Đoàn Ngọc Đoàn vương gia nổi danh khắp thiên hạ, lần đầu tiên nhìn thấy thiên kim của Cố gia, là vào một buổi tối trăng cao gió mát.
Ngày đó hắn đang ở nhà Cố thượng thư dùng bữa, rượu quá ba chén liền một mình đi ra ngoài, đang đi nửa đường thì xa xa ngửi được một cỗ mùi thịt kỳ lạ. Nồng đậm thơm ngọt, cho dù từ nhỏ quen ăn sơn hào hải vị, cũng chưa bao giờ thấy qua mùi hương mê người này.
Cái gì thơm như vậy?
Hắn vừa tò mò vừa đi, cuối cùng đi không chớp mắt đến trước một căn nhà gỗ nhỏ.
Qua cửa sổ, hắn thấy một mỹ nhân áo đen xa lạ.
Giờ phút này mĩ nhân đang đứng ăn thịt.
Nhét cả một miếng thịt ba chỉ vào miệng, lại gắp một miếng cơm trắng.
A ô – –
Màu nước tương nâu đỏ ẩn ẩn từ khóe miệng tràn ra, dính trên đôi môi mĩ nhân như đóa hoa.
Liếm, cắn, ăn.
Hạnh phúc.
Mĩ nhân ăn mà hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt rõ ràng là đang say mê.
Thịt, mĩ nhân.
Ùng ục, Đoàn Ngọc nhịn không được nuốt một chút nước miếng.
Ồ? Không ngờ có thứ khiến ta thèm khát như vậy?
Đoàn Ngọc phục hồi lại tinh thần, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Mĩ nhân không phát hiện ra hắn, trái lại rất tự nhiên ăn một miếng lại một miếng, vì thế Đoàn Ngọc nước miếng cũng nuốt một lần lại một lần. Ngay tại lúc hắn nhịn không được muốn phá cửa mà vào, lại ngoài ý muốn phát hiện mỹ nhân vẻ mặt trở nên phiền muộn đứng lên.
Mày nhíu lại, hai tròng mắt ở bên trong tràn đầy hơi nước trong suốt .
Sau đó mũi chậm rãi chuyển thành màu hồng, cho đến khi có giọt lệ từ trong vành mắt lăn ra ngoài.
Phòng nhỏ vắng lặng, đèn dầu mờ nhạt, bóng đen trong phòng kia gầy yếu , không hiểu sao làm cho lòng hắn đau nhức.
“Cô, vì sao khóc?”
Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, ôn nhu hỏi.
“Bởi vì thịt kho tàu ăn quá ngon .”
Cố Thanh Kiều theo bản năng đáp trả, đồng thời quay đầu nhìn lại, lập tức chợt ngẩn ra.
Tuyệt, đại, giai, nhân.
Cố Thanh Kiều ngơ ngác nhìn nam tử ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng có vạn mã phi chạy rít gào.
Oa… Kim Thành Vũ tính cái gì, Ngô Ngạn Tổ đứng một bên! Chỉ cần so với nam tử trước mắt này, toàn bộ nhóm thần tượng sẽ bị xấu hổ đến lên Himalaya – – a, ngươi nhìn mắt phượng kia! Ôi, ngươi nhìn làn môi mỏng kia! Phong thái dung mạo như thế, lại thật sự là Phan An, Tống Ngọc đầu thai, quả thật trên thế giới đàn ông cực phẩm không nhiều nha! Nếu soái ca này sinh ở hiện đại, mình nhất định tóm hắn làm thần tượng, bản thân mình thuận tiện sở hữu một tên ..
Cô càng nghĩ càng tuyệt, cuối cùng ha ha cười rộ.
Bất quá mộng rất nhanh bị cắt đứt , có thể thấy cô cười ngớ ngẩn không thôi, mĩ nam nhăn lại mày nói: “Ăn ngon tại sao phải khóc?”
“Bởi vì sợ về sau rời đi, sẽ không được ăn.”
Cô cười tủm tỉm mở miệng.
Làm bề ngoài như lực lượng hiệp hội trung kiên, Cố Thanh Kiều đối với soái ca luôn luôn thập phần ôn nhu.
Soái ca nhíu mày, trong mắt có hưng trí nghiền ngẫm: “Vô luận đi đến đâu, mang đầu bếp đi cùng không phải có thể tiếp tục ăn sao?”
Cô lại lắc đầu: “Không phải đi đến chỗ nào, cũng có thể dẫn người đi cùng.”
Vẻ cô đơn lướt qua.
“Ngươi không hiểu.” Cô đối với hắn thanh thản cười, khuôn mặt ngọt ngào mềm dẻo, giống như khối bánh ngọt hoa cúc bát bảo lành lạnh.
Một ngày nào đó sau này, cô lại đối với hắn nói những lời này.
Khi đó cô vẫn như cũ cười giống như vậy , lưỡi liềm cong cong, vô ưu vô sầu.
Chính cô cũng không hiểu.
Kỳ thực có một số việc, hắn tình nguyện vĩnh viễn không hiểu, thật sự tình nguyện.
“Cô… Tên là gì? Gả cho ai chưa?” Soái ca lẳng lặng mở miệng.
