hắn là kẻ quanh năm ở quân doanh toàn đàn ông, khí lực lớn, tay chân tinh tế của nàng sao có thể là đối thủ của hắn? Nếu cổ tay nàng bị thương, không viết được chữ, chắc chắn Tạ Cửu lại nói nàng quá được nuông chiều từ bé. Huống hồ bây giờ bọn hạ nhân đều đang nhìn a.

Nghe lời Khương Lệnh Uyển nói, Lục Tông buông lỏng tay, nhưng không thả người ra, chỉ kéo nàng vào trong.

Khương Lệnh Uyển biết Lục Tông sẽ không hại nàng, nhưng vẫn hơi sợ dáng vẻ này của hắn một chút. Nàng bước theo hắn, vừa đi vừa hỏi: “Tông biểu ca dẫn muội đi đâu?”

Bước chân Lục Tông không dừng lại, chỉ lạnh nhạt nói: “không phải bị rơi đồ sao? Huynh dẫn muội đi tìm.”

Được, còn muốn giáo huấn nàng a.

Khương Lệnh Uyển quệt miệng, nếu lát nữa hắn dám bắt nạt nàng, nàng sẽ khóc cho hắn xem, xem hắn có dám phạt nàng hay không?

Kim Kết và Sơn Trà cũng bị dọa sợ, căn bản không nghĩ rằng Vinh Thế tử sẽ đối xử với Lục tiểu thư như vậy. Tuy thường ngày Vinh Thế tử không hay cười, nhưng cũng là một chủ nhân rất có phong độ. Hai nha hoàn sững sờ, sau đó nghĩ đến danh tiết của tiểu thư nhà mình, vội vàng đi theo. Vậy mà mới nhấc chân, lại bị Đỗ Ngôn ngăn cản.

Nếu đến mức này, Đỗ Ngôn còn không biết Thế tử gia và Khương Lục tiểu thư có quan hệ gì, vậy mấy năm qua hắn ở bên cạnh chủ nhân thật uổng phí. Đỗ Ngôn mặc một thân xiêm y cổ tròn màu xanh đen, thanh tú nho nhã, là một người dễ gần. hắn hành lễ với Kim Kết, Sơn Trà, nói: “Hai vị cônương tạm thời dừng bước, Thế tử chỉ muốn nói với Khương Lục tiểu thư mấy câu, chúng ta đều là hạ nhân, vẫn đừng nên đi quấy rầy.”

Kim Kết thận trọng hơn, biết lợi hại trong chuyện này, nhìn Đỗ Ngôn nói: “Tuy quan hệ giữa tiểu thư chúng ta và Vinh Thế tử rất tốt, nhưng nói tóm lại Vinh Thế tử vẫn là nam nhân, nếu chuyện truyền đi, vậy thanh danh tiểu thư....”

Đỗ Ngôn mỉm cười trấn an: “Kim Kết cô nương yên tâm, phẩm hạnh Thế tử như thế nào cô nương còn không hiểu sao? Hơn nữa, vừa rồi cô nương cũng đã nói, quan hệ của Khương Lục tiểu thư với Thế tử rất tốt. Khi còn bé, Thế tử còn từng cứu mạng Khương Lục tiểu thư, bây giờ lại có thể làm hỏng thanh danh Khương Lục tiểu thư hay sao? Hạ nhân Vinh Vương phủ chúng ta, từng người đều rất kín miệng, không bao giờ huyên thuyên chuyện gì, nếu hôm nay Kim Kết cô nương nháo lên, không có chuyện cũng thành có chuyện, truyền đi sẽ không tốt cho thanh danh Khương Lục tiểu thư.”

Kim Kết thấy Đỗ Ngôn ngăn cản, ở đây lại là Vinh Vương phủ, hai người nha hoàn bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Có điều Đỗ Ngôn nói đúng, phu nhân không hay khen người, nhưng lại khen ngợi Vinh Thế tử không dứt, có thể thấy phẩm hạnh Vinh Thế tử rất tốt. Hơn nữa Vinh Thế tử là biểu ca của tiểu thư, như thế nào đi nữa, chắc cũng sẽ không có chuyện gì.

Nghĩ như vậy, Kim Kết yên lòng hơn một chút: “Được, vậy ta và Sơn Trà đứng đây chờ.”

