Edit: Chikajo
“Ta có một giấc mơ.”
“Mặc dù đối mặt với thời khắc khó khăn và vô vọng này, nhưng ta vẫn có một giấc mơ. Giấc mơ này đã khắc ghi sâu sắc vào thâm tâm ta.”
“Ta hy vọng có một ngày, mình có thể có một cơ thể cao lớn như cột trụ trời, có thân thủ khí thế như Ultraman, có chỉ số thông minh siêu phàm như chú chuột Jerry (trong hoạt hình Tom & Jerry)! Phàm là nơi ta đi qua, tất cả thung lũng đều bị lấp đầy, đồi núi lớn nhỏ đều bị bình định, cao thấp thì bị san bằng, nơi gập ghềnh khúc khuỷu tất trở thành đồng bằng!”
“A! Vinh quanh của nữ chính vạn năng chắc chắn sẽ hiện rõ, phàm có tâm huyết, nhất định sẽ thấy!”
“Ta có một giấc mơ, ngay ngày hôm nay!”
“Khiến cho danh tiếng kẻ kiên cường bất khuất từ đền thờ nhỏ “nguy nga” của Hồn Thủy trang vang xa, khiến cho chúng ta đứng ở giữa Tây Lăng kêu gọi tình thương!”
(tác giả chú thích: trên đây là bài diễn thuyết tình cảm mãnh liệt tự đáy lòng của Cố Thanh Kiều tiểu thư, thỉnh tha thứ cho tôi nhé Martin Luther King sama vĩ đại, lệ rơi ~~) (sama là kính ngữ để gọi các bậc bề trên của Nhật, bạn nào hay đọc manga chắc sẽ biết =)))
Martin Luther King: Martin Luther King, Jr. (viết tắt MLK; tháng năm – tháng năm ) là Mục sư Baptist, nhà hoạt động dân quyền người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt Giải Nobel Hoà bình năm . Ông là một trong những nhà lãnh đạo có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ cũng như lịch sử đương đại của phong trào bất bạo động.
Đoạn trên được trích trong bài diễn văn Tôi có một giấc mơ (I Have a Dream). Cùng với bài Diễn văn Gettysburg của Tổng thống Abraham Lincoln, Tôi có một giấc mơ được xem là một trong những diễn từ được yêu thích nhất và được trích dẫn nhiều nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
“Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày khi đất nước này trỗi dậy để sống theo ý nghĩa thật của niềm xác tín của chính mình:
“Chúng ta tin rằng chân lý này là đầy trọn, ấy là mọi người sinh ra đều bình đẳng”.
Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày trên những ngọn đồi đất đỏ của Georgia, con của nô lệ và con của chủ nô sẽ ngồi lại cùng nhau bên bàn ăn của tình huynh đệ.
Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày vùng đất hoang mạc Mississippi, bức bối vì hơi nóng của bất công và áp bức, sẽ chuyển mình để trở thành ốc đảo của tự do và công bằng.
Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày bốn con nhỏ của tôi sẽ sống trong một đất nước mà chúng không còn bị đánh giá bằng màu da, mà bằng tính cách của chúng.
Hôm nay, tôi có một giấc mơ…”
“…….Ngươi nói, ngươi muốn trở thành cao thủ võ lâm?”
Nguyễn Tự Khung nhìn cô gái lục y trước mắt, tựa tiếu phi tiếu.
“Đúng, người nhất định có thể giúp con, đúng không?”
Thanh Kiều bấu chặt lấy tay Nguyễn Tự Khung, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
——tuyệt đỉnh cao thủ như hắn, chắc chắn có cách! Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy sao? Được truyền thụ công lực cả đời, được ban thưởng võ lâm bí tịch, cùng lắm thì vượt qua giới hạn, từ đó đả thông hai mạch Nhâm Đốc, rồi tiếp tục đợi một ẩn sĩ nào đó ban thưởng viên tiên đan thần dược, loại bỏ độc tố toàn thân khoan khoái, cấp tốc học tuyệt thế thần công!
Hai mạch Nhâm Đốc: Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm). Nếu hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hòa và cơ thể khỏe mạnh.
“…..Quả thật là có thể.” Nguyễn Tự Khung trên dưới đánh giá cô, mày đẹp hơi nhíu lại, “Nhưng điều này cần phải có căn bản…….”
“Con có căn bản!” Thanh Kiều vội vội vàng vàng sáp lại, “Người nhìn con đi, người nhìn con thật kĩ đi! Chẳng lẽ con không phải cốt cách thanh kỳ, kỳ tài học võ trong vạn người mới có một sao?!” Cô buông Nguyễn Tự Khung ra, uyển chuyển như bươm bướm xoay một vòng, “Đại hiệp, nhiệm vụ giữ gìn hòa bình thế giới hãy giao cho con đi!”
Nguyễn Tự Khung bật cười lắc đầu: “Ngươi có căn bản gì? Một chút nội lực cũng không có, động tác võ thuật nào cũng không biết, ngươi căn bản là chưa từng được huấn luyện gì, học ngay lúc này cũng không kịp…..”
“Ai nói con chưa từng học!” Thanh Kiều không chịu yếu thế phản bác lại, “Tuy rằng con chưa từng luyện nội công tâm pháp, nhưng công phu cường thân kiện thể cũng học được một hai bài đó, người đừng xem thường người khác như vậy!”
“A? Thực hành cho ta xem xem?” Nguyễn Tự Khung nhướng mi, vẻ mặt không thay đổi.
Thanh Kiều do dự một chút, đứng không nhúc nhích.
“Cần gì phải khoe khoang khoác lác như vậy?” Nguyễn Tự Khung hiểu rõ cười.
“Có phải chỉ cần con thực hành thì người sẽ dạy con võ công không?” Thanh Kiều nhanh chóng nhìn hắn một cái.
“Để xem trước đã, nếu còn có thể giúp, đương nhiên sẽ không thể không giúp.” Lời nói của Nguyễn Tự Khung từ trước đến giờ luôn cẩn thận.
“Vậy….con thực hành, người nghìn lần không được cười con.” Thanh Kiều cúi đầu, thanh âm rầu rĩ.
“Ngươi lượng sức là được, ta sẽ không quá nghiêm khắc.” Nguyễn Tự Khung ôn hòa vỗ vỗ đầu cô.
Thanh Kiều xuống xe ngựa đi đến chỗ đất bằng phẳng, hít thật sâu một hơi.
Nguyễn Tự Khung đi theo phía sau.
“—–bây giờ bắt đầu thực hành, bài tập thể dục theo đài thứ bảy ()!”
Chỉ thấy cô hô to một tiếng: “Động tác thứ nhất, duỗi thân vận động, chuẩn bị—bắt đầu!”
“Một, hai, ba, bốn! Năm, sáu, bảy, tám! Hai, hai, ba, bốn! Năm, sáu, bảy, tám…….”
Cô vừa đếm nhịp vừa bắt đầu tập, mặt không chút thay đổi, thật sự nghiêm túc như đón tiếp ủy ban lãnh đạo lúc nhỏ.
“…….Động tác chân tay!”
“……..Động tác giãn cơ ngực!”
“……..Động tác đá chân!”
“……Động tác nghiêng lườn!”
“……..Động tác quay người!”
“……….Động tác eo!”
“………Động tác gập bụng!”
“………Động tác nhảy lên!”
…………….
Sau khi cô làm xong “Động tác điều hòa”, dường như lại nhớ tới khi chạy nhảy hoạt bát trong vườn trường xanh mướt, toàn thân khỏe mạnh thể xác và tinh thần khoan khoái.
Nhưng mà ngoảnh lại, toàn thân Nguyễn Tự Khung đều bộc lộ trạng thái dại ra hóa đá rồi hóa gió tiếp tục hóa khí………..
“………He he, bộ công phu này được chứ?” Cô bước nhanh đến trước mặt Nguyễn Tự Khung, vừa lau mồ hôi vừa cười nịnh nọt, “Người xem, con còn có chút căn bản đó chứ?”
Hừ, bài tập thể dục theo đài này đã được ủy ban thể thao quốc gia biên tập và thẩm định thông qua vào những năm chín mươi đó, cô tập suốt mười hai năm, tuyệt đối là cực kỳ đỉnh a!
“…….Ngươi, chưa từng học công phu nào khác sao?” Nguyễn Tự Khung dường như bị đả kích rất lớn, thân hình có chút lay động.
“A, có…..” Thanh Kiều thấy sắc mặt hắn không tốt, thanh âm cũng có chút yếu ớt, “Còn có một bộ vật lí trị liệu cho mắt (), chủ yếu mát xa huyệt vị trên mắt……làm cải cách triệt để, bảo vệ thị lực……”
“Đủ rồi!” Nguyễn Tự Khung thô bạo ngắt lời cô, sắc mặt âm trầm, “Về chuyện dạy ngươi võ công, để ta suy nghĩ lại đã.”
Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Kiều ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Nguyễn Tự Khung rời đi xa xa.
——–aiz, gặp phải bà tác giả như vậy, con đường của nữ chính vạn năng quả nhiên là không dễ đi mà.
Nhưng! Bất luận ra sao! Cố Thanh Kiều ta nhất định phải trừ gian diệt ác, báo thù cho Bao sư huynh!
Cô ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt hất lên bốn lăm độ, khóe miệng làm trạng thái run rẩy kỳ lạ——–
Thiện ác cuối cùng cũng có báo, thiên đạo phải tuần hoàn!
Không tin ngẩng đầu mà nhìn, trời xanh chưa từng bỏ qua cho ai! Ai! Ai! Ai!…….( tiếng vọng năm lần) ()
(tác giả xen: theo lời kêu gọi của con chiên, giáo chủ khoan thai đến chậm——hừ, trời xanh ở đây, ai dám lỗ mãng?!)
———–đường phân cách cái xỏ giầy cũng có thể thực anh tuấn a————-
Giữa trưa.
Tiệm cơm đệ nhất Hồn Thủy trang Giang Thi Hiên.
“Cái gì? Lầu hai không còn chỗ?!” Thứ tử (con thứ) trang chủ Hồn Thủy trang Âu Tề, lúc này đang hung tợn nắm lấy vạt áo tiểu nhị của tiệm, “Ngươi không có mắt sao? Lại dám có dũng khí nói những lời này với thiếu gia ta?!”
“Âu thiếu gia tha mạng……..” Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ dúm dó như ăn phải hoàng liên, “Bây giờ đang bao nhã gian chính là một vị khách quý……… Nghe ông chủ Cựu Long Môn khách điếm nói, cứ vung tay ra là nghìn lượng hoàng kim, tùy tùng ai ai cũng võ công cao cường, yêu cầu chúng tôi cần phải cẩn thận hầu hạ……..”
Âu Tề liếc mắt nhìn cái xe ngựa quý giá đẹp đẽ trước khách điếm, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
———hừ, tảng đá ta bóp không được, chẳng lẽ cũng không thể bóp được quả hồng sao?
Vì thế lần thứ hai chỉnh trang ngũ quan, lại bày ra vẻ dữ tợn hung thần ác sát: “Gần cửa sổ không phải còn chỗ sao? Chỗ đó không phải là nhã gian, chẳng lẽ cũng bị bao?”
“…..Đúng là không bị bao, nhưng đã có người ngồi trước rồi…….” Tiểu nhị còn trẻ cơ thể yếu ớt chịu không nổi hoảng sợ, nhịn không được cả người run rẩy.
“Hừ! Vậy còn không đuổi hắn đi!” Âu Tề không nói hai lời nhấc chân đi lên trên lầu, “Ta thật muốn xem, là ai dám đoạt chỗ của ta!”
“——-Tiểu Diêm Vương Âu Tề ở đây! Ăn cơm sát cửa sổ lầu hai đều cút xuống cho ta!”
Đi tới lầu hai, hắn hét lớn một tiếng, nhảy lên cao một trượng, rồi rầm rầm hạ xuống sàn gác.
Đất bằng dậy sấm, chỉ trong chốc lát, các khách nhân chạy mất sạch sẽ, chỉ lưu lại một nam một nữ ở tận cùng bên trong.
Nam tử một thân lam bào, đưa lưng về phía hắn chậm rãi uống trà.
Cô gái một thân y phục xanh biếc, tập trung tinh thần tấn công món ăn, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của hắn.
—–hai cái người này thật không biết thức thời!
Âu Tề lửa giận bốc lên đầu, đi nhanh đến chỗ bọn họ, cảnh cáo: “Tiểu ~ Diêm ~ Vương Âu Tề giá lâm, người không có phận sự mau mau rời khỏi!”
Cô gái đang đưa một miếng bì lợn thủy tinh vào miệng, bị hắn dọa một cái, tay run thịt rơi, mặt không kìm được lộ vẻ ảo não.
Bì lợn thủy tinh:
“……….Diêm Vương gia xin chào.”
Thở dài, cô nghiêng mặt cười với Âu Tề, ngây thơ trong sáng: “Tại hạ là Quan Thế Âm.”
Sau đó chỉa chỉa nam tử im lặng đối diện: “Còn đây là Ngọc Hoàng đại đế.”
Nam tử ngẩn ra, khóe miệng hơi giật giật, tiếp đó cũng quay đầu miễn cưỡng nói với Âu Tề: “…..Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Âu Tề thấy người này tư sắc phi phàm, đầu tiên là ngẩn ngơ, nghĩ đúng là thần tiên hạ phàm, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, nhanh chóng bày bộ mặt thối: “Các ngươi cho bổn thiếu gia là đứa ngốc sao? Cút hết ra ngoài cho ta!” Nói xong còn rút một thanh đoản kiếm cắm lên trên bàn, trắng lóa mắt khiến người ta kinh hãi.
