“Con vừa gặp ác mộng sao?” Nguyễn Tự Khung vô thanh vô tức lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường.
“…Cũng không phải, chỉ là nhớ tới một chuyện cũ không vui thôi.” Thanh Kiều cố hết sức nâng người dậy, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, “Sư thúc, con đột nhiên cảm thấy sau lưng rất đau, là do vận công chữa thương sao?”
Nguyễn Tự Khung nhàn nhạt cười: “Đừng hoảng loạn, mới vừa rồi quả thật là ta truyền nội lực chí dương xuyên thấu từ sau lưng cho con.”
“Chí dương? Sao? Chẳng lẽ Liệt Diễm Trảm không phải cần loại võ công cực nhu như Cửu âm chân kinh để hóa giải sao?” Thanh Kiều hai mắt trừng lớn tỏ vẻ giật mình, hay là hôm nay mình gặp phải lang băm?
“Cửu âm chân kinh?” Nguyễn Tự Khung nhướng một bên mày, “Ta chưa từng nghe qua có môn võ công nào như vậy.”
“—nhưng con đừng lo.” Hắn chuyển đề tài, vẻ mặt tự tin, “Tên của Liệt Diễm Trảm tuy dương cương, nhưng lại là một môn võ công âm độc không hơn không kém. Người trúng chiêu nếu không có nội lực chí dương đúng lúc hóa giải hàn khí trong cơ thể, cuối cùng sẽ thất khiếu đổ máu hóa thành một bãi nước rữa nát.” Cuối cùng nói lời tổng kết, “Ta dùng Bàn Nhược công với con là tuyệt đối không sai.”
Thanh Kiều gật gật đầu, nếu sinh tử do tác giả định, trước mắt xem ra chuyện xưa tình tiết còn dài, phỏng chừng sư thúc sẽ không lừa cô.
Thả lỏng tâm tình nhìn quanh bốn phía, phát hiện đầu giường treo một cái lồng chim bằng đồng, bên trong có hai con vẹt béo khỏe lộng lẫy.
Một con trắng như tuyết, một con xanh biếc, ánh mắt sắc bén vô cùng.
“….Đây không phải phòng của con.” Cô vẻ mặt bình tĩnh trần thuật sự thật, “Giường của con không có màn che vải bố màu lam này, con cũng không nuôi nổi mấy con chim mỏng manh như vậy.”
Nguyễn Tự Khung nhếch khóe miệng: “Đây là phòng của ta, là ta ôm con tới. Về phần mấy con chim này—chúng là sủng vật của ta.”
“Sủng vật của người?” Thanh Kiều tự động bỏ qua nửa câu đầu có thể có thâm ý khác, môi mở thành hình chữ O, “Nguyễn sư thúc, nhân tài như người, không phải hẳn là nên nuôi diều hâu, báo, hổ, rắn độc sao?”
Nguyễn Tự Khung sửng sốt, rồi lập tức hiểu được ý của cô.
“Đã biết rõ thực lực bản thân thì không cần phải phô trương thanh thế.” Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng trêu đùa hai con vẹt kia, trên mặt là nụ cười không màng danh lợi, “Nuôi sủng vật gì không quan trọng, chủ nhân sủng vật là ai, mới là quan trọng.”
“Con có tin hay không, trước kia ta thích nuôi kiến?” Hắn nghiêng nửa bên mặt, đường cong tuyệt đẹp, “Chưởng môn cảm thấy sở thích của ta quá kì dị, mới đưa tới một đôi vẹt.”
“Lớn lên lại rất xinh đẹp.” Hắn lẳng lặng nâng cằm, “Chỉ là không biết có bản lĩnh gì?”
Ánh mắt hắn có chút phiêu đãng, trong lòng Thanh Kiều sợ hãi, nhanh chóng cười ha ha nói sang chuyện khác: “Không biết là hai con vẹt này có tên không ạ?”
“Trắng tên Mã Nạp.” Nguyễn Tự Khung quay đầu lại cười, “Là tên người đầu tiên ta tự tay giết.”
Hàn khí tràn lan sau lưng, nụ cười trên mặt Thanh Kiều nhất thời cũng có chút cứng lại: “Sư, sư thúc còn nhớ rõ sao?”
Aiz, nghĩ năm đó Nguyễn sư thúc hẳn cũng là một ngọc diện thiếu niên dáng dấp nhanh nhẹn, lần đầu tiên động thủ giết người, khó tránh khỏi phải khắc cốt minh tâm.