Đỗ Ngôn lại nói: “Bên ngoài gió to, hai vị cô nương cẩn thận kẻo bị lạnh, hay là vô trong ngồi một chút?”

Kim Kết lắc đầu: “không cần, hai chúng ta chờ ở bên ngoài, nếu Đỗ đại ca có việc, cứ đi làm đi.”

Đỗ Ngôn biết Kim Kết đây là đã nhường nhịn lắm rồi, cũng không được voi đòi tiên, liền cùng đứng canh giữ cùng hai nha hoàn ngoài sân Long Kỳ viện.

Còn bên này, Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông kéo vào phòng.

Lòng nàng phát sầu, không biết nên giải thích như thế nào.

Theo lí thuyết khi còn bé nàng và Lục Tông là thanh mai trúc mã mấy năm, nhưng sau khi lớn cũng chỉ gặp mặt mấy lần thôi, cũng không nói được vài câu nữa. Đúng là nàng muốn gả cho hắn, nhưng cô nương gia cần phải rụt rè, nàng không thể hành động quá mức, bây giờ quan hệ hai người con chưa thân thiết đến trình độ này a. Nàng cúi đầu nhìn tay Lục Tông đang nắm lấy cổ tay nàng, khóe miệng cong cong, có chút hoài niệm dáng vẻ bá đạo của hắn.

Có điều ——

Phi phi phi, sao nàng lại không có cốt khí như vậy? Còn thích bị hắn bắt nạt?

Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông đóng cửa, nàng rút tay ra, chạy vào một góc. Nhưng Lục Tông chỉ cần vài bước là đuổi tới, đem người dồn vào góc tường, sau đó mới lấy ngọc bội từ trong lồng ngực: “Muội quay lại tìm cái này?”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi không thừa nhận.

Đúng, nàng hối hận rồi. Vừa ra cửa liền hối hận. Cảm thấy bản thân mình hành động thật ngu ngốc. Tuy Lục Bảo Thiền thích ca ca nàng, nhưng ca ca lại không có tâm tư gì với nàng ấy, nàng vội vã làm muội muội tốt, trước tiên liền muốn chặt đứt quan hệ với Lục Tông, làm chuyện thật ngu xuẩn. Khương Lệnh Uyển nàng là ai, chỉ vì anh em hai nhà thành thân qua lại không hợp lễ nghi, nghĩ cũng không nghĩ, liền buông tay Lục Tông? Đây khôngphải chuyện nàng nên làm.

Nàng liếc mắt nhìn ngọc bội, thấy thái độ Lục Tông không tốt, liền dở thói xấu của cô nương gia nói một đằng làm một nẻo: “Mẹ muội nói không thể nhận khối ngọc bội này của Tông biểu ca, hôm qua tình cờ muội kiếm thấy nó ở trong ngăn tủ, nên muốn trả cho huynh… Vậy không được sao? Muội làm vậy không đúng sao?”

Lục Tông cúi đầu.

Thân thể tiểu cô nương nhỏ nhắn, sống lưng thẳng dựa vào vách tường, coi như ngẩng đầu nhìn hắn cũng rất vất vả, dù sao nàng cũng nhỏ bé như thế.

Lục Tông xiết chặt ngọc bội trong tay, hơi cúi người, một tay nâng mông nàng, dùng sức, ôm cả người nàng lên, lúc này mới có thể thẳng thắn đối mặt với nàng.

Khương Lệnh Uyển nhất thời ngượng ngùng, phòng không cho bản thân té xuống, hai tay nàng ôm lấy vai Lục Tông, đôi chân lơ lửng, như con gà luộc, đỏ mặt nói: “Lục Tông, huynh… huynh làm gì vậy?”

Lục Tông không để ý tới nàng, bây giờ sắc mặt của hắn cũng chẳng dễ nhìn, chỉ mở miệng hỏi: “Ý của muội là… muội không thích?”

một đôi mắt to của Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông gần trong gang tấc, gật đầu nói: “Muội trả cho Tông biểu ca, sau đó Tông biểu ca đưa cho cônương huynh thích, không tốt sao?”

Lục Tông lại nói: “Lúc trước mà muội muốn có nó.”

Khương Lệnh Uyển dồn lực đẩy hắn một cái, thấy Lục Tông vẫn không nhúc nhích, lúc này vẻ mặt như đưa đám nói: “Bây giờ muội không muốn nữa không được sao?”