“Ta nói cho các ngươi biết, danh hào Tiểu Diêm Vương của Âu Tề ta cũng không phải là nói suông! Nếu không đi, đừng trách ta không khách khí!”
“—–a! Ngươi thật tà ác nha! Ta rất sợ hãi a!” Cô gái tức khắc hai tay đan chéo che ngực, làm bộ dạng nai con điềm đạm đáng yêu hốt hoảng lo sợ, “Đừng mà, đại gia tha mạng ~~~~đại gia muốn đuổi ta ~~~ tiểu nữ tử……..”
Đang nói đột ngột trầm xuống, sắc mặt cô suy sụp, cầm một li trà hắt lên mặt hắn: “Hôm nay sẽ làm Tống Tử Quan Âm!” (Vị Quan Âm này được tin là có thể ban con cái)
Trà nóng bỏng, Âu Tề bị hắt trở tay không kịp, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn, không khỏi lui lại vài bước.
“Tiện nhân này!” Hắn vừa lau mặt vừa phẫn nộ rít gào.
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, hắn cảm thấy khóe miệng bị vũ khí sắc bén nào đó sượt qua cắt một ít.
Lấy tay chùi một cái, máu chảy đầm đìa đầy tay.
“—–Đệch! Lại dám sử dụng ám khí!” Hắn nổi trận lôi đình rồi, nhanh chóng rút ra tam tiết côn (côn chia thành ba khúc ý) bên người, “Bổn thiếu gia hôm nay sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt!”
Nam tử áo lam khẽ nhíu mày, đứng dậy chắn trước mặt cô gái.
“Ngươi cắt miệng hắn?” Hắn nghiêng đầu hỏi cô.
Cô gái nhún nhún vai, hai tay xòe ra: “Con chỉ là mời hắn uống chén trà thôi.”
“Tin rằng ngươi cũng không có phần công lưc này.”
Tay áo rộng rãi của nam tử áo lam đưa ra, quay đầu đối diện Âu Tề: “Vị huynh đài này, là ngươi cố ý mạo phạm trước, tiểu muội nhà ta chỉ là có qua có lại, ngươi cần gì phải nổi nóng?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Âu Tề đã tức đến đỏ cả mắt, cầm tam tiết côn lên vung thẳng đến chỗ bọn họ——–“Nạp mạng đi!”
Vù vù vù ~~ tiếng gió sắc bén một mạch quét tới, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng ở cách nam tử áo lam nửa thước đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy nam tử đó lăng không một cái, tam tiết côn gãy lìa ra, rồi rơi xuống, trở nên xứng với tên thực của nó “tam tiết côn”.
Một trận gió thổi qua, tam tiết mộc côn kia chợt hóa thành bột phấn, lưu loát biến mất trong không khí.
“……Ta thực không muốn ra tay a.”
Nguyễn Tự Khung liếc nhìn cái người đáng thương còn đang ngây ra như phỗng trước mặt, thu hồi tay, thở dài.
“Tuổi cả một bó to rồi, còn muốn cùng vai diễn nhỏ như kia ầm ĩ, đúng là…”
Hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Thanh Kiều, tựa như khiển trách.
“Ai da, là hắn tự mình đến ầm ĩ, cũng không phải là con gọi!” Thanh Kiều mau chóng ôm lấy cánh tay hắn, chân chó nói: “Là người nói chỉ cần con mời người ăn cơm, người sẽ xuy xét dạy con võ công nha! Hơn nữa, con cũng là thấy có người ở đây mới dám hắt nước hắn, người võ công cao như vậy, nhất định sẽ bảo vệ con, có đúng không?”
Nguyễn Tự Khung buồn cười, nâng lên tay kia xoa xoa tóc cô: “Lại giở trò mồm mép, ngươi không sợ có một ngày ta sẽ bỏ mặc ngươi, tự mình chạy trước sao?”
“Sẽ không đâu, người sẽ không.” Cô cười hì hì, vô tâm vô phế, “Đệ tử Tây Lăng cần dốc hết lực bảo vệ lẫn nhau, môn quy của phái ta còn đây, người sẽ không vi phạm.”
Nhưng từ đáy lòng còn một câu chưa nói ra.
——bởi vì ta vẫn còn thú vị, còn có thể giúp ngươi vui vẻ, cho nên tạm thời ngươi sẽ không bỏ mặc ta.