“Ồ?” Thanh Kiều hoàn hồn, đầu óc nhanh chóng vận tiếp nhận thông tin – – vị soái ca trước mắt này, vừa thấy chính là người địa vị cực cao, nói vậy thịnh yến đêm nay cha đúng là vì khách quý này mà mở. Lúc trước bản thân mình nói ốm bệnh không thể dự tiệc, lúc này lại vừa vặn bị khách nhân gặp được ở phòng bếp ăn thịt, còn bị bắt tại trận, phải chết phải chết! Vô luận như thế nào, vạn vạn không thể nói ra tên thật.
Vì thế cô lại lần nữa bày ra biểu tình lần thứ một trăm lẻ một, mắt to vụt sáng làm ra vẻ ngây thơ vô hại: “Ta tên Tiểu Nhục, đã được lão gia gả cho đầu bếp A Đạt .”
Lời vừa ra khỏi miệng có chút ảo não, len lén quan sát, lại phát giác soái ca sắc mặt bình thường, chính là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Trong lòng mất mát không hiểu , cô đành phải lấy A Đạt xì hơi: “Nãi nãi con gấu ( con bà nó), hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi chiếm tiện nghi, cẩn thận ta tìm miếng thịt lớn nhất gả cho ngươi!”
Chính A Đạt ở trong phòng bếp bưng bụng bò, đối mặt lửa nóng hừng hực, kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
“Vị Tiểu Nhục cô nương này, có thể đem thịt của cô tặng cho tại hạ hay không?” Soái ca mở miệng lần nữa, con mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trước ngực cô nhưng rất nhanh tầm mắt liền chuyển sang chỗ khác.
“Ôi?” Thanh Kiều ngẩn ngơ, trong lòng phỏng đoán hắn có đang nói đùa hay không, cố tình nhìn lại gương mặt khí định thần nhàn cảu vị soái ca này.
“Thịt gì? Ngươi muốn thịt nào?” Cô cuống quít bảo vệ ngực, trong mắt tràn ngập đề phòng, “Đừng hòng nha, ta nói cho ngươi biết, gần đây giá thịt bỗng nhiên đắt lên thái quá, ngươi muốn động cái gì cũng không dễ đâu!”
Ám chỉ cũng đủ rõ ràng đi, ai ngờ soái ca kia vẫn là vẻ mặt tự tại: “Nguyên lai Cố thượng thư thanh liêm như thế, trong nhà ngay cả muốn ăn thịt heo cũng khó như vậy.”
Nói xong, ánh mắt của hắn không có hảo ý từ ngực của cô chậm rãi đi xuống, nhanh chống đi tới bếp lò.
Ùng ục, ùng ục, trên bếp lò chính là thịt kho tàu.
…
Trứng thối này.
Cô xấu hổ cười.
“Ba!” Mở cửa sổ, Thanh Kiều mang thịt toàn bộ nhét vào lòng soái ca, “Cho ngươi!”
“Ah… – -” soái ca thình lình bị phỏng, nhẹ nhàng thở ra , một giây sau cũng tiếp nhận nồi đứng vững, phong tư vẫn tao nhã như trước.
Thật nhanh… Cố Thanh Kiều nhìn nghẹn họng trân trối, đồng thời cũng oán niệm phi thường.
Ah… Cái đầu của ngươi! Vị mĩ nam này thật kỳ quái, chẳng lẽ ngươi không biết “Ồ” “Nha” “Hứ” sao? (thấy bà chị này mới kỳ quái ý) Chẳng lẽ trong từ điển nhân sinh của ngươi không có “Ôi mẹ ta” sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không biết, vừa mới trong nháy mắt đó ta là cỡ nào khát vọng nghe được tiếng ngươi kêu gào khóc thảm thiết sao? !
Hung hăng lại trừng soái ca liếc mắt một cái, Cố Thanh Kiều nhanh chóng buông cửa sổ mượn sức rèm vải, đưa hắn ngăn cách với mình.
Thịt kho tàu không quan trọng, ta còn có Nguyên tiêu mà.
Cô cứ như vậy tự an ủi mình, cười hắc hắc.
Đêm mười lăm tháng giêng, vốn là thời điểm tốt ngắm trăng.
Về sau mây đen rốt cuộc cũng tản hết, lộ ra toàn bộ mặt trăng. Thật không dễ dàng, hy vọng mây đen giống như đệ nhất Tiểu Cương thiên giới kia, cho dù có bị gió thổi vẫn có thể tụ lại, được xưng là “Phượng hoàng đen đánh không chết “. Vô cùng đắc ý, ánh trăng chợt thấy mặt mĩ nam, trong lòng lập tức phất cờ hò reo – – này này! Cái vương gia gì kia, ngươi không phải kinh tài diễm tuyệt sao? Ngươi không phải đương triều đệ nhất tài tử sao? Mau tới học nhóm Lý X Đỗ X một ít, ngâm hai bài thơ ca tụng ta một chút đi!
Mà vương gia không cảm giác được ánh trăng nhiệt tình, hắn chỉ là đang cầm một nồi thịt kho tàu, chậm rãi đi trở về.
Giờ này khắc này, trong đầu hắn hiện lên một đôi mắt đẹp giận dữ, dù đêm nay trăng có mê người, có thể nào so sánh cùng mĩ nhân đây?
“Ta tên Tiểu Nhục, đã được lão gia gả cho đầu bếp A Đạt .”
Hắn lắc đầu, bỗng nhiên cười rộ lên.
Nha đầu này, nói dối như lời thề son sắt.
Nhưng mà cô đã quên, đem khối thanh bội (ngọc bội xanh) trước ngực kia lấy xuống.