“không được.” Lục Tông trầm mặt nói: “ Ngày đó huynh không đồng ý muội còn tức giận, bây giờ nói không cần là không cần, làm gì có đạo lí nào đơn giản như vậy?”

nói như thế, dường như muốn trách nàng không nói lí. Khương Lệnh Uyển sững sờ giương mắt nhìn hắn, mặc dù hắn tức giận có chút bá đạo, nhưng tính tình tiểu cô nương bướng bỉnh, biết hắn đang quan tâm nàng, bá đạo hung hăng chút lại càng thêm mị lực. Nhưng khi nàng ngửi thấy mùi trênngười hắn, lại thấy hắn ôm nàng mãi không buông, tư thế này làm nàng không còn tí sức lực nào, nàng chỉ đành nhỏ giọng nói: “Huynh thật hôi, huynh đi tắm trước, sau đó hai ta nói chuyện có được không?”

Lục Tông cũng lo lắng mùi mồ hôi trên người hắn làm nàng khó chịu, nhìn nhìn mặt nàng, có chút không yên lòng: “Vậy muội không được rời đi?”

Khương Lệnh Uyển gật đầu: “không đi.”

Lúc này Lục Tông mới buông tay, đặt nàng xuống, nói: “Chờ một chút, huynh ra ngay.”

Thấy Lục Tông xoay người đi vào phòng tắm, Khương Lệnh Uyển xoa xoa mặt, thở dài. Nàng đánh giá bài trí xung quanh phòng Lục Tông, đàng hoàng sạch sẽ, cách bài trí khác hoàn toàn với Ngọc Kỳ viện. Nàng xoa cổ tay, cảm thấy hơi đau, sau đó đi đến chỗ ghế gỗ mun sau tủ sách ngồi xuống, nhưng trái tim nhỏ lại cứ đập thình thịch ầm ỹ.

Rất nhanh Lục Tông đi ra, tổng cộng không tới nửa khắc.

Nàng thấy Lục Tông thay đổi một thân xiêm y màu trắng thêu trăng lưỡi liềm, đuôi tóc có chút ướt, vô hại hơn mấy phần. Nàng rũ mắt, không nhìn hắn, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, trong lòng suy nghĩ nên nói với hắn như thế nào.

Tuy nói tắm rửa rất đơn giản, nhưng điều này cũng giúp Lục Tông bình tĩnh lại. hắn nhìn tiểu cô nương hai tay nâng cằm, gương mặt không còn như bánh bao khi còn bé, nhưng cũng rất mềm mại, đáng yêu. Nàng cũng không thèm ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ quệt miệng, dường như rất tức giận.

Lục Tông cảm thấy hành động trước đó của hắn hơi quá đà rồi. Nhưng hắn đã quen ở trong quân doanh, gặp chuyện luôn dùng những thủ đoạn trực tiếp, nàng là một tiểu thư khuê các, lúc này hẳn là bị hắn dọa sợ đi.

Lục Tông đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, khoát tay, Khương Lệnh Uyển lập tức cảnh giác dựa lùi vô phía sau.

Lục Tông lúng túng thu tay về, nhẹ nhàng nắm thành quyền, đặt ở bên mép ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lúc nãy có làm muội bị thương không?” Khí lực hắn lớn, tiểu cô nương da dẻ trắng nõn, đụng một cái liền in dấu hồng.

Khương Lệnh Uyển là người thích ức hiếp người khác, thấy Lục Tông không còn hung hăng như lúc nãy, liền có chút sức lực chế nhạo nói: “Khí lực Tông biểu ca thật lớn, ngay cả biểu muội của mình cũng khi dễ.”

Lục Tông nhìn dáng vẻ hung hăng của nàng thấy thật thú vị, cũng không biết lúc nãy là ai ôn tồn bảo hắn cùng nhau nói chuyện. hắn cũng thăm dò tính khí của nàng, ngồi sang một bên, năm chặt tay nàng, đặt ngọc bội vào lòng bàn tay nàng: “Lần sau đừng làm rơi.”

Khương Lệnh Uyển há miệng, có chút không tự nhiên nói: “Ngọc bội này…”

Lục Tông nhìn nàng một chút nói: “đã đưa cho muội, kiếp này đều là của muội. Xán Xán, huynh không hi vọng muội trả lại.”

Khương Lệnh Uyển thấy ngọc bội kia hơi phỏng tay, nàng nhìn Lục Tông, sau đó xiết chặt ngọc bội, lầm bầm một câu: “Vốn muốn quay lại lấy, khôngnghĩ huynh sẽ trở về nhanh như vậy. Muội còn muốn suy nghĩ thêm đây.”

Lục Tông hỏi: “Muội nghĩ cái gì?”

Nghĩ, trả đồ lại cho hắn?

Nàng cũng không dám kể chuyện này với hắn, dù sao chuyện của ca ca và Lục Bảo Thiền, nàng không thể can thiệp nhiều quá. Nàng vì muốn tốt cho ca ca, nhưng chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, nếu ca ca không thích Bảo Thiền, vậy nàng sao phải từ bỏ Lục Tông? Lục Tông rất tốt a, thương vợ, cam lòng cho nàng xài bạc, mỗi ngày xong việc đều trở về phủ, xưa nay không trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng rất ít xã giao. Nam nhân tốt như vậy, nàng cứ thế từ bỏ, chẳng phải đầu nàng bị cửa kẹp sao?

Nhưng hôm nay không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Chí ít hắn cũng để ý đến nàng, không xem nàng như hài tử.

Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái nói: “Bây giờ không nghĩ gì hết, muội muốn về nhà.”

Lục Tông nói: “Huynh đưa muội về.”

Khương Lệnh Uyển đứng dậy, vội nói: “không cần, tự muội về.” nói xong, nàng liền đi ra cửa. Nàng quay đầu, thấy dường như Lục Tông có chút không vui, đứng im tại chỗ.

Khương Lệnh Uyển nắm ngọc bội trong tay, suy nghĩ một lúc.

Lúc này mới khẽ cắn răng chạy tới.

Nàng nhón chân kéo cổ Lục Tông, hôn lên môi hắn một cái, sau đó che mặt chạy ra ngoài.

·

Khương Lệnh Uyển trở về phủ, trong lòng đã bình tĩnh trở lại. Vừa vào cửa, bọn hạ nhân theo quy củ hành lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng vui vẻ. Sơn Trà không hiểu, lúc nãy khuôn mặt này còn héo úa, sau khi nói chuyện với Vinh Thế tử xong, mặt lại vui mừng như nhặt được bạc.

Trong lòng Sơn Trà nghi hoặc: Lục tiểu thư làm rơi cái gì, kiếm được rồi lại vui như vậy?

Khương Lệnh Uyển cong môi, lúc đi tới hành lang, tình cờ gặp Tô Lương Thần. Khuôn mặt cười của Tô Lương Thần khi nhìn thấy nàng có chút hoảng hốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại, nói: “Uyển biểu muội.”

Khương Lệnh Uyển gọi một tiếng “Lương Thần biểu tỷ” xem như xong, lúc này nàng thu lại nụ cười đi về phía Ngọc Kỳ viện.

Tô Lương Thần giơ tay sờ sờ mặt mình, ánh mắt hơi đăm chiêu. Khi còn nhỏ nàng đã rất chăm chút khuôn mặt này, cũng được cho là trời sinh quyến rũ, hơn nữa nàng cũng hết sức bảo dưỡng, tránh chỗ nên tránh, sau khi trang điểm, liền xinh đẹp hơn bảy tám phần. Nếu không phải nàng, khuôn mặt này cũng chỉ bình thường mà thôi. Nhưng nàng đang cố gắng, người bên ngoài cũng đang cố gắng, Khương Lệnh Uyển này kế thừa dung mạo Chu thị, lại biết trang điểm, quả thực là một đối thủ khó giải quyết.

Nàng chậm rãi đi, đúng lúc gặp Khương Lộc vừa mới hồi phủ.

Những năm này nàng ở Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ lấy lòng lão thái thái, cũng tận lực lôi kéo người ngoài, ai có thể lôi kéo liền lôi kéo. Nàng ăn nhờ ở đậu, không cần để ý mặt mũi, ngược lại chỉ cần tìm cơ hội vươn mình, những năm này luôn bị khinh thường, nàng sớm sẽ có năng lực đòi lại. Tô Lương Thần mềm mại nói: “Hôm nay Lộc biểu ca về thật sớm.”

