Ngộ Không Hành Tẩu Giang Hồ Ký

chương 5: thân ái, ngươi là đường tam kinh có phải hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan Cửu Vân ngồi ngẩn người nhìn ra phía cửa sổ, cũng đã hai ngày lặng lẽ trôi qua trong vô vọng, thế mà lại chẳng có chút tin tức gì về vị cao tăng kia, thật khiến cho tâm tình người ta trở nên buồn bực.

Kể ra Tô Thanh Trúc đã ra ngoài gần một canh giờ rồi, Nhan Cửu Vân loáng thoáng nhớ lại lúc trước khi đi hắn còn nhỏ giọng lẩm bẩm, " Sâu rượu chết tiệt! Người như thế nào lại cố tình trốn tránh con? Hừ, đợi đến lúc con trở về Cửu trùng thiên nhất định sẽ hảo hảo giấu kín mấy bình rượu quý như mạng của Người! Hừ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mềm lòng nữa, hứ!". Sau đó thì một đi không trở lại, xem bộ dạng hắn trước khi đi còn hướng Nhan Cửu Vân nói là đi bắt sóng, nơi càng cao càng dễ a~.

Ngồi trong phòng hồi lâu cũng chẳng thấy thoải mái hơn, Nhan Cửu Vân vươn người uốn éo gân cốt rồi thong thả chỉnh trang lại y phục bản thân, cầm hầu bao dạo phố.

Bách Hoa trấn ồn ào, tấp nập, người người bon chen, thập phần náo nhiệt, làm tinh thần người ta cũng bất giác hăng hái hơn. Nhan Cửu Vân tự thấy tâm tình không tệ, ghé ngang Bách Hoa phường dạo chơi. Vừa bước vào đã thấy trà phường một phen náo nhiệt, hỏi ra mới biết, hôm nay có Vương tiên sinh chuyên kể chuyện bát quái đến hầu trà, thật làm người ta cao hứng. Nhan Cửu Vân nhất thời hiếu kỳ, tìm một cái bàn trống, gọi trà nước, thong thả nhìn vị kia khoa chân múa tay, hắng giọng kể.

"...Vương mỗ hôm ấy rỗi rãi không việc gì làm, liền men theo con đường mòn, định bụng ngắm cảnh ngâm thơ một phen. Đi ngang qua nhà Đường Tam Kinh, bất ngờ nghe được hương thơm ngào ngạt lan tỏa, nhất thời hiếu kỳ nhìn xem. Sau đó..."

Vương tiên sinh làm ra bộ dạng thần thần bí bí, tay phe phẩy chiếc phiến (quạt), tay thưởng thức trà ngon. Làm lòng người bỗng chốc dâng trào cảm giác muốn lôi hắn ra đập một trận cho đã.

Nhan Cửu Vân một tay chống cằm một tay đút sủi cảo vào miệng. Bỗng cảm thấy cái tên Đường Tam Kinh nghe thật quen thuộc đi? Nhưng cũng không tùy tiện suy nghĩ nhiều.

Vương tiên sinh ước chừng cảm thấy thời cơ vừa tới, liền làm ra bộ dạng nghiêm túc, nói," Sau đó, Vương mỗ liền thấy một sân nhà vị họ Đường kia chất đầy hoa, nhiều không kể xiết!..". Lời vừa nói ra đã thành công làm cho người người bỗng ồn ào lên.

Có người nói, thảo nào Bách Hoa trấn hai năm nay hoa cỏ khan hiếm dị thường, thì ra là vì vị Đường huynh kia. Người lại thở dài, dù biết thì làm được gì, e rằng thị trấn này sớm muộn cũng không còn một ngọn cỏ! Lời qua tiếng lại làm cho Bách Hoa phường càng thêm phần náo nhiệt.

Nhan Cửu Vân hoang mang, bọn họ nói cái gì thế nhỉ? Nàng xoay người, thuận tay khều nhẹ vị đại ca kế bên, nhỏ giọng hỏi," Vị huynh đệ này, có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại phản ứng như thế?".

Chỉ thấy vị kia cười hai tiếng sảng khoái, không câu nệ tiểu tiết thân mật vỗ vỗ tay lên vai Nhan Cửu Vân, sẵn giọng," Ngươi từ nơi khác đến phải không?". Nhan Cửu Vân hơi thiếu tự nhiên dịch người né tránh tay hắn, đánh trống lảng," Tiểu đệ từ phương xa đến có chút việc, huynh đệ đây hẳn không thấy phiền hà đi". Xong còn hướng hắn ôm quyền. Vị đại ca kia có chút ngẩn người sau đó cũng không dấu diếm, kể tường tận cho Nhan Cửu Vân nghe, biểu cảm cực kỳ phong phú a~.

Bách Hoa trấn trước kia cũng là một vùng nổi tiếng có nhiều hoa thơm cỏ lạ, thực vật sinh sống phong phú, như những nơi khác. Từ hơn hai năm về trước, có người nhà họ Đường dẫn theo một vị thư sinh đến trấn này, nghe nói là cháu ruột của người nhà đó, sống cùng gia gia trên núi, nhưng vị gia gia kia bị bệnh rồi mất, bất đắc dĩ phải theo cậu về đây sống. Vị nhân huynh thư sinh kia, không ai khác chính là Đường Tam Kinh. Nhan Cửu Vân khó hiểu, nếu chỉ là một người nơi khác đến cũng đâu có liên quan gì đến cây cỏ thực vật nơi này? Vị đại ca kia, Đại Ngu, vẻ mặt bi thống chỉ thiếu nước lệ rơi đầy mặt. Quan trọng nhất chính là ba vấn đề. Một là hắn cực kỳ yêu thiên nhiên, cũng một phần do quen cuộc sống với gia gia hắn. Nhan Cửu Vân gật đầu tỏ vẻ tán đồng, thuận miệng hỏi, "Rồi sao nữa?". Hai là, tính cách Đường Tam Hảo rất tốt, chưa từng mặt nhăn mày nhíu với ai, đối với ai cũng thân thiện, giúp đỡ người xung quanh nhiều, rất được lòng người ở đây. Nói đến cái thứ ba, Đại Ngu vẻ mặt trầm trọng đi hẳn, ánh mắt thay đổi ảo diệu, chính là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

