Từ chính điện trở về, Thanh Kiều chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng cơ thể bồng bềnh, mỗi bước đi đều thất tha thất thểu.
Cô nhớ tới khuôn mặt vặn vẹo của Thích tiên sinh sau khi xuất môn, trên mỗi sợi lông tơ đều có khắc bốn chữ to “Giận dữ ngút trời”.
“Tại sao? Tại sao lừa hắn? Người rõ rang có thể nói cho hắn sự thật!” Từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi lên án.
Vị âu cát tang (đã giải thích ở chương ) này, ông thích trêu đùa cái gì? Ta có chết cũng không đắc tội được với một quý nhân có thể khiến ông dốc hết sức lực bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn chém giết, ông không cần mạng nhỏ của ta, nhưng ta còn cần!
Khuyên can mãi, rốt cục lấy lý do thân thể Thiệu Nghĩa quá yếu, cần tránh kích thích để trấn an Thích tiên sinh, lại giao hẹn trong mấy ngày này ở Thích phủ, cô sẽ đổi tên là Đỗ Xuân Kiều.
“…..Ta nói, tên này thực tục.” Lúc giải tán, Thích tiên sinh nhịn không được lầu bầu với cô, “Con nghĩ sao mà lấy cái tên quê mùa như vậy?”
“Ai biết được? Khi đó chẳng qua là linh quang chợt lóe.” Cô thản nhiên cười, “Có lẽ con kiếp trước, đã tên là Đỗ Xuân Kiều.”
Vừa mới về phòng, Đông Hỉ mặt mày hớn hở như con bướm bổ tới chỗ cô, “Tiểu thư tiểu thư, Đoàn Vương gia gởi thư cho người!”
“Ngươi cao hứng như vậy làm gì?” Trong lòng Thanh Kiều xoắn xuýt, hơi có chút chua chua, “Sao không quan tâm chủ tử của ngươi đêm nay có tốt hay không trước?”
Đông Hỉ cầm một bức thư tiến cũng không được lui cũng không xong, chỉ có thể khúm núm cúi đầu: “…..Tiểu thư.”
“Được rồi được rồi, ngươi đọc thư cho ta nghe xem.” Thanh Kiều từ trước đến nay không nhìn được người khác giả bộ đáng thương, vội ho một tiếng phất tay ra vẻ hào khí.
Đây mới là tiểu thư tốt của ta nha, Đông Hỉ cười hì hì mở bức thư ra, thanh thanh cổ họng, đọc rõ rang từng câu từng chữ:
“Tiểu Kiều thân yêu:
Ngày đầu tiên ở Thích trang tốt không?
Ngày từ biệt ở Vương phủ, bổn vương rất nhớ mong nàng, hàng đêm không thể an tâm gối đầu đi ngủ, chân thành hy vọng nàng có thể nhớ bổn vương như bổn vương nhớ nàng. Giang hồ hiểm ác, bổn vương ngày đêm cầu nguyện nàng có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn đạt được mong muốn bình an trở về, nhưng vạn nhất nàng gặp phải họa sát thân, hãy nhớ kỹ mục tiêu hàng đầu là cấp tốc trở về Vương phủ, bổn vương đã sắp xếp Tả Thanh bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi để đưa nàng chạy trốn, đến chân trời góc bể cam đoan là ai cũng không đuổi kịp.
Đoàn Ngọc yêu nàng.
Tái bút: cái túi Tiểu Kiều đưa tới cực kỳ mới mẻ, bổn vương nhìn rất là thích, đã mệnh gia phó bắt chước chế tạo theo. Tất cả mọi người nói dung lượng túi này lớn chưa từng thấy, lại có thể đựng được cả năm cái bánh nướng, thật sự là hay ho.”
Kết thúc bức thư này thấy thế nào cũng giống “Thư tình” nguyền rủa, Đông Hỉ ngượng ngùng nhìn tiểu thư, muốn nói lại thôi vài lần.