Khương Lộc thấy Tô Lương Thần, đôi mắt sáng lên. Tô Lương Thần hiểu ý, đuổi nha hoàn bên cạnh ra chỗ khác, đi với Khương Lộc ra phía sau sơn giả. Chỗ này không có người, Khương Lộc cũng không quá bận tâm, liền ôm thân thể Tô Lương Thần hôn lên, trên dưới sờ loạn, miệng nhỏ hôn mút không ngừng. Tô Lương Thần có chút ghét bỏ dáng vẻ gấp gáp của Khương Lộc, nhưng dù sao hắn cũng là nhị công tử Vệ Quốc Công phủ, nàng chỉ có thể chịu oan ức, nhắm mắt làm ngơ giả vờ nghênh đón.

Tuy Khương Lộc hồ đồ, nhưng cũng thật tâm yêu thích Tô Lương Thần, thiếu niên nóng máu, có những lúc không thể kìm chế, hơi kích động mộtchút. hắn thở hổn hển nói: “Lương Thần, ngày mai huynh nói với cha mẹ, cưới nàng làm vợ có được không?”

Nếu Tô Lương Thần là người chịu theo số mệnh, Khương Lộc tất nhiên là ứng cử viên phu quân số một, nhưng từ khi nàng nhìn thấy Lục Tông, Khương Lộc đã không còn lọt vào mắt xanh của nàng nữa. Hơn nữa, Khương Lộc chỉ là con trai trưởng chi thứ hai, sau này Vệ Quốc Công phủ lại thuốc về Khương Dụ, nếu nàng thật lòng muốn gả, cũng phải nghĩ cách gả cho Khương Dụ chứ không phải người trước mặt này. Tô Lương Thần ngoan ngoãn dựa vào lòng Khương Lộc, nói: “Lộc biểu ca, chuyện này cho muội suy nghĩ lại được không?... Dù sao tình huống của muội…”

Khương Lộc nghe những lời này tim gan đều đau, ôm eo thon Tô Lương Thần, hôn lên môi nàng một cái, nói: “Có huynh, sau này sẽ không để người khác bắt nạt muội. Nếu Lục muội muội lại gây phiền phức cho nàng, ngày mai huynh sẽ tìm cách giáo huấn nàng ta một chút. Nha đầu kia từ nhỏ đãbị chiều hư, tính tình rất kiêu căng.”

hắn nắm tay nàng đặt lên môi, mắt đưa tình nói: “Cả đời này huynh sẽ tốt với muội. Chờ muội suy nghĩ kĩ, nói với huynh, nhất định huynh sẽ vẻ vang cưới muội vào cửa.”

Tô Lương Thần giương mắt, đôi mắt dịu dàng dâng lên ánh nước, nói: “Lộc biểu ca, huynh đối với muội thật tốt.”

Khương Lộc nhìn, trong lòng lại ngứa, cúi người che kín môi hôn thêm một lần nữa.

·

Khương Lệnh Uyển vui vẻ trở về Ngọc Kỳ viện, nhìn mấy nha hoàn quét sân đang thì thầm, liền có chút ngạc nhiên.

Nhưng khi nàng đi tới, mấy nha hoàn kia lại không dám nói lời nào.

Khương Lệnh Uyển vào phòng, để Sơn Trà ra ngoài hỏi một chút, tay nàng nắm ngọc bội, nhớ hành động hôm nay với Lục Tông, cảm thấy lỗ tai hơi nóng.

Sơn Trà đi vào, mang chuyện đã hỏi rõ mười mươi đầu đuôi kể lại:... “Cái kia, hôm nay Hạnh Nhi đang quét sân liền thấy nhị công tử và biểu tiểu thư đi ra phía sau sơn giả…” Sơn Trà là tiểu cô nương, không dám nói thêm, liền giơ tay lên, mấy đầu ngón tay hợp lại, hai tay đụng vào nhau, làm ra tư thế ám muội, đỏ mặt nói: “Là… đang hôn môi.”

Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Lương Thần và Khương Lộc lại…

Từ trước đến giờ Sơn Trà không có ấn tượng tốt với Tô Lương Thần, bây giờ nghe được chuyện này, trong đáy lòng càng thêm khinh thường nàng ta. Nàng nhíu mày, một mặt xem thường nói: “Đại cô nương gia, lại hôn môi với nam tử, quả thực… quả thực không biết xấu hổ, tiểu thư, người thấy nô tỳ nói có đúng không?”

không biết xấu hổ.

Khương Lệnh Uyển nhất thời chột dạ, không lên tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio