Ngày đó mà trở về thành thì đã muộn, vì thế liền ở trong chùa qua đêm.
Không Không đại sư chuẩn bị một gian phong cảnh tốt nhất, cũng phái đệ tử đi dàn xếp các nàng.
Đệ tử tới là chưởng môn tiểu hòa thượng ban ngày, mười hai mười ba tuổi, tính trẻ con chưa toát lên cơ trí. Lúc này hắn đối với Thanh Kiều thái độ đã thay đổi hoàn toàn, hỏi han ân cần, trước ngạo mạn sau cung kính, tri kỷ không thôi.
“Tiểu sư phụ đối với chúng ta thật tốt.”
Nhìn trước mắt, tiểu hòa thượng một mực cung kính, Thanh Kiều nhịn không được vui đùa.
A, nguyên lai ngươi cũng có lúc chân chó.
Đông Hỉ từ cái mũi “Hừ” ra một tiếng, trong lòng ghi hận hắn kiêu căng.
Tiểu hòa thượng trầm mặc không nói.
Đưa vào sương phòng đang muốn rời đi, tiểu hòa thượng bỗng nhiên quay đầu nghiêm mặt nói:
“Cố thí chủ, là sư phụ ta nói muốn đối tốt với ngươi một chút. Người nói nếu sau này ngươi vẫn chấp niệm như trước, thỉnh ngàn vạn nhớ thương hại chúng sinh nơi này, bọn họ dù sao cũng là vô tội.”
Nói xong vái chào thật sâu, biến mất không thấy.
Lần này đến phiên Thanh Kiều miệng thành hình chữ “O”.
“Tiểu thư, người hói đầu kia đang nói cái gì vậy?”
Đông Hỉ châu đầu đến, vẻ mặt mạc minh kỳ diệu.
“… Ta nghĩ, có lẽ bọn họ vừa mới thấy một quyển tên là 《 xuyên qua bách khoa toàn thư >>, trong sách toàn ‘Thần nữ’, ‘Thần kỳ’, ‘Thiên nữ’, ‘Thần mạch gia tộc của người chết’, đều là một nữ tử dị thế như thế nào gánh vác mệnh định kỳ vận, bị vô số mĩ nam điên cuồng tranh đoạt do đó dẫn đến một hồi Thiên Địa đại nạn bi thảm.”
Tiểu thư lẩm bẩm nói.
“Oa…” Đông Hỉ nghe không hiểu ra sao.
Đành phải oa một chút cho có ý tứ.
Vào đêm, trong sương phòng Thượng Thanh tự.
Bên cạnh Đông Hỉ hơi ngáy nũng nịu đánh nổ đầu, Thanh Kiều lại làm thế nào cũng ngủ không được.
Đế linh, đế linh.
Cái gì là đế linh, phải có khả năng như thế nào mới lấy được? Chẳng lẽ lại muốn phải đau khổ chịu đựng hơn năm năm nữa?
Không được, không thể kéo dài được nữa. Không Không đại sư đã năm du cổ hi, chẳng may viên tịch thì sao, mình nhất định trước khi đại sư chết đem “Địa” cùng “Nhân” tìm ra!
quá tuổi người xưa hiếm sống
Dưới ánh trăng nàng hai hàng lông mày nhăn lại thật sâu, một đôi đôi bàn tay trắng như phấn nhanh buông, nới lỏng lại mau nắm.
Thật lâu sau, nàng rốt cục phủ thêm nhất tấm áo choàng.
Năm năm trước n ơi nàng thích nhất, là nóc thiên điện Thượng Thanh tự.
STOP! Xin đừng hỏi vì sao từng nữ chủ xuyên qua đều sẽ đi lên nóc nhà, cònThanh Kiều sẽ không, tế bào vận động của nàng cùng thường nhân không khác (thậm chí có khả năng càng thêm uể oải), mà mái ngói đối với nàng mà nói cũng căn bản không có lực hấp dẫn – – thế kỷ , tầng, thang máy cao đến thẳng nóc nhà ta còn không muốn đi, gì chứ, chả lẽ đi cổ đại giúp vui?
Lúc trước sở dĩ sẽ trèo lên đỉnh thiên điện này, đơn giản là bên cạnh nó vừa vặn chống cái thang.
Không Không đại sư là người rất có tài, kiến trúc Thượng Thanh tự toàn bộ tự lão thiết kế. Thiên điện này dựng lên phần giống một tòa chiêm tinh đài (đài ngắm sao hay chính là đài thiên văn), sườn dốc nóc còn có một cung nhân nằm ngửa nghỉ ngơi.
Đại sư không phải phàm nhân, là thần tiên, mà các thần tiên luôn làm chút chuyện kỳ quái.
Năm năm sau lại lên chỗ đỉnh thiên điện này, cảnh sắc như trước, đẹp làm người ta hít thở không thông.
“Không Không đại sư, ông thật sự chọn được chỗ tốt nha.”
Thanh Kiều nằm ở trên sườn dốc thì thào tự nói.
– – ngưỡng vọng (nhìn lên) bầu trời trước mắt này, ngôi sao như bọt nước tay quẫy ra, như lệ ngọc xuyên trên gấm sông đen như mực, tạo ra ba chùm sáng trong vắt. (câu này chém ảo)
Ta muốn cưỡi gió quay về, lại sợ quỳnh lâu điện ngọc, cao xử bất thắng hàn.
Tuy rằng rất tục, nhưng nàng vẫn nhịn không được niệm câu này.
“Tiểu Kiều nhớ về nơi nào?”
Chợt nghe có một thanh âm mị hoặc vang lên, Thiên Địa mờ mịt, giống như chuỗi mộng hư không.
Quay đầu nhìn lại, có người đạp trăng mà đến, làm dạ hành như thú vui tao nhã.
Giờ phút này, biểu cảm mặt Thanh Kiều, chỉ có một chữ có thể hình dung, là – – quẫn.
“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Nàng nửa người run run rẩy rẩy.
Người tới tựa nàng ngồi xuống, khuôn mặt cười quỷ dị: “Nếu nói là ta nhớ ngươi , đặc biệt tới thăm ngươi, ngươi tin không?”
Thanh Kiều lườm hắn một cái: “Không phải đi Nam Cương sao? Lục Tử Tranh, ngươi lại đang đánh mưu ma chước quỷ gì?”
Hắn lại thư thư thái thái nhắm mắt nằm xuống, gương mặt dương dương tự đắc: “Vẫn là ‘Tử Tranh’ nghe thân thiết hơn.”
Nam tử này dung mạo kinh người, dường như hấp thu quang hoa vạn vật trong thiên địa, như mênh mông mây khói làm cho người ta say mê.
Thế nhân đều nói Đoàn Ngọc là thiên thần chuyển thế, mà không biết nguyên lai còn có ẩn giấu một trích tiên tuyệt mỹ, nếu một ngày kia, hắn biết được ta cứu hắn chỉ vì cửu chuyển thanh âm chuông, sẽ có phản ứng gì?
Thanh Kiều chăm chú nhìn nam Khổng tước mà bản thân mình từng vô số lần ảo tưởng bóp chết này, trong nháy mắt có tia hoảng hốt.
“Thế nào, ngắm ta đến ngây người?” Lục Tử Tranh bỗng nhiên mở hai mắt ra, hướng nàng cười duyên, “Ta đẹp như vậy sao?”
Thanh Kiều có chút chán ghét trừng mắt nhìn hắn, chợt quay đầu đi chỗ khác.
Yêu nam chính là yêu nam, cẩu không đổi được tính ăn phân.
Nhưng mà Tử Tranh lại không chịu bỏ qua, xoay đầu nàng cố ý truy vấn: “Ta không đẹp?”
Bốn mắt đụng vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Thanh Kiều thở dài, hảo ý nhắc nhở hắn: “Ngươi không phải không thích người khác đàm luận tướng mạo của ngươi sao?”
“Tiểu Kiều khác.” Tử Tranh đối với nàng nhẹ nhàng thổi khí, hương như Dạ Lan, “Ngươi nói, ta cùng với Đoàn vương gia kia, ai đẹp mắt hơn?”
Ngây thơ! Thanh Kiều rất muốn phát hỏa, nhưng mà nhìn cặp con ngươi kia trước mắt chưa bao giờ trong suốt như thế, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, làm thỏa mãn tâm ý của hắn: “… Ngươi nhìn đẹp hơn.”
Trời đất nín thở, thời gian yên lặng.
“- – Tiểu Kiều rất là thông minh, biết cách làm ta vui vẻ.” Lục Tử Tranh nở nụ cười, cười đến cảm thấy mĩ mãn như mặt trời mùa xuân sáng rực ,Thanh Kiều cảm thấy chói mắt, tiểu tâm can còn vụng trộm run lên một cái.
Sau đó song song nằm xuống không nói chuyện tiếp tục nghỉ ngơi.
“… Này, ngươi vì sao luôn nửa đêm hành động?”
“Thế sao, có lẽ bởi vì là thói quen?”
“… Cái kia, nếu, ta là nói nếu nha – – nếu ta vừa rồi nói Đoàn Ngọc đẹp hơn, ngươi có thương tâm hay không ?”
“Thương tâm? Vậy sẽ không, ta chỉ đánh mặt hắn nở hoa, đánh gãy chân của hắn, bóp hắn tuyệt hậu, sau đó sẽ đưa hắn bán đi kỹ viện làm linh quan… Tóm lại phải làm hắn muốn sống không được.”
“… Ngươi…”
“Ta như thế nào?”
“… Không có việc gì, ngươi tiếp tục cười đi.”
Haiz, đêm dài đằng đẵng, làm thế nào an tâm ngủ đây?
Sáng sớm tỉnh mở mắt, Thanh Kiều phát hiện mình đang ở trong sương phòng, trên người chăn che lại chắc chắn.
Đông Hỉ ngủ say như ban đầu, Lục Tử Tranh đã không thấy nữa.
Đứng dậy sờ sờ cổ, cảm thấy hơi có chút đau nhức, xem ra gối trấu cổ đại thật đúng là cứng rắn, haiz, hoài niệm gối lông vịt xõa tung trong nhà.
Ồ, không đúng, hình như tối hôm qua không phải gối trấu, mà là cái gối vừa ấm vừa mềm mà, rốt cuộc là con tôm ngoạn ý a? (nói tục)
Ân, a, ah……
Đắn đo thật lâu sau không ra kết quả gì, nàng chỉ mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Lục Tử Tranh một phen nói:
“… Về người đánh lén ngươi, đừng lo… Ta sẽ xử lý… Mà hiện nay vẫn không thể lấy mệnh bọn họ … Ngươi hết thảy cứ an tâm… Nhẫn nại… Rất nhanh…”
Lắc đầu, xuống giường chuẩn bị rửa mặt.
Xem đi xem đi, quả nhiên là do yêu nam kia đưa tới .
Hắc y che mặt, mi tâm điểm đỏ, chiêu chiêu tàn nhẫn, người người đều muốn đoạt mạng nàng.
Không phải là không bực, ai có thể nói mình vô duyên vô vớ lượm thánh vật giáo người ta? Tục ngữ nói ăn thịt người gia nhu nhược, lấy người tay ngắn, trong lòng thua thiệt, đành phải dè dặt cẩn trọng bảo toàn bản thân mình.
ý chỉ người yếu sẽ bị chèn ép
Ngẩng đầu ngưỡng vọng, ánh vàng trước mắt, ngày hôm nay là ngày đẹp trời.
A di đà Phật.
Nàng hai tay tạo thành chữ thập, đa tạ Phật tổ mở mắt.
Đợi Đông Hỉ thu thập xong đồ, chủ tớ mấy người liền hướng ngoài chùa đi.
Ngoại ô hàng cây xanh xanh râm mát, trời xanh không mây, Thanh Kiều có cảm xúc tăng vọt khó thấy, khí thế ngất trời nhịn không được cất cao giọng hát một khúc – –
“Ánh mặt trời vàng ló ra, gà trống hát ba khúc.
Hoa nhi ~ đã tỉnh, chim chóc vội trang điểm.
Tiểu Hỉ Thước, che tân phòng,
Tiểu ong mật, hút mật đường,
Hạnh phúc từ đâu tới đây?