Tiểu thư phồng hai má không rên một tiếng, sắc mặt xanh mét.
“…..Cái đó…..tiểu thư, Vương gia hình như rất không vừa lòng khi người ở trong Thích phủ?” Đông Hỉ khơi dậy dũng khí thử nói.
“Không vừa lòng như thế nào?”
Tiểu thư gào một tiếng, mất hứng gục trên cái bàn vuông: “—–vốn là cực kỳ không vừa lòng ấy chứ!”
Buổi tối hôm nay Cố Thanh Kiều mơ thấy ác mộng đã lâu không thấy. Cô mơ mình đang quỳ trên mặt đất liếm ngón chân cho Thiệu Nghĩa, nước mắt lưng tròng cầu xin hắn ăn đi, Thiệu Nghĩa lại cười ha ha một cước đá bay cô đến hồ hoa sen. Cô cắn răng bò lên tìm Thích tiên sinh phân xử, Thích tiên sinh lại nói cô ngay cả cho heo ăn cũng không biết nực cười thêm hoang đường; thật sự không còn cách nào đành đi cầu Đoàn Ngọc, Đoàn Ngọc cười hì hì chỉ vào Tả Thanh nói nếu cô chạy nhanh hơn nó ta sẽ giúp.
Cuối cùng cô rút cục không nhịn được nữa, vào một đêm nguyệt hắc phong cao bắt Thiệu Nghĩa đi, nhốt trong một cái lồng sắt lớn, mỗi ngày bóp cổ hắn dùng một cái phễu mạnh mẽ đổ thịt kho tàu và móng heo vào. Thiệu Nghĩa bị nghẹn tới mức mặt đỏ bừng khoa tay múa chân, cô đứng một bên đổ vẻ mặt thống khổ phiền muộn—-lãng phí nhiều lương thực của tổ quốc quá nha!!
Phía sau lúc bọn họ đang ầm ĩ, không biết từ lúc nào dựng lên một cái bảng hiệu gỗ rách nát gió thổi sắp đổ, liếc mắt nhìn một cái, trên viết tám chữ to sơn đỏ—-“Hoan nghênh tới thăm vịt nhồi Bắc Kinh”.
Ngày thứ hai gà gáy ba tiếng, người hầu bên ngoài sương phòng đã sớm chờ ở cửa.
“—–thời gian ăn điểm tâm của công tử đã tới, Thích tiên sinh thỉnh cô nương di giá tới giám sát ẩm thực.”
Thanh Kiều một đêm không yên giấc, bị người mới sáng sớm đã gọi dậy vốn đã oán khí ngập trời, nghĩ lại, mình bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, đành không nói câu nào đi theo công công ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, Cù công công bỗng nhiên dừng lại, quay lại trên dưới đánh giá cô.
“A—-cô nương người sao không đánh thêm chút phấn?” Lông mày nhướng cao, tay áo run run, công công làm trạng thái bị shock nghiêm trọng.
“Không phải ngươi muốn ta đi nhanh sao?” Thanh Kiều sờ sờ đầu, có chút hồ đồ, “Ta rửa sạch mặt, cũng súc qua miệng rồi.”
“Aiz—-như vậy sao được chứ?” Cù công công thở ra một hơi dài thật dài, vẻ mặt kiểu đã biết nha đầu ngươi ở nông thôn không hiểu chuyện mà, “Công tử nhà ta từ trước đến nay chỉ thích làm bạn với mĩ nhân, có năng lực hầu hạ bên cạnh người, mỗi người đều là tướng mạo đẹp trong trăm mới chọn được một. Tuy rằng cô nương người sinh ra miễn cưỡng có vài phần tư sắc, nhưng nếu không tỉ mỉ trưng diện một phen, đến lúc đó chỉ sợ không tới gần được công tử nha!”
Thanh Kiều để ý, khi công công nói lời này rõ ràng xen lẫn một loại tình cảm tên là tình cảm vi diệu đắc ý.
“Công công nói chí phải.” Đầu óc vừa chuyển, cô khẽ cười, “Nhìn công công ngài sinh ra tuấn tú như thế là biết, nói vậy công tử nhất định cực kỳ thích vị mĩ nam nhẹ nhàng như ngài.”
Gãi đúng chỗ ngứa, vẻ mặt Cù công công đều là một màn hào quang màu hồng.
Bảy rẽ tám quẹo, cuối cùng cũng tới phòng bếp.
Phòng bếp Thích phủ sạch sẽ mà khí phái, tuy là sáng sớm, cũng đã có ước chừng hơn mười người ở trong bếp vội tới mức mồ hôi ướt đẫm khí thế ngất trời.
“Sao nhiều người vậy?” Thanh Kiều không nghĩ rằng mọi người lại chịu khó như vậy.
“Điểm tâm của công tử sao có thể qua loa?” Cù công công nhàn nhạt cười, “Bữa sớm mỗi ngày của công tử cần ba mươi hai đầu bếp, bốn mươi tám gã sai vặt, cộng lại là tám mươi người tất cả. Nếu có tình huống đặc biệt cần thêm đồ ăn, thì lại khác.”
“Tám mươi người? Chẳng lẽ điểm tâm của hắn cũng phải xướng (hát lên) tên món?” Thanh Kiều miệng há to—-OMG, lòng yêu thương của Thích tiên sinh với Thiệu Nghĩa đúng là ngang tôn phật sống nha!
(từ xướng ở đây m nhìn đọc mãi mà k hiểu, tra cả trên baidu nhưng mà nó chỉ nó là ở những quán cơm triều Tống không phải là báo lại tên món mà là xướng (hát/kêu to) tên món @@)
“Xướng tên món? Cô nương người đùa gì vậy?” Cù công công trừng cô môt cái, “Chỉ là bốn mươi tám món ăn, xướng thế nào? Đương nhiên là bày tất lên bàn, để cho công tử tùy tiện chọn.”
Chỉ là bốn mươi tám món….Thanh Kiều cảm thấy phía sau có trận gió lạnh yếu ớt thổi qua.
“Vậy, các ngươi đang chuẩn bị món gì?” Cô hữu khí vô lực ngáp một cái, lấy tay che mặt, “Làm phiền công công báo cho ta nghe xem.”
Cù công công vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện một gã sai vặt. Gã sai vặt cầm một tờ giấy vàng lớn tiếng đọc: “….Bữa sớm hôm nay có: canh gà hầm ba quả trứng bồ câu, một phần tùng nhương nga du cuộn (món cuộn thịt ngỗng gì đó), một phần trà Long Tĩnh trúc tôn, năm miếng thịt hươu nướng, một phần bì lợn sữa, một đĩa sơn trân thứ long nha (thứ long nha là một loại cây dùng làm thực phẩm, vỏ cây làm thuốc), một bát ngưu nãi phục linh sương (váng sữa phục linh? (phục linh là một loại nấm sống nhờ gốc cây thông)), một đĩa tùng thụ hầu đầu ma (hầu đầu ma: nấm đầu khỉ), một đĩa hào du ngưu (bò xào dầu hàu), hai con tôm tỳ bà lớn, hai miếng bánh bồ câu thủy tinh….”
(ôi mẹ ôi, toàn các món giời ơi đất hỡi, mình tra k nổi T.T, mà cũng chả có mà tra á….)
“Dừng, dừng!” Thanh Kiều nghe đến đầu óc choáng váng, đành phải khoát tay hỏi: “Có thể bình thường một chút hay không? Tỷ như: cháo, hoặc là dưa cải?”