Cười tự giễu, cô lại ngẩng mặt lên, chờ mong nhìn về phía Nguyễn Tự Khung: “Ta nói a, tiệc bái sư cũng coi như ăn rồi, trở về Tây Lăng người sẽ dạy con võ công, được không?”
Nguyễn Tự Khung nhìn vẻ mặt cô rất nghiêm túc, cuối cùng mỉm cười gật đầu.
“Ye, vạn tuế!”
Thanh Kiều vui như mở cờ, mạnh mẽ ôm lấy Nguyễn Tự Khung, không ngừng vui vẻ đáp: “Công Bình Công Bình con yêu người!”
Nguyễn Tự Khung phụt một tiếng cười: “…….Càn quấy!”
“Người yên tâm, không càn quấy, con nhất định sẽ cố gắng!” Thanh Kiều giơ cao cánh tay phải của Nguyễn Tự Khung, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, “Đại thúc, chúng ta không cần chờ ngồi xe trở về, cứ trực tiếp chạy về phía ánh tà dương đi! Đây mới là tuổi thanh xuân!”
Nguyễn Tự Khung bị cô chọc đến ngửa mặt lên trời cười to.
Cười đủ rồi, Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhàng nâng cánh tay trái.
Tay áo trượt xuống, lộ ra bàn tay thon dài, ở mỗi chỗ khép lại của bốn ngón tay đều kẹp một phiến lá cây.
“Yo, Tiểu Bạch Thái, xem ra dường như có người…..không muốn thấy chúng ta vui vẻ.”
Hắn cười với Thanh Kiều, vẻ mặt có phần kì dị.
Tiếng nói vừa dứt, hắn ném phiến lá cầm trong tay.
Một trận gió thổi qua, màn che của nhã gian cạnh lầu chậm rãi kéo ra.
Có nam tử áo trắng nhàn hạ tự nhiên ngồi dưới mái hiên, thưởng thức một mảnh thanh bội trong tay.
Hai tay cùng cầm, đầu ngón tay nhanh nhẹn, là một người tinh tế tỉ mỉ tâm tư kín đáo, mắt phượng hẹp dài, ánh sáng phức tạp, ban ngày cũng lập lòe rõ ràng.
Thản nhiên liếc bọn họ một cái, hắn nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế dựa, lại chuyển đi, tầm mắt nhìn về sông đào bảo vệ thành ở nơi xa.
Cây cối giữa hè, đã là lá cành xum xuê rậm rạp, được ánh mặt trời buổi chiều chiếu sáng, rải bóng lưa thưa trên mặt đất. Gió đông nam nhè nhẹ, mang theo hơi nước ẩm ướt, lướt qua từng khóm hoa, phe phẩy một hồi lại một hồi hương thơm lan xa.
Hắn xa xa quan sát ánh sáng lọt qua lá cây, mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên.
——-có lẽ là cảm thấy, bóng lá cây loang lổ hỗn loạn đầy đất rất thú vị.
Bốn phía một màn tĩnh lặng ma quái, ngẫu nhiên bay tới những cánh hoa nhỏ vụn, thấm chút ngọt ngào, rất thơm, rất dịu dàng.
Thanh Kiều kinh ngạc nhìn người đó, trong phút chốc, dường như lại nhớ tới chuyện cũ của thiên kim thương thư——-Tả Thanh, Kiều Phong, tỏi giã thịt luộc…….đó từng là một giấc mộng dịu dàng vui vẻ biết bao.
Chỉ tiếc, kết cục vẫn cứ là lạnh lẽo âm độc khắc cốt ghi tâm.
Bình thường gặp lại, không bằng lúc ban đầu.
Đôi mắt lấp lánh, dần dần tối thành một màn đen.
“……..Tiểu Bạch Thái, người ta gọi ngươi đấy!”
Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ bả vai cô, ngắt ngang suy nghĩ của cô.
Thanh Kiều hoàn hồn nhìn xung quanh, thấy trong nhã gian có hắc y nam môi đang mơ hồ đóng mở.
Cô không thể bắt được một âm tiết nào, chỉ có thể mờ mịt nhìn về phía Nguyễn Tự Khung, nắm tay áo hắn xin giúp đỡ.
“—–Tiểu Kiều, lại đây.”
Nam tử áo trắng chợt lên tiếng.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
Một luồng ánh sáng thanh lạnh đổ lên người cô, xoay chuyển trên dưới, có vô số tâm niệm, dường như có thể thấm vào từng ngóc ngách lục phủ ngũ tạng.