“Không nhớ rõ.” Nguyễn Tự Khung lại nghiêm trang ngẩng đầu lên, “Ta chỉ nhớ rõ tên của hắn, chuyện đã qua lâu như vậy, chi tiết ta đều quên rồi.”
“Nhưng con màu xanh kia thì vẫn chưa có tên.” Mày mắt hắn vẫn đều thản nhiên, giống như đang nói đến một việc nhỏ chẳng liên quan gì đến mình, “Ta vốn định dùng tên của người cuối cùng chết dưới kiếm ta, nhưng vẫn còn chưa biết, ai mới là cuối cùng.”
Trong phòng màn treo khẽ lay động, hương khí trong gió lạnh gợn lên.
Thanh Kiều ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không dám nói ra.
“Hay là con cho ta một đề xuất, con xanh này gọi là gì mới hay?” Nguyễn Tự Khung nhìn bộ dạng ngốc ngếch của cô, bật cười, “Nghe nói trong Li Tam đường có đệ tử tên “Kiều”, do hay chữ mà được Mãn Mãn đại sư phong làm thượng khách, là con nhỉ.”
Ách, cái này sao, thật sự là có ẩn tình khác.
Thanh Kiều lau mồ hôi lạnh đầy trên trán, ngượng ngùng nói: “Nếu một con tên Mã Nạp, con thấy con còn lại kêu là Đa Nạp đi, như vậy sau này nhất định có thể uy chấn giang hồ.”
Nguyễn Tự Khung lại hơi giật mình, cũng không hề thắc mắc, chỉ mỉm cười nói: “Có thể cân nhắc.”
Từ phòng của Nguyễn Tự Khung đi ra, Tam sư tỷ và Thất sư tỷ đã sớm chờ ở cửa.
“Tiểu sư muội, thật hâm mộ muội có thể thân thiết với Nguyễn sư thúc như vậy.” Trên hai gò má Thất sư tỷ bay lên hai rặng mây đỏ, “Nếu có thể khiến người chữa thương cho ta, trúng một nghìn lần Liệt Diễm Trảm ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Một nghìn lần? Chỉ sợ khi đó sư tỷ ngươi đã sớm hóa thành bụi, mười Nguyễn Tự Khung cũng cứu không lại. Aiz, mù quáng sùng bái thật sự là đáng sợ.
Tam sư tỷ cũng phụ họa gật đầu, vừa chụp bả vai cô vừa nói: “Bàn Nhược công là phật gia tâm pháp, chuyên tu chí dương nội lực, khắp thiên hạ này người luyện thành công không quá mười. Trong Tây Lăng phái chỉ có chưởng môn và Nguyễn sư thúc đạt được chân truyền, muội lần này đúng là vận khí tốt.”
Thanh Kiều lập tức gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng.
“Nguyễn sư thúc đã phân phó xuống dưới, về sau mỗi ngày giờ Thìn, người luyện công trở về liền chữa thương cho muội.” Tam sư tỷ lại nói: “Tiểu sư muội, ngày sau muội cũng không thể tiếp tục ngủ nướng nữa, giờ Mẹo là phải dậy tắm gội rửa mặt, sớm tới chờ trong phòng sư thúc.”
Lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên, Thanh Kiều im lặng không lên tiếng, trong lòng âm thầm thương tiếc thời gian tuần trăng mật cùng Chu công phải ngắn lại.
“Đúng rồi, Mãn Mãn trụ trì Tiễu Tiễu miếu nghe nói muội bị thương, đặc biệt tới thăm muội.” Tam sư tỷ thấy cảm xúc của cô bỗng nhiên đi xuống, nói lời tốt đẹp an ủi, “Đại sư đúng là từ bi vi hoài.” (có tấm lòng nhân từ)
Chẳng hiểu sao, khí áp bên người đột nhiên hạ xuống.
Tây Lăng, nội đường một tiểu viện trong Li Tam.
Mãn Mãn đại sư thắt lưng gầy yếu, nét mặt già nua ngăm đen, cùng với cơ thể được mọi người ca tụng là “Tiên phong đạo cốt”, nhanh nhẹn đi tới.
“Cô nương vì sao không khỏe vẫn ngốc ở trên núi này? Hiện giờ đắc tội dị nhân Dược Vương cốc, thật đúng là mầm tai vạ nẩy trên đất bằng.”
