"Giang Trừng." Đại sư mặt lạnh nhưng ánh mắt cơ man nào là ngây ngô mơ màng, duỗi dài tay ra quơ lấy Giang Trừng, nắm tay cô, định ve vuốt cả cổ cô nữa.
Giang Trừng muốn thoa thuốc cho anh, cứ lôi lôi kéo kéo thành ra bị cuốn luôn lên giường, cứ tránh là đại sư lại sấn tới kéo cô, anh còn tưởng cô có ý chơi đùa cùng mình nữa kìa.
Tay chân Giang Trừng nào nhanh nhạy bằng đại sư, lại còn không dám cựa mạnh vì lo cho vết thương trên người anh, cô lăn được hai vòng, rốt cuộc vẫn cứ bị đè chặt trên giường.
Giãy ra không nổi, Giang Trừng bèn lườm gắt một tẹo, thế là mắt đại sư lại đỏ dần đều, anh bĩu môi đong đầy tủi thân, đáng thương biết mấy. Bị anh quấy đến độ xẹp cả cơn giận, Giang Trừng thở dài gỡ tay mình ra, dứt khoát tháo tóc nhét vào tay đại sư.
"Nào, anh giữ giúp em cái này, giữ bằng hai tay." Giang Trừng nghiêm túc dặn.
Nghe thế, tuy vẫn mù mờ nhưng đại sư lại ngoan ngoãn cầm tóc cô, lại còn không ngọ nguậy lung tung thật. Giang Trừng thở phào, hơi hơi ngộ ra, cũng như dỗ trẻ nít ý mà... à thì đại khái.
Cô buộc lại vạt áo hơi lỏng, rồi nghiến răng thắt chết đai lưng bị đại sư giật ra. Vừa nãy vì muốn thoa thuốc mà Giang Trừng cởi đai lưng của đại sư, anh học được ngay, nhanh tay kéo luôn đai lưng của cô ra, xong việc lại còn ngó cô bằng ánh mắt sáng rỡ chừng như tranh công, dở khóc dở cười quá thôi.
Đúng là trẻ nít... Có mà nít quỷ ý! Hai người trưởng thành sinh lý bình thường và từng ấy ấy, giờ trai đơn gái chiếc giằng co trong phòng riêng, bên này có ý với bên nọ, lại còn mãi bị vô ý cọ sờ vuốt, cô phải vung trọn lương tâm đo đức ra mới ngăn được chuyện-gì-đó-khác đấy!
Hoàn toàn không hiểu cho nỗi khổ tâm của Giang Trừng, đại sư giữ tóc cô lại bắt đầu thích thú, nghịch đến là chăm chú. Thấy anh như vậy, Giang Trừng không kìm nổi mạnh tay xoa mái đầu trọc ấy. Đại sư bất ngờ bị xoa lấy xoa để, tay chợt chững lại, ngoái về nhìn cô.
Giang Trừng tức khắc sởn tóc gáy, có cảm giác chẳng lành, ngay sau đó linh tính thành thật, cô không thấy rõ động tác của đại sư, nhưng khi tỉnh ra lại đã lưng dán xuống giường, bị đại sư đè lên. Nếu chỉ nhìn gương mặt lạnh và bỏ qua đôi mắt ngây ngô của đại sư, bầu không khí có lẽ sẽ mập mờ hơn đôi chút, nhưng cứ đối diện với ánh nhìn sáng trong như gương ấy, mọi ý nghĩ đen tối đều bay sạch.
Đến khi mái tóc bị đại sư bắt chước vò rối tung, Giang Trừng đã hiểu rõ thế nào là tự làm bậy không thể sống. Cô cứ ngứa tay làm gì ấy nhờ?
Lờ luôn cái đầu như ổ quạ, Giang Trừng không làm trò nữa, cô ấn đại sư xuống giường mềm, bắt đầu bôi thuốc. Thử trước, thấy thuốc Hồng Lâu đưa thực sự có tác dụng với vết thương do ma khí của ma tu gây ra trên người mình, cô mới thoa cho đại sư.
Không để ý thì thôi, chứ vừa nhìn Giang Trừng đã phải cau chặt mày. Trên người đại sư chi chít vết thương, cũng đúng, pha tỉnh lại trước đó rõ đã liều mạng kháng địch mà. Ngoài kia, đại sư có như này cũng chẳng sao, nhưng ngặt nỗi anh lại đang ở Ma vực, Giang Trừng lo nhỡ mình không trông kỹ, đại sư sẽ chạy ra ngoài kiếm chuyện với ma tu, cô tu vi thấp, không bảo vệ nổi anh.
Tay chấm thuốc dịu dàng lướt qua các vết thương, Giang Trừng buột cúi xuống áp nhẹ môi bên chúng, khe khẽ thở than: "Xin lỗi, đại sư, anh vẫn luôn bảo vệ em, giờ em lại không che chở nổi cho anh. Nhưng em sẽ cố hết sức đưa anh ra bình an, chúng ta rồi cũng ổn thôi."
Đang cúi đầu nên Giang Trừng không thấy được đại sư đã khép mắt lại. Cô thì thầm tự nhủ vài câu, ngẩng lên gặp ngay ánh mắt bình thản đạm nhiên của đại sư.
Khỏi phải thắc mắc, chỉ Thanh Đăng đại sư gốc mới có cái vẻ này. Vừa lướt tay mình trên ngực trần và đưa miệng hôn vết thương của người ta, Giang Trừng nín lặng ngay tại chỗ. Đệt mợ, bối rối quá.
Vì đang bôi thuốc mà Thanh Đăng đại sư chừng như cởi sạch đồ, chỉ che mỗi chỗ quan trọng, Giang Trừng hãy còn đặt tay trên ngực anh. Sực tỉnh, Giang Trừng ngượng ngùng rụt tay lại, hắng giọng hỏi: "Đại sư? Anh khỏe rồi ạ?"
Thanh Đăng đại sư ngồi dậy, lờ đi cơ thể trần trụi hiện thời, chỉ đưa tay xoa đầu Giang Trừng, vuốt gọn tóc cô, buông lời: "Vất vả rồi."
Giang Trừng không phải là người yếu đuối, nhưng giờ đây, chỉ mỗi một câu nhẹ nhàng của đại sư thôi đã khiến mắt cô đỏ ửng, lệ chực rơi. Cô kìm lại ngay, gượng cười, đùa: "Em đâu vất vả gì, chỉ hơi khó đảm đương, may mà đại sư khỏe rồi, chứ em chả dám đảm bảo mình sẽ không làm gì quá đáng với anh đâu ~"
Thanh Đăng đại sư cười khẽ, đáp: "Ta không biết mình tỉnh táo được bao lâu, có lẽ chỉ một lát nữa thôi sẽ lại như trước."
"Ể!" Giang Trừng sững ra, kéo tay anh, mặt như đưa đám, "Đại sư anh đừng đi, một mình em chịu sao thấu! Ma vực nguy hiểm như này, không có anh em hoang mang lắm."
"Nhưng em làm tốt lắm mà." Đại sư để cô nắm tay, nói: "Đừng sợ, ta ở bên em, không để em bị hại đâu."
"Em biết, nhưng đại sư ơi, thấy anh vì bảo vệ em mà chịu thương thì còn đau lòng hơn, chẳng thà em gánh." Giang Trừng đưa mắt nhìn mớ vết thương trên người Thanh Đăng đại sư.
Thanh Đăng đại sư chậm rãi lắc đầu, chìa tay cho cô: "Nào."
Giang Trừng: Nào? Nào cái gì?
Cô ngơ ngác ngồi đấy, Thanh Đăng đại sư bèn nhích đến, dịu dàng kéo cô vào lòng, hiền hòa cất tiếng: "Ngoan, em sẽ làm được."
Giang Trừng: Ảnh đang xài chiêu mình dùng để đối phó với đại sư ngơ đấy à, lại còn vừa học xong đã thực hành ngay nữa chứ. Ờ, cơ mà đích thân trải nghiệm cũng khá ổn nhở?
