Editor: Ếch Xù
“Cái gì? Trên người Liêu chưởng quỹ cũng có chín vết thương?”
“Không sai, Liêu chưởng quỹ và Lý Thanh sư tỷ , Quan Mục sư đệ giống nhau, trên người có chín vết thương tương tự nhau, cố ý trách chỗ yếu hại. Theo ta thấy, hơn phân nửa là hung thủ giết người sau đó cố ý tạo nên thương tích trên người họ.”
“Hửm? Như vậy, chẳng lẽ là hung thủ muốn thông qua thi thể nói cho chúng ta biết cái gì?”
“Rất có thể, lúc đó, khi phát hiện thi thể sư huynh và sư tỷ, thi thể hai người không phải đều xếp như hình chữ ‘Nhân’ sao?”
“Tuy nói vậy, nhưng Lý sư tỷ và Quan sư đệ với Liêu chưởng quỹ vốn không quen biết, không hề liên quan đến nhau, hung thủ tại sao lại làm như vậy ?”
“…”
Trong phòng, người người thảo luận khí thế hừng hực, ngoài phòng lại có người đang thưởng thức bầu không khí trinh thám.
A, thật lâu không có loại cảm giác này ! Khẩn trương, kích thích, hiềm nghi… Các nhân vật cùng nhau đoán hung thủ là ai, so với xem phim trinh thám chả khác nhau là mấy… Haiz, ban hình truy tìm tài liệu, ta bay, Võ Tiếu Quân của ta!
Võ Tiếu Quân: tên một nhân vật chính trong phim trinh thám Hồng Kong. Chi tiết tại
Lúc này, Cố Thanh Kiều đang núp dưới cửa sổ, vừa nghe vừa nín thở. Mới vừa rồi ba quỳ chín lạy, xin mãi mới xin được lục Tử Tranh đem đưa cô về khách điếm, không ngờ khi đi ngang qua phòng bếp lại nghe thấy tinh anh phái Tây Lăng đang thương thảo đại sự, không khỏi chạy nhanh đến, dựng thẳng cần rađa, nghiêng tai lắng nghe.
“… Nói cũng phải, hay là tâm tư hung thủ người thường không thể đoán ra? Gặp ai không vừa mắt liền muốn chém rớt đầu của kẻ đó?”
“Haizz! Làm sao có chuyện như thế được? Lý sư tỷ và Quan sư đệ đều là dáng vẻ đường đường, nhân trung long phượng, sao Liêu Nhân dáng vẻ bình thường có thể sánh bằng?”
“Đợi một chút!” Bỗng nhiên Bao Toàn Tài thở hổn hển hỏi, “Ngươi vừa mới nói cái gì? Tên đầy đủ của Liêu chưởng quỹ là gì?”
“Liêu, Liêu nhân …”
“…Quả thế!” Bao Toàn Tài thở dài một tiếng, thanh âm càng trầm trọng, “Lý Thanh, Quan Mục, Liêu Nhân, cái này, ta cuối cùng cũng biết, hung thủ dùng cách gì để chọn nạn nhân!!”
“Aaaaa” trong phòng im lặng một lát, thình lình một vị sư tỷ thét chói tai, ” ‘Thanh mộc kiếm Hình Nhân ‘ ! Là ‘Thanh mộc kiếm Hình Nhân ‘! Tên người chết không phải xếp thành tên kiếm sao?”
Mộc và Mục có cánh phát âm giống nhau trong tiếng Trung
Thanh Kiều giật mình, không khỏi bịt chặt miệng. Tác giả, ta khinh bỉ ngươi! Sao có thể dùng một cách không có sáng tạo như vậy để giải thích cái chết kì lạ của những người đó chứ?! Haiz, đáng thương những người đã khuất, các ngươi ngủ yên đi! Sau này luân hồi đầu thai, nhớ phải nói mẹ đặt cho mình một cái tên thật tốt nha! Ừ, bất kể là Cam Tiểu Kiều, Cố Thanh Kiều, Đỗ Kiều, tên của ta cũng không có chữ “Hình” và “Kiếm”, rốt cuộc cũng có thể an tâm…
Chính lúc cô còn đang tự an ủi, trong phòng lại bùng nổ lên nghi vẫn mới.
“Bao sư huynh, lời huynh tuy rằng có lý, nhưng vết thương trên người ba người thì giải thích thế nào? Việc này cùng Thanh mộc kiếm Hình Nhân không hề có quan hệ!”
“Đúng, đúng! Nếu hung thủ muốn Thanh mộc kiếm Hình Nhân, việc gì phải phí công như thế? Đưa thẳng một phong thư khiêu chiến không phải xong…”
Ồn ào, lại ồn ào….
“Được rồi.” Một tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên, ” Tất cả các ngươi đi ra đi, ta muốn yên lặng một chút.”
Thanh Kiều thân thể run lên, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó là thanh âm cửa phòng bếp khép mở, các vị sư huynh sư tỷ đều lục tục đi ra ngoài.
Tuy rằng ngài họ Nguyễn, nhưng lúc cáu kỉnh thực cứng rắn đó, rất uy nghiêm…
Cuối cùng, Thanh Kiều thấy hết tiếng bước chân rời đi, lại nhẩm đếm đến hơn ba trăm, phỏng chừng mọi người đi rồi, nên đứng dậy, khom người tính chuồn êm. Nhưng mà cô ngẩng đầu, chợt phát hiện bên cạnh cửa sổ trên đầu có một bóng áo xanh quen thuộc đang đứng lặng im. Con ngươi đen lạnh lùng, vẻ mặt khó dò. Vì thế cô lại một lần nữa ngồi xổm xuống, yên lặng cầm lấy một củ khoai tây bên cạnh, vô cùng thân thiết lại vui mừng đối với nó nói:
“Ôi chao, Tiểu Vương, đã lâu không gặp, ngươi sao lại béo lên ?”
“Bởi vì nó mang thai.”
Phía sau Nguyễn Tự Khung thình lình xuất hiện một gương mặt múp thịt, không phải ai khác, chính là ‘Cây lau nhà xoay tròn’ Bao Toàn Tài.
Phụt…!! Thanh Kiều cố nén nước miếng không cho nó phun ra, lúc sau ngẩng đầu, cười duyên rồi kinh ngạc nói: “A, Bao sư huynh, Nguyễn sư thúc, các ngươi sao cũng ở đây?”
“Thôi đi!” Bao Toàn Tài trừng mắt nhìn cô, “Sớm đã biết ngươi ở đây bên ngoài nghe lén, còn không mau đi vào!”
Dứt lời lại liếc liếc củ khoai tây trong tay cô, vẻ mặt phát ghét: “Còn ‘Tiểu Vương’ nữa! Ta hỏi ngươi, cải trắng non thành bằng hữu với khoai tây lúc nào đó? !”
Biệt danh của Tiểu Kiều do Nguyễn Tự Khung đặt là Tiểu bạch thái có nghĩa là cải trắng non =))
Thanh Kiều vừa thẹn vừa cáu, lại không lời nào để nói, đành phải phẫn nộ buông “Tiểu Vương”, bước vào phòng bếp.
“Nghe thấy hết?”
Nguyễn Tự Khung lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, nhấp hớp trà, nhìn về phía cô, trong con ngươi đen là một mảnh yên lòng, không bi cũng không hỉ.
“Chỉ, chỉ nghe thấy cái gì nên nghe .” Thanh Kiều đầu rũ xuống, tính làm giãy giụa lần cuối.
“Hửm? Vậy cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe?”
Nguyễn Tự Khung nhướng mày, cầm chén trà chậm rãi thổi, khói trắng lượn lờ, khóe miệng lặng yên nhếch lên.
“Sư thúc nói cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe!”
Thanh Kiều đứng nghiêm, nắm tay, thân mình căng thẳng.
“Thú vị.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, lắc lắc đầu, “Ngươi rõ ràng đã nghe thấy hết, cũng nhớ ở trong đầu , chẳng lẽ còn có biện pháp loại bỏ điều không nên nghe ra khỏi đầu?”
“Báo cáo sư thúc! Không gì là không thể! Mãn Mãn đại sư nói…” Thanh Kiều giơ một bàn tay hướng lên trời, sắc mặt nghiêm túc, đứng đắn phun ra sáu chữ, “Thái độ quyết định tất cả!”
Biu~~~ một tiếng, đầu cô lại bị người khác đập! Bịch!
Quay lại, là Bao Toàn Tài vừa ném nửa củ cải trắng.