Gã sai vặt lướt từ trên xuống trên tờ giấy vàng, gật gật đầu nói: “Hồi bẩm cô nương, có ạ. Ngự trù Quách sư phụ chuẩn bị một chén cháo tổ yến, nhân sâm cung đình nhỏ, tương gừng ngọt, một phần ốc tương ngọt đặc biệt.” (-_-)
“Cái gì là nhân sâm cung đình nhỏ?” Thanh Kiều không hiểu.
“Nhân sâm cung đình nhỏ là do Quách sư phụ tự tay tuyển chọn, là củ cải tốt được tỉ mỉ chăm chút, cây củ cải này khi còn non được trồng chủ yếu trong hoàng cung, hấp thụ linh khí thiên địa, được nuôi bằng tinh hoa nhật nguyệt, hàng năm chỉ sinh ra tám cây. Tám cây này lại được bàn tay khéo léo của Quách sư phụ ướp, cuối cùng trở thành món rau ngâm cao cấp.” (mẹ ơi, đại khái vì cây củ cải này quý nên được coi là nhân sâm nhỏ -_-)
Cù công công đứng một bên dào dạt đắc ý giải thích, cả người đều tỏa ra cảm giác ưu việt được trời ưu ái.
Phì, đám dưa ngốc này, ăn mỗi mấy củ cải thôi mà còn muốn đánh rắm nhiều như vậy. Thanh Kiều trợn trắng mắt, nghĩ thầm các ngài thích tự làm khổ thì cứ cố mà ra sức làm khổ, dù sao còn sống chính là tự làm khổ, người không tự làm khổ uổng thiếu niên.
Bưa sớm vẫn tiến hành trong gian chính điện hôm qua.
Bốn mươi tám món ăn tinh mĩ, bày đầy hai cái bàn gỗ lim lớn, Thiệu Nghĩa tay cầm đũa bạc nhỏ dài, đi thành vòng xung quanh cái bàn. Chỉ thấy mày hắn nhíu lại, khẽ cắn môi dưới, chiếc đũa ở khoảng không trên bàn xoay qua xoay lại, chỉ là không chịu dừng lại. Mỗi khi chiếc đũa của hắn chuyển tới một món ăn, trong mắt mọi người liền dấy lên ánh sáng hy vọng, nhưng chiếc đũa không chút nào lưu luyến nhanh chóng chuyển đi, vì thế ngọn lửa hy vọng nhỏ bé đã bị dập tắt.
Tóm lại ánh mắt mọi người giống như bóng đèn, tay công tử chính là công tắc, chính là loại điều khiển không dây.
Lướt qua tất cả các món ăn một lượt, chiếc đũa bị công tử Thiệu Nghĩa quăng đi, lười biếng nói: “Không thích món nào, bỏ hết đi.”
Trong phòng nhất thời có / người làm trạng thái ngất.
Hai thiếu nữ song sinh bắt đầu quỳ xuống, nói mấy lời cũ cầu công tử ít nhiều gì cũng ăn một chút, Thanh Kiều đứng một bên nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng nhìn đến mê mẩn, nghĩ thầm có một tính từ đúng chuyên môn dường như sinh là để cho hai người, xinh đẹp như hoa xinh đẹp như hoa a.
Bỗng nhiên cảm giác có người đang chọc sương sườn cô, quay đầu nhìn thì ra là Thích tiên sinh.
“Không cần chọc, người con không ngứa.” Mặt không chút thay đổi khí định thần nhàn.
Thích tiên sinh sửng sốt, dùng sức nháy mắt ra hiệu với cô.
“Trợn mắt với con làm gì?” Bĩu môi tỏ ý phản đối, “Người xem ngoài cửa sổ thời tiết tốt cỡ nào nha, làm người phải có lòng dạ rộng lớn.”
“Cố Thanh Kiều!” Thích tiên sinh nổi giận, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng uy hiếp, “Con còn muốn hỏi thăm chuyện đó nữa không?”
—-ngươi này không có lương tâm, chuyên môn chọc vào chỗ yếu của người khác!