Cần nhờ lao động tạo nên!”
mình dịch nôm na ra là “Lao động là vinh quang”, lời dịch rất….
Đáng tiếc chỉ hát nửa đầu, nàng liền cứng lại, một hơi vận lên không được, ngu ngơ tại chỗ.
– – cửa chùa, một thân hãn huyết bảo mã màu vàng, một vị bạch y kim quan, tuấn mỹ như điêu khắc. Giờ phút này hắn đang nhìn trong chùa, chân mày xếch lên khóe miệng cười, quả thực so với mặt trời còn muốn sáng rọi bắn hơn ra bốn phía.
“Đoàn, Đoàn, Đoàn, Đoàn vương gia…” Đông Hỉ chỉ vào cửa, đời này khó được lắp bắp một lần.
Aha, Aha, Aha ha – –
Cười gượng ba cái, Thanh Kiều kiên trì đi tới phía trước: “… Thật là khéo, nguyên lai vương gia cũng tới này bái Phật dâng hương?”
“Không phải vậy, bản vương tìm ngươi mà đến.”
Đoàn Ngọc lắc đầu, từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá nàng, tóc mi tà tà bên cặp mắt phượng, càng hiển lộ tùy ý.
Gió lạnh phất qua, vạn vật đều tĩnh lặng, Thanh Kiều đột nhiên có một loại cảm giác như mũi nhọn châm lưng.
Nhân vật nguy hiểm nhân vật nguy hiểm, thằng nhãi này là nhân vật nguy hiểm nha!
Toàn thân kéo còi báo động, nàng chạy nhanh chân chó bồi cười: “… Vương gia nói giỡn đâu, chúng ta tháng này mùng chín vừa mới gặp qua, nhà lại ở không xa, có việc ngài kêu vị huynh đệ truyền lời, làm gì đặc biệt tiến đến tìm…”
Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm nàng không nói, trầm mặc một lát, bỗng nhiên vươn một thanh bảo kiếm trực chỉ hướng nàng.
– – nhanh như chớp.
OMG! Chẳng lẽ hắn muốn giết ta?
Thanh Kiều đã hoàn toàn ngây người, đầu óc nhanh chóng chuyển động, bắt đầu một vẻ tỉnh nghĩ lại bản thân mình đối Đoàn Ngọc có bất luận cái gì thua thiệt không.
Nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mình trừ bỏ oán thầm hắn vài câu thì có vẻ như cũng không làm gì mà? ! Chẳng lẽ là vì chuyện tối ngày hôm qua? Không phải đâu, Tiểu Đoàn Đoàn, tuy rằng đêm qua ta quả thật có nói ngươi dung mạo không bằng yêu nam, vậy ngươi cũng không đến nỗi đến chỗ này trách ta nha! Ta trước không thảo luận câu nói kia có phải hay không xuất phát từ thiệt tình, mấu chốt là đám hắc y ám vệ cũng quá bát quái, ít chuyện nhỏ này cũng phải trở về bẩm báo, quá không có tiền đồ…
Một bên oán niệm, một bên run run, Thanh Kiều con ngươi đen thấy ngưng sương trắng, nước mắt liền đã muốn chậm rãi trượt xuống.
Đoàn Ngọc bỗng nhiên nhếch miệng, chắp tay phân phó, bảo kiếm ôm lấy cổ áo Thanh Kiều, đem nàng cả người đưa trước ngựa; tiếp theo lại cúi người chụp tới, liền đem Thanh Kiều vững vàng bắt đến, vừa vặn ôm giai nhân trong lòng.
“Tiểu Kiều à, ta nếu nói là một ngày không thấy như cách ba thu, bởi vậy mới luôn luôn tâm niệm đến tìm nàng, nàng cao hứng không? Hả?”
Đoàn Ngọc cảm thấy mĩ mãn ôm mĩ nhân, dán tóc mai của nàng vô cùng vô cùng thân thiết.
Quẫn.
Thanh Kiều hai mắt trợn ngược, tứ chi giẫm giẫm, lập tức bị lôi ngoài khét trong sống chết đi sống lại bất tỉnh nhân sự.