“Ngươi nói dối, lại nói dối!”Giờ này khắc này, Bao Toàn Tài dù chưa nói ra, nhưng một đôi mắt rực đỏ đã tiết lộ cảm xúc của huynh ấy.
Vì thế Thanh Kiều sờ sờ đầu, quay lại, ngượng ngùng hạ khóe miệng: “… Đệ tử biết sai.”
“Truy Mệnh, ngươi đi xuống đi.”
Nào ngờ, Nguyễn Tự Khung chỉ nhẹ nhàng phất phất tay: “Ta có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Kiều.”
Bao Toàn Tài quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, nhìn Nguyễn Tự Khung một cái, xác định người rất tỉnh táo, không hồ đồ, thì mới mang theo tâm tình phức tạp đi ra ngoài.
“Trở về liền ướp ngươi, nấu ngươi…!” Ra đến cửa phòng, Bao su huynh quá tức, nhịn không được khoa tay múa chân uy hiếp Thanh Kiều.
Thanh Kiều run run rẩy rẩy.Đang muốn chạy, tay chợt bị người nắm lấy .
“Giọng điệu thật chua.” Nguyễn Tự Khung khép nửa mắt, lười biếng nhìn bóng lưng Bao Toàn Tài đi xa, như cười như không.
“Sư thúc…” Thanh Kiều mặt đỏ lên, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên một lực lớn hơn nữa kéo cô về phía trước.
“Auu!” cô lập tức ngã vào trong lòng Nguyễn Tự Khung.
Hơi thở nam tính đập vào mặt, ấm áp mà mị hoặc.
“Tối hôm qua… đã để ngươi sợ hãi.” Nguyễn Tự Khung ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to vỗ nhẹ trấn an.
“Con, con, con, con chỉ là giữ vững cương vị…” Mặt Thanh Kiều đỏ ửng, cô nghiêm mặt giãy giụa, “Đệ tử chỉ làm việc đệ tử nên làm…”
“Đừng nói chuyện.”
Nguyễn Tự Khung không cho cô giãy giụa, cánh tay càng ôm càng chặt, càng ngày càng dùng sức, làm cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
“… Cho ta tựa một chút, được không?”
Người thấp giọng hỏi, lời này ngữ điệu này tựa như có ma lực, vì thế Thanh Kiều đình chỉ động tác, dần dần nằm im.
Đôi tay ôm cô mệt mỏi trượt xuống, Nguyễn Tự Khung đem đầu mình vùi vào trước ngực Thanh Kiều.
“Haiz…” Người thở dài một tiếng, hơi thở mang theo cảm giác không nói rõ, làm trái tim Thanh Kiều run rẩy.
“Sư, sư thúc?” Thanh Kiều theo bản năng gọi người.
“Gọi ta là Công Bằng, lúc không có người khác, ngươi có thể gọi ta như vậy.” Nguyễn Tự Khung đưa tay đến bên eo cô.
“Công Bằng?” Thanh Kiều mặc dù cảm thấy người này còn khó hiểu hơn so Bao Toàn Tài, lại thấy vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi của Nguyễn Tự Khung, rốt cuộc cô mềm lòng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Hửm?” Người cúi đầu, thanh âm vui mừng.
“Công, Công Bằng?”, Cô không dám xác định, sợ hãi lại kêu một tiếng.
“Hửm?” Người lại lên tiếng, âm thanh càng ôn nhu.
“Người, người có khỏe không?” Thanh Kiều nhịn không được sờ sờ trán của Nguyễn Tự Khung, “… Sao lại mệt như vậy? Chẳng lẽ sư huynh, sư tỷ cũng không giúp được người?”
“Ta còn tưởng rằng, ngươi muốn hỏi tung tích của Thanh mộc kiếm Hình Nhân.”
Tóc đen nhẹ nhàng lay động dưới tay cô, chủ nhân mái tóc có vẻ như nhịn cười không được.
“Cô ngốc, chúc mừng ngươi.” Nguyễn Tự Khung lấy tay cô ra, ôn nhu đặt lên trên má mình , “Không cần ngươi động thủ, vị trí của bảo bối kia cũng sắp điều tra ra rồi.”
“… Thỉnh chỉ giáo?” Thanh Kiều bị ánh sáng âm u trong mắt người chấn trụ, không dám cử động.