Đại Ngu có chút chần chừ, mở miệng định nói, bỗng hắn trợn to mắt, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn. Nhan Cửu Vân theo bản năng cũng xoay người nhìn theo, cũng kinh hãi trợn mắt.

Chỉ thấy trước cửa, một vị thư sinh khí chất tao nhã, thoát tục chậm rãi bước tới. Tay hắn cầm hai quyển sách, xem ra là một thư sinh chăm chỉ học tập. Gương mặt ôn nhu hiện ra, môi luôn trưng một nụ cười thân thiện. Không thanh tú, mềm mại như Nhan Cửu Vân. Không đáng yêu, trẻ con như Tô Thanh Trúc. Người này mang trên người hương vị thanh mát, gần gũi. Từng đường nét trên gương mặt không cứng nhắc nhưng không mềm mại. Ôn nhu nhưng mạnh mẽ. Đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ. Cả người như từ trong tranh vẽ bước ra.

Nhan Cửu Vân bỗng cảm thấy phía trước thật chói mắt. Ánh sáng mạnh mẽ hắt vào. Hai hàng nữ nhân ngay thẳng nghênh đón người kia, tung bông~. Khóe môi Nhan Cửu Vân giần giật, trong lòng không khỏi cảm khái, nữ nhân chính là nữ nhân, háo sắc chính là háo sắc tập thể a~. Đảo mắt nhìn quanh, các nàng chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi sẽ trở thành hình tượng điển hình của loại ma háo sắc nha!

Nhìn xem, nhìn xem, hai mắt si mê cuồng nhiệt, hai tay không ngừng giày xéo, vò vò khắn lụa trong tay, chiếc khăn đáng thương, nhăn nhúm không nhìn ra hình dạng ban đầu a~! Trên môi duy trì nụ cười ngốc làm cả khuôn mặt dại ra trong thấy. Một cái gương mặt thanh tú bị phấn son bôi bôi trét trét, chỉ thiếu cái mũi cà chua nữa thì vào rạp xiếc hẳn không ai nhìn ra~. Nhan Cửu Vân thở dài, cảm thán, thôi rồi một thế hệ nữ nhi, vì ngươi mặc niệm, A Men!

Đại Ngu thấy Nhan Cửu Vân thở dài cũng bày ra vẻ mặt tiếc hận, rất kinh nghiệm vỗ vai," Nhan huynh, huynh đã hiểu nổi lòng của ta chưa? Ai, hắn chính là Đường Tam Kinh, đối tượng trong mộng của những cô gái trấn này a~! Làm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, anh dũng tiêu soái như ta đây thập phần hổ thẹn. Qua mùa xuân mà không có lấy nổi một đóa hoa đào a~!". Thật ra Đại Ngu hắn nhìn bề ngoài cũng không tệ, cao ráo, khỏe mạnh, nhưng là, anh dũng tiêu soái, cái này hình như hắn... không dính lấy một chữ nào.

Nhan Cửu Vân nở nụ cười an ủi hắn vài câu, bảo duyên không thể cưỡng cầu, người trong số mệnh của hắn sẽ nhanh đến thôi. Đại Ngu cảm động không thôi, còn nói hảo tri kỷ! Trong lúc tình thâm bi thương thảm thiết này, Nhan Cửu Vân bỗng thấy Tô Thanh Trúc như bị ma đuổi, vẻ mặt quái dị, cả người lấm tấm bùn đất, tóc như ổ quạ, thế mà hắn không ngại bẩn, phi thân trên con... lừa, cấp tốc chạy đến đây! Bên môi treo một nụ cười quỷ dị, phải cực kỳ quỷ dị, làm Nhan Cửu Vân cảm giác phảng phất cái mặt đáng ghét của Cửu Tiên đâu đây. Tô Thanh Trúc không nói hai lời, thuần thục nhảy xuống lừa làm Nhan Cửu Vân có bức xúc muốn đến hỏi hắn học từ khi nào a~. Nhưng mà hắn căn bản là không thèm nhìn lấy Nhan Cửu Vân một lần mà trực tiếp tới trước mặt Đường Tam Kinh, kích động cầm tay hắn, không nhịn được lẩm bẩm," Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi!...". Nhan Cửu Vân trí tưởng tượng phong phú, thầm hỏi, chẳng lẽ hắn cùng tên kia có mối tình đoạn tụ ly kỳ hấp dẫn.

Đường Tam Kinh cũng ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ thấy Tô Thanh Trúc nước mắt chan hòa, cầm tay Đường Tam Kinh, thân thiết," Thân ái, ngươi là Đường Tam Kinh, truyền nhân đời thứ mười tám của Đường Tam Tạng có phải hay không?". Vẻ mặt nếu như Đường Tam Kinh dám nói không hắn nhất định sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ a~.

Một màn sống động, chấn kinh lòng người đang diễn ra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio