Đoàn Ngọc sai Kiều Phong sang một bên chờ, lại sai người đưa lên thêm rất nhiều món ăn tinh mỹ.
“Đều là những món nàng thích ăn, nếm thử đi.”
Đoàn Ngọc gắp cho Thanh Kiều một miếng lươn hầm, vẻ mặt cưng chiều.
“Sao mỗi lần gặp mặt ngươi đều chuẩn bị một bàn ăn lớn?”
Thanh Kiều thấy hơi kỳ quái.
“Không sớm chuẩn bị những món ăn ngon, sao có thể giữ được chân Tiểu Kiều?” Đoàn Ngọc chậm rãi di chuyển khúc lươn xanh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nàng bình thường luôn không chịu để ta vào mắt.”
Lời này vừa thốt, nhất thời khiến cho Thanh Kiều có ảo giác đang diễn phim hàn—–các nam chính nam thứ anh tuấn đều thích hấp dẫn nữ trư như vậy: “Đi thôi, anh mua đồ ăn ngon cho em.” Sau đó các nữ trư ngốc nghếch quá nửa đều sẽ bị lừa.
OMG, hóa ra cô và các nữ trư không khác nhau mấy, bình thường nhìn qua đều là dáng vẻ của một người ăn không đủ no?
“Kháng nghị!” Thanh Kiều phùng má, “Người ta chẳng qua là biết hưởng thụ!”
“Thích hưởng thụ có gì không được?” Đoàn Ngọc chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm tình, “Nàng thích mỹ thực, ta liền thu thập tất cả những đầu bếp giỏi nhất thiên hạ cho nàng; nàng thích hoa tươi, ta liền trải thảm trăm hoa cho nàng; nếu nàng thích vàng bạc châu báu, ta sẽ đem cả bảo khố Đoạn thị dâng đến trước mặt nàng—-tóm lại nàng muốn cái gì, ta sẽ lấy thứ đó cho nàng.”
Nói tới đây, hắn chợt ngừng lại, lặng lẽ cụp mắt: “….Nếu thứ nàng thích không tồn tại trên đời này, vậy ta có làm cũng phải làm ra nó bằng được!” Nói xong còn nắm tay thật chặt, dường như âm thầm hạ quyết tâm.
OMG, Đoạn Vương gia hôm nay uống nhầm thuốc sao? Hay là đúng lúc đang vượt qua thời kỳ động dục thanh xuân?
Thanh Kiều bị lời thề nguyền son sắt này khiến cho tâm thần bất định, đành phải đỏ mặt nói lắp: “…..Vương, Vương gia không cần đối xử tốt với ta như vậy, là, là Tiểu Kiều không đáng….”
“…..Đương nhiên không phải vì nàng.” Đoàn Ngọc lại nhanh chóng ngẩng mặt lên, cười hì hì lộ ra hàm răng trắng bóng, “Ta chỉ là ăn no rỗi việc, đùa nàng chơi~~~”
Bữa cơm này ăn ít nhất nửa canh giờ, mà Kiều Phong cũng đứng trong góc nhìn nửa canh giờ.
“Ngươi cứ như vậy để người ta liên tục đứng sao?” Thanh Kiều nhăn mày, ghé sát vào Đoàn Ngọc nhỏ giọng oán trách: “Cũng không kêu đại hiệp lại đây ăn một miếng.”
“Đối với đầu bếp mà nói, nhìn người khác ăn đồ ăn hắn làm đã là hài lòng rồi.” Đoàn Ngọc đang ăn đến là vui vẻ, dứt khoát ngay cả đầu cũng không nâng.
Hài lòng cái đầu ngươi á, thằng nhãi này lại bắt đầu chủ nghĩ cá nhân.
Thanh Kiều lườm hắn một cái, lập tức nâng khuôn mặt tươi cười quyến rũ về phía Kiều Phong: “Kiều đại hiệp hiện đang làm ở đâu?”
Kiều Phong ha ha xoa xoa tay, thần sắc hơi có chút xấu hổ: “Ta đã mười năm không trở về Trung Nguyên, ngoài tay nghề làm món thịt luộc băm tỏi này, thì những tay nghề khác đều thụt lùi. Hiện tại chỉ có thể làm đầu bếp ở gian khách điếm này, cũng đủ sống.”
Ai—-da, anh, hùng, sa, sút nha!
Thanh Kiều bình sinh không muốn gặp nhất là mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng buồn chán bi thảm, trong lòng nhất thời dâng lên vạn trượng hào hùng: “Đừng lo lắng, chờ ta đề cho ngươi vài chữ treo lên cửa, không đến ba ngày cam đoan mọi người xếp hàng đến ăn đồ ăn ngươi làm!”
“….Thần kì như vậy sao?”
Kiều Phong đối với cách này hoàn toàn là thái độ hoài nghi.
Đoàn Ngọc lại hơi nhếch khóe miệng, có lẽ nhớ tới cái gì.
“….Ngươi đừng lo lắng, tuyệt đối hữu hiệu.” Thanh Kiều tốt tính, tiếp tục cười ngọt ngào với Kiều Phong, “Ta ở kinh thành a….giới thịt heo kinh thành coi như có chút danh tiếng.Năm đó bởi vì ta phá nồi nâng lên tám chữ, giá thịt cả nước liền tăng gấp lần, sau lại có rất nhiều người bán thịt heo đều gửi thư cảm tạ đến nhà ta, khiến cho nhà của ta mỗi ngày đều đem giấy thay củi mà đốt, a, còn có nhiều người mang đến biển vàng, đều nói ta là Quan Thế Âm của ngành thịt heo….”
Đoàn Ngọc phụt một cái cười ha ha.
“….Tóm lại năng lực giám định và thưởng thức đối với thịt heo của ta không phải mạnh bình thường.” Liếc trắng Đoàn Ngọc một cái, Thanh Kiều mặt không đổi sắc tiếp tục thao thao, “Đến lúc đó ngươi chỉ cần nói cho mọi người, đây là chữ viết của Cố Thanh Kiều Đoàn Vương phi tương lai là được rồi…”
Đoàn Ngọc lập tức có chút ai oán nhìn cô một cái.
Kiều Phong nghe cô nói khoác ba hoa chích chòe xong, mau chóng chạy đi lấy bút mực giấy nghiên tới, hai tay dâng lên.
Ngưng thần, tĩnh khí.
Ừm, Vương phi tương lai lâm vào trầm tư thật sâu.
Hít sâu, đề bút—–
A, Vương phi tương lai có linh cảm, một bài thơ hay sẽ lưu truyền thiên cổ sắp sinh ra!
—–chỉ thấy Cố Thanh Kiều tuyệt bút vung lên, đã vung xuống một hàng chữ to trên giấy Tuyên Thành:
“Nếu yêu nàng, hãy đưa nàng đi ăn thịt luộc băm tỏi.”
(hô hô hô, có ai thấy câu này quen k =))))))
Từ gian khách điếm đi ra, Thanh Kiều tâm tình rất tốt, ồn ào muốn đi đùa “Tả Thanh”. (tên con ngựa thần câu á)
“Nàng không phải không hiếm lạ gì thần câu Tây Vực sao?” Đoàn Ngọc cười nhìn cô, mặt mày xa xăm.
“Bồi dưỡng cảm tình thôi mà.” Thanh Kiều mau chóng nũng nịu lấy lòng, “Tương lai sau này gả cho ngươi không phải là thường xuyên nhìn thấy nó sao? Bây giờ làm quen mặt trước đã.”
Đoàn Ngọc dường như cực kỳ hưởng thụ lời này, lập tức sai người đưa “Tả Thanh” đến trước mặt, tự mình vỗ về dặn dò một phen rồi mới giao dây cương cho cô:
“Con ngựa này rất khỏe, nàng không nên khống chế nó, dắt đi dạo chung quanh một chút là được rồi.”
Thanh Kiều cười hì hì gật đầu, kéo ngựa chạy đi nhanh như chớp.
Đoàn Ngọc nhìn bóng dáng giai nhân xa dần, tươi cười bên khóe miệng dần dần dỡ xuống, thay bằng khuôn mặt lạnh như hàn băng. Hắn hướng ánh mắt về phía chân trời xa xa, dường như có chút hoảng hốt.
“Hình Tứ.”
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Tả Thanh” ở trong rừng cây chậm rãi đi, bên mình là một tiểu cô nương đang chậm rì rì đi theo.
Thiếu nữ, rùa! Thần câu rất coi thường cô ngốc này, nhưng dòng sông ngọc kia lại xinh đẹp như vậy, uốn lượn giống như dải lụa bạc trong tay thần nữ, vậy thì đơn giản đi cùng nàng một vòng.
“Tiểu Thanh, mi thích nơi này không?” Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy gợn sóng lăn tăn.
Tiểu Thanh? Chẳng lẽ là bảo ta?
Thần câu run rẩy một hồi.