“Rất đơn giản.” Nguyễn Tự Khung bắt đầu dùng chóp mũi cọ nhẹ lòng bàn tay cô, một cái, lại một cái, vô cùng ái muội “… Việc này náo động như vậy, Tây Lăng chưởng môn sớm hay muộn cũng nhận được tin tức, người sẽ chấm dứt bế quan mà xuống núi, mà người là người duy nhất trên thế giới này biết tung tích Thanh mộc kiếm Hình Nhân.”
Thanh Kiều ngẩn ra, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“… Ta nghĩ , người có lẽ không lường trước, trong đời của người thật có một ngày như thế.”
Nguyễn Tự Khung mỉm cười, bỗng nhiên dang tay, lại ôm cô vào lòng, “Tiểu Bạch Thái, ta đã hai buổi tối không chợp mắt, để cho ta dựa vào ngươi thêm một chốc được không?” Người thở dài nỉ non, dường như làm nũng.
“… Hơ.” Thanh Kiều ngơ ngác gật đầu.
Thật là kỳ quái, trên người Nguyễn Tự Khung là hơi thở quen thuộc mà lại mê ly, khiến cô nhịn không được muốn gần gũi.
“Ngủ đi…” Vì thế cô yêu thương vỗ vỗ lưng Nguyễn Tự Khung.
Đối với mặt trời mà nói, đây vẫn là một buổi sáng tốt lành. Một thiếu nữ thanh lệ, một vị nam tử tuấn dật, tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau.
Hả, thì ra xa cách hồi lâu, khó được lúc Nguyễn Tự Khung lại có lúc hành động như nam chính trong truyện ngôn tình nha.
Nhưng mà, nam tử lại dời ánh mắt, nhìn chăm chú một cái lồng chim bằng đồng thau bên ngoài cửa sổ phía sau thiếu nữ, mắt u tối tăm mà sắc bén. Trong lồng, hai con vẹt hoa mỹ lẳng lặng đậu, một xanh, một trắng. Gió thổi qua, có cánh hoa trên người con vẹt bay xuống, mang theo mùi hoa tường vi, không tiếng động rơi xuống đất.
—————KGB Mã Nạp, Đa Nạp phân cách tuyến ——————
KGB (viết tắt):tổ chức gián điệp Liên Xô, cơ quan bảo vệ an ninh nhà nước
Nản lòng thoái chí, ruột gan đứt từng khúc.
Sau buổi tối túc trực bên linh cữu, trải qua buổi sáng tuyệt vời, Cố Thanh Kiều nhìn chén sứ sáng loáng trước mặt thở dài. Đói bụng suốt cả một buổi tối lại thêm nửa ngày chưa ăn gì, hiện thời lại chỉ có thể ăn hai khoai tây nấu dính chút muối! Ông trời ơi! Ông nói cho ta biết, sao lại giày vò ta như thế?!
Nói đi nói lại, đều tại tên giết người kia, khiến cho khách điếm chết liền ba người, lữ khách bàng hoàng, rốt cuộc không người ở trọ. Tiểu nhị trong khách sạn thì xin nghỉ hoặc bỏ việc, đầu bếp chuồn đi thế mà có thể đem kho hàng cướp sạch không còn gì, thậm chí năm mươi cân thịt heo cũng vác đi! Năm mươi cân, có nghĩa là gì? Một nửa con heo! Mọi người có thể tưởng tượng, một người tráng niên khiêng một nửa heo ở nông thôn, trên đường nhỏ điên cuồng chạy, cộng thêm thường xuyên cảnh giác quan sát phía sau cảnh tượng buồn cười cỡ nào?
“Tiểu nhị tới cũng nhanh cũng đi nhanh hơn, chỉ có thịt heo mới là vĩnh hằng.”
Đây là một câu trong phim chú mèo Garfield bị Tiểu Kiều chế lại, nguyên tác thì Ếch chịu nhá. Ai biết giúp với T_T
Nguyễn Tự Khung sau khi biết tin, thở một hơi thật dài , ngữ khí cảm khái vô hạn. Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, thật sự, nếu không tìm nơi đặt chân mới, tinh anh phái Tây Lăng e rằng chỉ có thể dựa vào cải trắng và khoai tây qua ngày .
“Than thở cái gì?” Có người tiện tay đập vào đầu cô một cái bạo hạt dẻ, là Bao Toàn Tài, “Chẳng lẽ cơm ta làm không thể ăn?”
Thanh Kiều nhìn miếng khoai tây trong chén một cái, nhịn không được khóc thét: “Tiểu Vương, ngươi chết thật thảm!”
Bao Toàn Tài vẻ mặt cợt nhả: “Không có thảm! Trong chén còn có một miếng nữa, Tiểu Vương là tướng công, vừa đúng một đôi uyên ương bỏ mạng.”
“Người ta còn chưa có sinh con!” Thanh Kiều đứng lên, làm bộ muốn đá hắn, “Ngược đãi phụ nữ có thai là phải ngồi tù !”
“Thôi đi!” Bao Toàn Tài ngăn chân cô lại, liếc mắt trả cô, “Còn có bát canh cà chua, ngươi uống không?”
Thanh Kiều dò xét nhìn tô canh đỏ tươi, nhịn không được rùng mình một cái, cô nhớ lại đêm qua cái đầu người kia bay tới bay lui. Dù có xem qua mấy bộ CSI, hiện thực vĩnh viễn luôn khó tiếp nhận.
CSI: đội điều tra hiện trường, là một series phim truyền hình củ Mỹ, xem phim này toàn khám nghiệm tử thi thôi L
“Ta muốn ăn cháo! Thịt không có cũng không sao, vì sao không có gạo nấu?”
Ủ rũ đặt mông ngồi xuống, cô oán hận đạp cái bàn trút bực.
“Tất cả gạo đều bị Nam Cung Vô Hận xuất đem đi đổi hoa rồi .” Bao Toàn Tài trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ: “Vị đại tiểu thư này một đường du sơn ngoạn thủy tiêu dùng quá nhiều, thu không đủ chi, đến đạo cụ trình diễn ‘Thiên Nữ Tán Hoa’ cũng phải lấy đồ ăn đi đổi hoa với nông dân trồng hoa.”
Thanh Kiều lấy tay ôm đầu, cô sắp ngất: “Các ngươi! Rốt cuộc có suy nghĩ bình thường hay không? Vì sao không ngăn nàng? !”
Bao Toàn Tài không cho là đúng nhưng trả lời không lưu loát,: “Vì sao phải ngăn cản? Dù sao sẽ có…”
Lời còn chưa dứt, cửa khách sạn bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy trong kim quang mờ mịt, có một người cầm tay quạt trắng, như chúng tinh củng nguyệt, nhẹ nhàng đến.
Chúng tinh củng nguyệt: sao vây lấy trăng, chỉ người được nhiều người vây quanh.
“Tiểu Lệ ơi, giá gạo lại tăng sao?”
Người nọ vừa đi vừa cười, đi lại nhẹ nhàng, lông mi trên mặt dường như đều muốn bay lên.
“Cuối cùng cứu tinh cũng tới.” Bao Toàn Tài hướng Thanh Kiều nháy nháy mắt.
Mắt của Bao sư huynh vốn nhỏ, bị thịt trên mặtchen chỉ chừa lằn ngang hai cái ngắn ngủn
“Mashi Maro!” Thanh Kiều nhịn không được hét thầm trong lòng , giờ phút này Bao sư huynh cỡ nào giống một vị bằng hữu từng thịnh hành đại giang nam bắc Hàn Quốc – – Mashimaro !
“Mã tiên sinh.” Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên từ trong xó xỉnh không có tên đi ra, hướng người vừa tới chắp tay, “Tiên sinh quả nhiên xuất quỷ nhập thần.”
“Ha ha, Nguyễn đại hiệp quá khen.” Người vừa tới mở quạt, lộ ra một chữ “Thước” lớn trên mặt quạt.
Thước: gạo
“Nơi nào bất bình, nơi đó có ta, đây là tổ huấn Mã gia chúng ta, cũng là lời thề của ta với Nguyễn huynh.” Họ Mã gấp quạt lại, bốp một tiếng, lại giũ ra một “Diện” lớn màu đen trên quạt .
Diện: mặt
Thanh Kiều xem trợn mắt há hốc mồm.
“… Xin hỏi sư huynh, đây tột cùng là thần tiên phương nào?” Cô quay đầu sang hỏi Bao Toàn Tài.