Đại sư thấy Thanh Kiều sắc mặt tái nhợt môi tím tái, không khỏi lắc đầu thở dài.
Aiz, ta cũng không muốn đâu, quan trọng tất cả đều là sắp xếp của tác giả. Cô nhớ tới cơn ác mộng xuyên qua rạp hát lớn tối hôm qua, bất đắc dĩ cười khổ.
Mãn Mãn thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên sát tới gần thấp giọng nói: “Cô nương nên chăm sóc thân mình, bằng không lão nạp rất khó ăn nói với vị đại nhân kia…”
Thanh Kiều giật mình một cái, nhất thời thẳng lưng nghiêm mặt: “Thỉnh đại sư hồi bẩm đại nhân, Cam Tiểu Kiều nhất định không làm nhục mệnh.”
Mãn Mãn đại sư thở một hơi dài, mới nói: “Ta mang theo ít dược liệu thượng hạng tới, cô nương không bị sao cũng đừng ngại sắc hai chén uống xem.”
Thanh Kiều gật đầu nói tạ ơn.
“Đúng rồi, hiện giờ tàng kinh các của bản tự sắp sửa xây dựng, còn mong cô nương ban tặng tên.”
Mãn Mãn buông chén trà trong tay, cuối cùng bắt đầu nói trọng điểm.
—-lại tới nữa!
Thanh Kiều lấy tay chống đầu, che đi vẻ mặt đau khổ: “Đại sư, ta đã vì ngài mà đề không ít chữ, bây giờ vì sao còn muốn tặng chữ cho miếu?”
“Cô nương thân phận đặc biệt, cho chữ nhiều một chút có thể phù hộ Tiễu Tiễu miếu của ta ngàn năm bình an.” Mãn Mãn bày ra bộ mặt nghiêm túc đứng đắn.
“….Đại sư nói quá rồi.” Thanh Kiều thở dài, quyết định quăng vũ khí đầu hàng, “Nếu là tàng kinh các của miếu, có bốn chữ rất thích hợp ——“thư viện Harvard” (Harvard phiên âm trung là cáp phật), đại sư cứ việc lấy dùng đi.”
“ ‘Cáp phật’ là cái gì?” Mãn Mãn có chút ngạc nhiên.
“ ‘Cáp phật’ chính là rất thích Phật, rất thích rất thích, vô cùng thích.” Thanh Kiều kiên nhẫn giải thích.
Mãn Mãn tương đối vừa lòng với giải thích này, lấy chữ xong, vô cùng muốn rời đi.
“Đại sư chậm đã!” Thanh Kiều ở sau lưng gọi hắn, “Không biết Tiểu Kiều có may mắn được bước vào Tàng kinh các hay không?”
“Đương nhiên không được.” Mãn Mãn đứng lại, cũng không quay đầu, “Tàng kinh các là trọng địa (nơi quan trọng) của phật môn, không phải cao tăng đắc đạo, nhất quyết không thể đi vào.”
Thanh Kiều nhất thời bực bội.
Mãn Mãn phía trước đi thêm hai bước, bỗng điềm nhiên như không nói: “Ai da, nơi đó cứ giờ sửu là người qua lại rất ít, trông coi rất lỏng lẻo.”
Thanh Kiều nghe thấy thì hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, chắp tay nói sau lưng Mãn Mãn: “Đa tạ đại sư!”
Giờ sửu mấy ngày sau, trong Tiễu Tiễu miếu dư ra một bóng đen mảnh khảnh.
“Thư….viện….Har…vard….”
Bóng đen kia nương theo ánh trăng mỏng manh từng chút đánh giá hoành phi trên cửa, miệng lẩm bẩm.
Rốt cục cũng tìm thấy, không khỏi thở phào một hơi, may là con lừa ngốc này hành động mau, mới chỉ ba ngày đã sai người làm xog kim biển treo lên.
Lấy công cụ đẩy ra chốt gỗ cài cửa sổ, bóng đen rón ra rón rén nhảy vào trong phòng, rồi quay đầu lại đóng chặt cửa sổ.
Lâu rồi không làm việc trộm cắp, đương nhiên phải cẩn thận trăm bề.
Nhớ năm đó lén trộm phiếu ăn trong nhà đi đổi kẹo ăn, bởi vì ngăn kéo không khóa chặt cuối cùng bị cha mẹ phát hiện, aiz, bị nện một trận ra trò, đúng là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Vào trong các trước tiên là nhìn thấy văn thư lưu trữ xếp đầy tới tận nóc, hô, đúng là vô cùng có phong phạm của thư viện Hogwarts. (Hogwarts này là trường ở trong tr Harry Potter á)
“Tây Lăng phái….Tây Lăng phái….” Tìm dọc theo một hàng giá sách, sách gì có liên quan đến hai chữ “Tây Lăng” đều không bỏ qua.
Lên núi đã được hơn tháng, cô đã lén lút thăm dò vài lần, không ngờ thanh mộc kiếm Hình Nhân này hầu như là chưa ai từng nghe nói đến. Trong lòng lo lắng vạn phần lại không dám lộ ra, chỉ hy vọng có thể bới ra chút manh mối trong tàng kinh các ở Tiễu Tiễu miếu, dù sao thì hai phái cũng luôn qua lại thân thiết.
Tìm nửa canh giờ, cuối cùng tìm thấy một bộ sách có chữ “Tây Lăng” trên đầu, vui mừng quá đỗi, liền lấy xuống lật lật.
—-“Nghiên cứu nguồn gốc Tây Lăng phái”: quyển sách này liệt kê mười tám nguồn gốc có thể phát sinh ra tên Tây Lăng phái, có nói là do Hoàng đế tiều triều khâm điểm, có nói là Nữ Oa báo mộng, có thổi phồng sau một trận bệnh đậu mùa rối loạn, cuối cùng tác giả cho ra kết luận, khả năng lớn nhất có thể là bởi khi mới sáng lập núi này gọi là Tây Lăng sơn, cho nên phái lấy luôn tên là Tây Lăng phái, Orz…
—-“Tây Lăng phái phong tục kí”: quyển sách này ghi lại rõ ràng một số kỳ phong quái tục của Tây Lăng phái, như là đầu tháng giêng hàng năm năm nam đệ tử phải đeo tất rửa chân, ngày mông tám tháng chạp hằng năm nữ đệ tử phải đem hoa mai cắm đầy búi tóc vân vân. Kỳ lạ nhất chính là, chưởng môn của phái cứ mùng một là không được ăn dưa chuột?!
—-“Hồi ký của chưởng môn Tây Lăng phái”: bao gồm tất cả việc công việc tư việc lớn việc nhỏ của chưởng môn qua các thời kỳ. Xem xong quyển sách này, thu hoạch lớn nhất của Cố Thanh Kiều là, thì ra trên lưng chưởng môn đương nhiệm Trương Tứ Phong có một nốt ruồi đen to mọc lông!
Lật rồi lật, lật lại lật, lật tiếp ra một quyển “Tây Lăng phái thực đơn bách khoa toàn thư”, bên trong miêu tả tường tận động thực vật nào sinh tồn trên núi Tây Lăng, phương pháp nấu nướng tốt nhất là gì, gia vị dược liệu thiết yếu ở đâu có thể tìm được….
Xem đến cuối, Cố Thanh Kiều váng đầu hoa mắt, gần như sắp tuyệt vọng.
Huân hương mang đến đã sắp cháy hết, mắt thấy giờ sửu sắp qua, cô quyết định tạm thời từ bỏ, đổi thành ngày mai lại đến.
Người còn sống, co được dãn được, nhờ vào chẳng qua là một chút hy vọng.
Cất lại sách, đẩy song cửa sổ nhảy ra, rồi quay đầu lại đóng chặt cửa sổ, cô cuối cùng thở một hơi thật dài.
Hôm nay mặc dù thu hoạch rất ít, nhưng ít ra đã biết được bí mật của chưởng môn Tứ Phong, miễn cưỡng tính là một khởi đầu tốt.
Vỗ vỗ tay, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời đi.
Vừa ngẩng đầu, bước chân bỗng dán dính tại sàn nhà.
“Ta mỗi đêm đều ở ngoài cửa tàng kinh các chờ ngươi, bây giờ cuối cùng cũng chờ được.”
Một câu cỡ nào ẩn tình đưa tình, từ trong cái miệng đẹp đẽ của người đối diện phun ra, lại làm cho Tiểu Kiều toàn thân không rét mà run.
“Ngươi thực không khiến ta thất vọng.”
Nguyễn Tự Khung đứng cuối hành lang, dịu dàng đưa tay về phía cô.
Trên nhánh cây phía sau hắn, treo một cái lồng chim bằng đồng, Mã Nạp Đa Nạp đứng ở trong lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mắt sáng ngời là thế, vừa âm u, vừa sâu hun hút.