Thanh Kiều ai oán nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi, ưỡn ngực nhấc chân bước ra khỏi đội ngũ.
“Công tử, thức ăn hôm nay đều là do đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng, người không thích ăn không quan trọng, tốt xấu gì cũng nếm thử chút mùi vị đi.”
Tay áo kéo che nửa mặt, làm bộ dạng khéo léo động lòng người.
“….Cô là ai?” Thiệu Nghĩa nhất thời không nhớ ra.
“Xuân Kiều nha, ta là bảo mẫu mới Đỗ Xuân Kiều của công tử, ngài không nhớ sao?” Vừa nói chuyện vừa chậm rãi di chuyển tới bên cạnh Thiệu Nghĩa.
“Hừ, cậu mời? Ta mới không cần bảo mẫu!” Thiệu Nghĩa vung tay áo rộng, trên mặt tràn đầy giận dỗi: “Ta ăn hay không ăn liên quan gì đến cô?”
“Công tử nói sai rồi.” Thanh Kiều cười hì hì nói, “Tuy rằng chuyện không liên quan đến ta, nhưng lại liên quan đến Đoàn Vương gia.”
“Liên quan gì đến Ngọc Cửu thúc?”
“Ngài không phải hy vọng Đoàn Vương gia thích ngài sao? Muốn Đoàn Vương gia thích ngài, chuyện thứ nhất chính là phải tự nuôi mình đến trắng trẻo mập mạp.”
“Vì sao?”
“Người xem, Đoàn Vương gia bây giờ đang thích Cố Thanh Kiều, đó không phải là một quả cầu thịt sao? Có thể thấy rằng Vương gia thích mập mạp hơn, ngài nếu muốn khiến hắn thích ngài, trước tiên phải dưỡng béo mình nha!” Cắn răng một cái, nghĩ thầm vì đế linh ta đây danh dự gì cũng không cần, tất cả bằng bất cứ giá nào.
Thiệu Nghĩa thoáng ngẩn ra, không nói chuyện, cúi đầu trầm tư.
Có hy vọng có hy vọng! Trong lòng Thanh Kiều có con chim nhỏ vỗ phành phạch, giống như nhìn thấy thất bại đang tạm biệt cô, thành công đang trong tầm mắt.
Nhưng giây tiếp theo, Thiệu Nghĩa lại ngẩng mặt mỉm cười——-
“Cô khổ tâm thuyết phục ta ăn một miếng như vậy, cậu sẽ thưởng cho cô bao nhiêu?”
Nhìn tiểu Shota trước mắt từ đầu đến chân không một khiếm khuyết, Thanh Kiều thở dài yếu ớt: “….Không nhiều không ít.”
“Không nhiều không ít là nhiều hay ít?” Thiệu Nghĩa lấy tay chống má, cười khanh khách nhìn cô.
“So với người này nhiều hơn, so với người kia ít hơn; nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít; ngươi cảm thấy ít hắn cảm thấy nhiều, hắn cảm thấy nhiều ta cảm thấy ít; nhiều nhiều ít ít, ít ít nhiều nhiều, sao chỉ hai chữ nhiều ít đơn giản mà có thể sáng tỏ?”
Nói xong cả câu đó, trong lòng Thanh Kiều mặc niệm cảm tạ Không Không đại sư cảm tạ giang hồ đạo sĩ, cảm tạ những lời chỉ bảo lừa người của các ngài.
Thiệu Nghĩa đánh giá cô một chút, bỗng nhiên cười khúc khích.
“….Cô thú vị hơn so với bọn hắn, trách không được cậu muốn tìm cô. Đến, ta cho cô thể diện, cô nói hôm nay trên bàn này có món nào ngon nhất?”
Thanh Kiều đã sớm quên sạch tên các món ăn, chỉ nhớ mỗi cái món siêu việt lạ thường “Nhân sâm cung đình nhỏ” kia, khúm nói: “….Nghe noi ngự trù Quách sự phụ làm củ cải cung đình ngâm cực kỳ hao tâm tốn sức, là nhân gian nhất tuyệt….”