“Thấy cây quạt kia ngươi còn không biết?” Bao Toàn Tài cười như tên trộm , “Tất nhiên đó là phú hộ đệ nhất Hồn Thủy trấn, nắm giữ gạo và mì vùng xung quanh Tây Lăng sơn, Mã Lục Giáp, Mã đại quan nhân.”
“…” Thanh Kiều trầm mặc. Cô chợt nhớ tới thật lâu trước đây xem một bộ phim truyền hình, trong phim có vị đại hiệp đem tên mình rồng bay phượng múa viết lên trường bào,cuộc đời của đại hiệp này vô cùng tang thương, vị này tên là Tây Môn Xuy Tuyết.
“… Chỉ cần có vị tiên sinh này, chúng ta sẽ không lo ăn uống.” Bao Toàn Tài đắc ý hả hê, hai cái lỗ mũi hướng lên trời, “Tiểu Vương là cái gì? Uống máu ba ba cũng được!”
Ba ba phiên âm là vương bát còn Tiểu Kiều gọi củ khoai tây là Tiểu Vương nên Bao Toàn Tài mới nói vậy.
Thì ra là động tài trợ của nhà giàu. Thanh Kiều hứng thú rã rời, buông hai vai, nghĩ lại, bản thân mình sẽ nhanh chóng có cơ hội ăn đại tiệc, nên lập tức lấy lại tinh thần.
“Người này tướng mạo nhìn rất bình thường , vì sao lấy tên kì quái như thế?” Cô nâng má phấn, xa xa đánh giá Mã Lục Giáp.
Thấp bé, gầy yếu, so với Nguyễn Tự Khung phong tư trác tuyệt, anh tuấn cao ngất đứng trước mặt vừa, giống như Phan Trường Giang gặp Ngô Ngạn Tổ.
Phan Trường Giang: là một diễn viên kịch ngắn, diễn viên hài kịch tình huống Trung Quốc.
“Người ta cũng không thích tên này .” Bao Toàn Tài liếc cô một cái, “Mã gia trước kia là nông hộ, năm đó bởi vì bị tập kích, chỉ còn Mã phu nhân sống sót. Mã phu nhân mang thai nên đi tìm người thân nương tựa, trên đường gặp một thầy bói phán rằng :’Aiii, thì ra là người mang lục giáp.’ không nghĩ tới Mã phu nhân dốt đặc cán mai, tưởng rằng tiên sinh ban tên cho con bà nên đặt tên con là ‘Lục giáp’, vì thế tên Mã tiên sinh là ‘Lục giáp’… Này, ngươi muốn cười cứ cười! Đừng khục khục ghê tởm như vậy!”
lục giáp: chỉ phụ nữ có có thai.
Thanh Kiều che miệng quá chặt, cảm thấy quai hàm đau nhức, đành phải đổi thành hé miệng.
“… Nếu Nguyễn đại hiệp không ghét bỏ, Tây Lăng đệ tử có thể ở tại Đan Đốn các của ta… Khách điếm dù sao không an toàn…”
Rất xa, cũng có thể nghe thấy Mã Lục Giáp xum xoe với Nguyễn Tự Khung. Nguyễn Tự Khung ngồi trên ghế, lấy tay gõ bàn, mặt lạnh nhạt.
” Đầu bếp Đan Đốn các là ta mời từ kinh thành tới… Tay nghề hạng nhất, cam đoan đáp ứng nhu cầu ẩm thực của các vị…”
Mã Lục Giáp nịnh nọt cười, thân mình gập chín mươi độ. Nguyễn Tự Khung như trước không đáp, thân mình nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế dựa, sắc mặt không đổi. Thanh Kiều sợ sư thúc không chịu đáp ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tự Khung. Mã Lục Giáp còn đang bận rộn thuyết minh , thậm chí còn báo lên tên đồ ăn đầu bếp am hiểu. Khi cô nghe được ba chữ “Thịt kho tàu”, kìm lòng không đậu, lặng lẽ liếm liếm môi. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên quét qua chỗ cô, ánh mắt sáng ngời như lửa bó đuốc, chiếu sáng lên tình cảnh bi thảm của cô. Người nhìn Thanh Kiều, bỗng nhiên cười rộ lên.
“Được, cứ làm như thế.”
Miệng hắn đáp trả Mã Lục Giáp, ánh mắt lại chăm chú nhìn trên mặt Thanh Kiều, một giây cũng không dời đi.