Thời gian không chờ đợi bất kỳ một ai. Nó cứ thế mà trôi nhanh như vậy. Thoáng cái đã vào thu, tiết trời liền chuyển lạnh. Một năm qua, Sở Nguyệt cũng đã hiểu ra được nhiều điều. Cô đã có một cái nhìn thoáng hơn về cuộc sống này. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc cũng không xa xỉ như trước đây cô từng nghĩ. Ít nhất trong một năm trời, hạnh phúc luôn mỉm cười với cô
Kể từ ngày rời khỏi nhà họ Từ, cuộc sống của Từ Mạc Phong và Sở Nguyệt cũng trở nên êm đềm hơn rất nhiều. Ban ngày, anh sẽ giải quyết công việc của tập đoàn. Tối về liền quấn quýt bên cô
Sở Nguyệt cũng không bận tâm lắm về việc anh giải quyết Mộc Tuyết như thế nào. Từ lần cuối cùng ở nhà họ Từ, cô không gặp mẹ chồng thêm bất kỳ một lần nào nữa. Có điều, quan hệ giữa cô và Kỳ Viễn rất tốt. Dường như hai người đã trở thành bạn bè tri kỷ. Lúc rảnh, cô sẽ hẹn Kỳ Viễn ra để nói chuyện cho khuây khỏa. Đối với hành động này của cô, Từ Mạc Phong cũng không còn những phản ứng gắt gao như trước. Anh rất ôn hòa, chỉ cần là cô muốn. Anh đều chiều theo ý cô
Từ Mạc Phong là một người đàn ông rất tinh tế. Sở Nguyệt lựa chọn tin tưởng anh, là một lựa chọn hoàn toàn đúng. Một năm trước đây anh đã từng làm tổn thương cô như thế nào, không phải là cô không nhớ. Chỉ có điều, vào thời khắc đó, cô đã lựa chọn tin tưởng anh. Cô đã lựa chọn trao trái tim mình cho anh một lần nữa
Sở Nguyệt đang bận rộn trong căn bếp, khói lửa bay nghi ngút. Từ Mạc Phong tiến đến ôm cô từ phía sau. Anh tựa cằm mình vào bờ vai của cô, thì thầm vào tai cô
" Vợ à, em đang nấu gì vậy? "
Sở Nguyệt nhíu mày, cô khẽ trách anh
" Anh mau ra ngoài đi, ở đây toàn dầu mỡ "
Từ Mạc Phong càng siết chặt vòng tay của mình, anh nhất quyết không buông cô ra. Sở Nguyệt biết anh cố chấp, có nói gì thì anh cũng không chịu đi ra, cô liền nhỏ nhẹ hơn một chút
" Buông ra đi mà "
" Không buông "
Sở Nguyệt phát cáu với anh, cô dừng việc nấu nướng lại. Cô đánh vào cánh tay đang ôm chặt cô
" Anh có phải là con nít lên ba đâu mà cứ trẻ con như vậy. Đi vào phòng cho em nấu cơm "
Từ Mạc Phong bĩu môi, anh hệt như một đứa trẻ vừa bị mẹ mắng. Từ Mạc Phong buông cô ra, lủi thủi đi vào thư phòng. Nếu ai đã từng tiếp xúc với Từ Mạc Phong mà nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhất định sẽ bị dọa cho chết khiếp. Thậm chí sẽ đưa anh vào bệnh viện để kiểm tra
Dáng vẻ này... có thể nói là một mặt khác của anh. Nhưng mặt tính cách này chỉ xuất hiện khi ở cạnh Sở Nguyệt mà thôi
Sở Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, cô khẽ lắc đầu. Anh không ưa nhẹ là ưa nặng sao? Con người anh đúng là cái gì cũng khác người...
...
Sở Nguyệt đang nằm trên giường, cô đang đọc quyển sách " How to Win Friends and Influence People " của Dale Carnegie. Một quyển sách rất hay và ý nghĩa, đồng thời cũng được rất nhiều độc giả trẻ săn đón
Mải mê đọc sách, Sở Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên người mình. Cô nhìn lại, là Từ Mạc Phong. Anh đang nằm đè lên người cô. Sở Nguyệt dùng sức đẩy anh ra
" Anh tránh ra nào, anh đang đè em đau đó "
" Không tránh "
Sở Nguyệt thậm chí muốn lấy quyển sách mà phang vào đầu anh. Cô buông quyển sách ra, từ khi nào mà anh trở nên mặt dày như vậy? Cô đang muốn đẩy anh ra, chợt thấy bàn tay anh luồn vào áo ngủ cô. Tiếp đến anh phủ lên môi cô, thừa cơ trực tiếp đẩy lưỡi vào
Sở Nguyệt ưm a vài tiếng, bị anh tấn công như vậy. Cô nhất thời phản ứng không kịp
Dưới ánh đèn mập mờ, tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ của người con gái. Căn phòng ngấm đầy mùi vị tình dục. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một khung cảnh mỹ lệ
...
Sở Nguyệt từ bệnh viện bước ra, trên tay cô cầm tờ giấy xét nghiệm. Niềm hạnh phúc dâng tràn trong tim
" Thai nhi đã được tuần ngày trong tử cung, tim thai rõ "
Cô vô thức sờ lên chiếc bụng nhỏ của mình. Nơi có một đứa trẻ đang được hình thành. Đứa con thứ hai này, là ông trời đã tha thứ cho cô sao? Đã cho cô cơ hội được làm mẹ một lần nữa?
Sở Nguyệt đi vào một một cửa hàng tiện lợi gần đó. Cô tiện tay mua vài thanh chocolate. Ban nãy cô vừa nói chuyện phiếm với Kỳ Viễn, lúc uống ly nước cam thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn. Kỳ Viễn hỏi có phải cô có thai rồi không, cô cũng bán tín bán nghi đi khám. Kết quả là có thai thật, trùng hợp hôm nay là sinh nhật cô. Cô muốn cho Từ Mạc Phong một bất ngờ lớn. Nhưng liệu anh bận như vậy, có còn nhớ sinh nhật cô không?
Sở Nguyệt háo hức, cô đi một mạch tới thẳng tập đoàn của anh. Ngồi trên xe, cô vừa cắn chocolate ngon lành. Lại không để ý rằng, từ nãy tới giờ luôn có một bóng đen đi sau cô
...
Vừa tới cổng tập đoàn, đập vào mắt cô là một người đàn ông đang hôn người phụ nữ. Người đàn ông đó... không phải là chồng cô sao? Người phụ nữ đó, cô cũng không thể nào quên được, là Mộc Tuyết. Hai người đang làm gì vậy? Chồng cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ một năm qua anh cũng không quên được cô ta. Anh nói cái gì mà anh yêu cô, chỉ yêu mình cô. Tất cả chỉ là giả dối sao? Sở Nguyệt cảm thấy thế giới trước mắt như đang sụp đổ. Cô không rơi nước mắt, chỉ yên lặng nhìn về hướng đó
Món quà sinh nhật này, cả đời cô cũng không quên
Đột nhiên cơn đau đầu ập tới, Sở Nguyệt cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Chỉ trong chốc lát, thần trí cô lạc vào vực sâu vạn trượng
HẾT CHƯƠNG