“Có nô tài!” Trong đám người hầu bỗng nhiên đi ra một nam tử trung niên vẻ mặt kích động, bổ nhào về trước ngã trên mặt đất, “Nhân sâm cung đình nhỏ là món ăn độc môn nô tài hao hết tuyệt học cả đời sáng chế ra, cầu công tử nhất thiết là phải nếm thử!”
“Ngươi chính là Quách sư phụ?” Thiệu Nghĩa thản nhiên mỉm cười, sóng lớn không sợ, “Ngươi bắt đầu nói xem, củ cải ngâm này đặc biệt thế nào?”
Chỉ thấy Quách sư phụ xoa xoa chất lỏng không biết là nước mắt hay mồ hôi trên mặt, thân mình run rẩy đi đến trước bàn.
Hắn trước tiên cầm một cái khay sứ trắng bưng đến trước mặt Thiệu Nghĩa, lại hai đem một thấu kính thủy tinh tinh xảo dâng lên: “Thỉnh công tử trước dùng vật này xem xét.”
Hô, thân là đầu bếp lại mang theo kính lúp tùy thân, hay đại thúc ngươi là Lý Tứ Quang()? Thanh Kiều vừa tặc lưỡi vừa tới gần Thiệu Nghĩa.
Chỉ thấy Thiệu Nghĩa cầm lấy kính thả trên cái đĩa, trên mỗi miếng củ cải tinh tế đều hiện ra một hàng chữ Khải tinh tế—“Thiệu Nghĩa công tử hồng phúc tề thiên”, “Thiệu Nghĩa công tử tâm tưởng sự thành”, “Thiệu Nghĩa công tử vạn thọ vô cương”….
Không phải chưa từng thấy vuốt mông ngựa, nhưng là chưa từng thấy vỗ hao tâm tổn trí đến thế, tình cảm kính ngưỡng trong lòng Thanh Kiều nhất thời như Hoàng Hà tràn ra càng không thể vãn hồi.
“Khắc chữ cũng không tính là đặc biệt.” Thiệu Nghĩa vẫn không mảy may động.
Quách sư phục dường như đã sớm có sở liệu, lập tức đưa ra một cây tăm mảnh xé củ cải ra, chỉ thấy giữa miếng cải củ rõ ràng được khảm một vật thể không rõ một đoạn hồng, một đoạn xanh, một đoạn đen.
“….Củ cải muối này sau khi được tạo ra thành công, nô tài đem xắt dài bằng đầu ngón tay, khoét rỗng ở giữa, rồi cho cà rốt, măng tre và nấm hương vào, như vậy công tử một lần có thể ăn được bốn vị rau dưa, có thể cân đối chất dinh dưỡng trong cơ thể giữ gìn thanh xuân khỏe mạnh.” Quách sư phụ cúi đầu giải thích.
OMG, đại thúc ta sai rồi, ngài không phải nhà địa chất học, ngài rõ ràng là một nhà dinh dưỡng học kiêm chuyên gia vuốt mông ngựa nha!
Thanh Kiều đứng một bên phục sát đất—–ai nói cổ nhân dễ lừa gạt? Nhóm nữ xuyên qua đều ra đây nhìn xem, người nơi này rõ ràng một người so với một người còn trâu bò hơn!
Thiệu Nghĩ ngẩng đầu thấy vẻ mặt Thanh Kiều có chút nặng nề đăm chiêu, mỉm cười: “Cô cảm thấy hắn làm tốt không?”
Thanh Kiều vội không ngừng gật đầu.
“Vậy cô ăn hết toàn bộ hai bàn đồ ăn này đi.”
Thiệu Nghĩa chìa một ngón tay, “Còn thừa bất kỳ món nào liền lôi cô xuống, đánh tới mức không thể nói chuyện mới thôi.”