“Mi vì sao tới nơi này chứ?” Cô gái quay đầu đối diện nó, ngữ khí nghiêm túc: “Ngựa không phải là nên rong ruổi trên thảo nguyên bao la sao?”
Thần câu bị cái tên mới của mình ngũ lôi oanh đỉnh còn chưa trở về bình thường, không để ý tới cô.
“A, ta quên, mi là bị người ta coi như cống phẩm mà đưa tới.” Cô gái bỗng nhiên có chút phiền muộn, “….Thì ra mi cũng không phải tự nguyện, giống ta.”
Thần câu thở phì phì, nghĩ thầm ta đi khắp nơi tìm anh hùng cái thế tới hàng phục ta, sao có thể giống nha đầu sơn dã thô bỉ ngươi?
Cô gái vươn tay đến, sửa sang lại cái bờm hoàn mĩ thanh tân phiêu dật của nó, lẩm bẩm nói: “Mi muốn về nhà không?”
Thần câu tiêu sái lắc đầu, nghĩ thầm cô ngốc này lại đang nói năng không bình thường, chủ nhân của ta xuất trần thoát tục như vậy, hoàn mỹ như cái bờm của ta, ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Cô gái lại phụt một cái cười: “Sao, mi không muốn rời khỏi Đoàn Vương gia? Chẳng lẽ mi thích hắn?”
Thẩn câu ngẩng cao đầu, mặt không cười—-tiểu nha đầu ngươi lậm phim hả, ta đây gọi là sùng bái và ngưỡng vọng.
“….Có lẽ, chủ nhân nhà ngươi là người tốt.” Ánh mắt cô gái dần dần có chút mơ hồ, “Hắn phí công như vậy tìm Kiều Phong cho ta….ta….không nên….”
Càng nói, thanh âm càng thấp dần, cuối cùng nhỏ đến hầu như không thể nghe thấy.
Thần câu đang muốn khinh bỉ cô ngốc trước mắt một chút, lại bỗng nhiên cảnh giác vểnh tai—-
Có người đến! Nghe tiếng bước chân và kim loại này, dường như là một đám người lạ mang theo vũ khí, vì thế nó lập tức cúi đầu giãy khỏi dây cương.
Cảm thấy nó bất an, thanh âm Thanh Kiều mang theo vài phần kích động: “Tiểu Thanh, làm sao vậy?”
“Cố tiểu thư cẩn thận!”
Bỗng nhiên một đám ô y vệ từ trên trời rơi xuống, vây quanh cô kín không kẽ hở, quay lưng lại, mũi đao hướng ra ngoài.
“Tiểu thư chớ sợ, là thích khách Mạn Đà giáo.” Một người trong đám xoay đầu lại nhìn cô, thì ra là Kiều Phong đã gặp một lần ở Hội đèn lồng (không nhớ thỉnh xem lại chương năm), “Chúng tôi phụng mệnh Vương gia bảo vệ tiểu thư an toàn.”
Ai u, cao thủ giá lâm nha.
Thanh Kiều khắc sâu trong trí nhớ “Vô ảnh phiêu di công” (công phu di chuyển k nhìn thấy người á) và “Hòe hoa điểm đắng thủ” (cái này đại khái là hoa hòe phá ghế -.-) của đại hiệp này lần trước, nhất thời yên tâm.
A, từ từ, Man Đầu giáo? (man đầu là bánh bao) Ta trêu chọc cái giáo quái dị đấy lúc nào chứ?!
Rất nhanh, ô y vệ và một đám người áo trắng bịt mặt quấn lấy nhau. Nhân số hai bên đều xấp xỉ nhau, nhưng ô y vệ bởi vì có Kiều đại hiệp bưu hãn (dũng mãnh), dần dần chiếm thượng phong.
Thanh Kiều bị vây dưới một gốc cây đại thụ, không chạy trốn được, mà hình như cũng không cần trốn, cô cứ như vậy nắm dây cương “Tả Thanh”, ngơ ngác đứng dưới tàng cây nhìn.
Đen thêm trắng, trắng thêm đen, bây giờ trước mắt toàn là hai cái màu này. Bay qua bay lại có chút đơn điệu.
Cô vô cùng buồn chán nghĩ.
Trách không được gọi là Man Đầu giáo, thì ra là giáo chúng ai cũng mặc áo khoác màu trắng, rất giống một đám bánh bao mới được hấp.
Nhưng áo bào trắng không phải rất dễ bẩn sao? Cả ngày đánh đánh giết giết như vậy thì sẽ phải đổi bao nhiêu bộ quần áo chứ! Xem ra giáo chủ bọn họ nhất định là một tên BT thích học đòi văn vẻ không biết nhân gian khó khắn.
Vẫn là Đoàn Ngọc thông minh, ngươi xem hộ vệ ô y vệ của người ta đi, đều mặc y phục đen đó —–đổ máu? Mặc kệ là được; dính tro bụi? Phủi là được; ban đêm giết người phóng hỏa, còn có thể thần không biết quỷ không hay, vừa tiết kiệm tiền lại bảo vệ môi trường, ngươi nói có phải là lựa chọn tốt nhất hay không?
Đang hồn bay trên mây miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người vỗ vỗ bả vai cô.
Thanh Kiều vừa quay đầu lại, đối diện một khuôn mặt tuấn mỹ nham hiểm.
“Tiểu muội muội, nàng ở trong này làm gì?” Chủ nhân khuôn mặt kia hỏi cô, mang theo nụ cười ngỗ ngược, dường như có chút vô lại.
“….Xem đánh nhau.” Cô nhìn cặp mắt hoa đào của hắn kia giống như đã từng quen biết, có chút thất thần trong nháy mắt.
“A, thì ra là đánh nhau.” Lưu manh nam gật gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Vì thế hai người không nói, lặng im xem cuộc chiến.
“Đúng rồi, bọn họ vì sao phải đánh nhau?” Lưu manh nam đột nhiên mở miệng hỏi, hào hứng tràn trề.
“Vì ta.” Thanh Kiều thốt ra, lập tức lại ảo não mình mau miệng.
“Vì nàng sao?” Người nọ cũng không buông tha, tựa hồ muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
“Việc này sao….”
Thở dài, suy nghĩ vừa chuyển.
“—–bởi vì ta xinh đẹp như hoa người gặp người thích xe gặp xe chở, lão đại của bọn họ nhất kiến chung tình với ta, muốn đoạt lấy ta làm thiếp.” Tay trái Thanh Kiều chỉa chỉa đám Bạch y nhân.
“—–Tiếc rằng tiểu nữ tử đã có hôn ước trong người, vị hôn phu cũng là người rất có thân phận, vì thế liền phái người đánh nhau với bọn họ.” Tay phải Thanh Kiều chỉa chỉa đám Hắc y nhân bên kia.
Vừa nói vừa hăng hái kích động, rất có phong thái của một dự báo thời tiết viên chỉ xuống đất nước trước vệ tinh vân đồ.
“A, thì ra là thế.” Vẻ mặt lưu manh cười cười, chỉ là cơ mặt hơi cứng ngắc.
Vì thế tiếp tục yên lặng xem cuộc chiến.
“Xin hỏi phương danh tiểu mỹ nhân?”
“Ta? Chỉ là tiện danh không đáng nhắc đến, tiểu nữ tử tên Đinh Đinh.”
“Ai da thực khéo! Ta tên là Đang Đang, hai ta chẳng phải trời sinh một đôi?”
“…..” Vị đại ca này vô sỉ đến mức lời bắt chuyện đó ngươi cũng có thể thốt ra sao, bội phục bội phục.
“Sao, Đinh Đinh muội không thích tên Đang Đang ca?”
“….Không phải, tên đại ca cực kỳ tốt, thông tục dễ hiểu vang vang dễ đọc còn lộ ra vài phần đáng yêu dí dỏm, quả thật là cái tên số lượng không nhiều cùng tên của tiểu muội tương đương với tác phẩm xuất sắc nha!”
“……Đinh Đinh muội nàng thật đáng yêu.”
“Đâu có đâu có, còn xa mới so được với Đang Đang ca.”
Haiz, loại đối thoại này thật mệt, trước thở một hơi, lau mồ hôi.
“Nhưng Đinh Đinh muội nàng gạt ta không đúng rồi.” Lưu manh nam kia bỗng nhiên nắm chặt tay cô, lấy một loại thanh âm đau thấu xương nói: “Muội muội tốt, nàng rõ ràng đoạt thánh vật trong giáo ca ca, sao có thể không biết trả lại chứ?”
Cổ tay liền đau nhức, tựa như có trăm ngàn con kiến cắn, Thanh Kiều còn chưa kịp kêu cứu, đã cảm thấy bóng tối kéo tới.
—–Đang Đang ca, ngài luyện cửu âm bạch cốt trảo sao?
Trước khi lâm vào hôn mê cô thật sự rất muốn hỏi một câu.