Hiếm khi đại sư chủ động, Giang Trừng nắm bắt cơ hội ôm eo anh, thỏa mãn híp mắt lại. Chao ôi, đại sư phiên-bản-bình-thường chủ động đấy nhé ~
Nhưng cô không dám kề quá gần, đại sư vẫn đang bị thương, chất thuốc xanh thoang thoảng hương mai lục ngạc, Giang Trừng lén hít hà, chợt nhận ra mình chỉ cần ngẩng lên sẽ trông thấy hai chấm đo đỏ trước ngực anh. Nhận ra mình bắt đầu nghĩ bậy, Giang Trừng thoắt cái đã ngồi thẳng lưng, kéo tâm tư về.
"Đại sư, anh thấy mình tin được Hồng Lâu không?" Giang Trừng hỏi nghiêm túc.
"Vẫn chưa thấy nàng ta nói dối." Thanh Đăng đại sư rút tay về, ước chừng thương thế của mình, bình thản đáp.
"Nghe đồn Thanh Đăng đại sư sở hữu đôi mắt thấu tỏ lòng người, anh đã bảo Hồng Lâu tỷ tỷ không lừa mình thì em an tâm hơn nhiều, sắp tới chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, ở đây chắc không nguy hiểm gì mấy." Giang Trừng bảo: "Nhưng mình phải mau mau rời khỏi đây thôi, từ mộ U Tổ đến Ma vực cũng đã mấy ngày rồi."
Thanh Đăng đại sư gật đầu, "Lát nữa ta thiếp đi, trở về như ban nãy, em cần răn cứ răn, đừng mãi dung túng."
Giang Trừng sờ mũi, ngó hoa văn trên màn giường, lầu bầu: "Cơ mà ai chịu nổi cái vẻ chực khóc của anh chứ, xót thấy mồ."
"Giang Trừng." Thanh Đăng đại sư gọi.
Anh gọi tên cô không quá nhiều cảm xúc, chỉ bình thản lắm thay, tựa gió xuân ùa về. Còn tiếng gọi của đại sư ngơ lại thân mật và lệ thuộc biết mấy, rõ đến độ không làm lơ nổi.
Tóm lại, khi đại sư ngơ gọi tên, cô sẽ muốn đáp "Em đây em đây, ngoan nào", còn lúc đại sư gốc gọi tên, cô bất giác lại thẳng lưng ngồi nghiêm chuẩn bị nghe răn dạy, hệt bây giờ.
Thấy cô như vậy, Thanh Đăng đại sư đưa tay lau thuốc mỡ xanh vì kề sát người anh mới dính trên chóp mũi cô, bảo: "Đừng quá nuông chìu ta ấy, vướng tay vướng chân lắm."
"Vâng, em biết rồi." Giang Trừng nghe lời, nhưng có làm được hay không thì còn chưa chắc. "À đại sư ơi, anh biết cách rời Ma vực không? Nhỡ có chuyện bất trắc, em còn liệu đường thử dựa vào sức mình đưa anh ra ngoài." Dù gì cũng không thể cứ trông cả vào Hồng Lâu.
Thanh Đăng đại sư đáp: "Ma vực có vài lối ra, một trong số đó ở gần đây, nhưng muốn ra thì phải phá được ma võng trên trời, tu vi dưới Kim Đan không làm nổi."
"Thôi vậy." Giang Trừng so vai, không thất vọng mấy, cô biết chắc chẳng dễ gì mà đi.
"Chừng nửa tháng nữa ta mới khỏe lại được, trong khoảng thời gian này ta sẽ không xuất hiện nữa, em phải cẩn thận, có gì bất trắc cứ trốn đến giếng Hắc Thạch gần thành Ma Chủ trước, ta sẽ tìm em sau." Thanh Đăng đại sư chậm rãi buông lời.
Giang Trừng cân nhắc rồi nói: "Chưa đến nước buộc phải thế thì em sẽ không rời anh đâu, nhưng nhỡ tới bước đường ấy, em sẽ làm theo lời anh. Đại sư, hình như anh quen với nơi này lắm, trước đây từng đến à?"
"Từng đến, đến bắt một người, cứu một người." Thanh Đăng đại sư đáp.
Giang Trừng định hỏi tiếp lại thấy đại sư nhắm mắt ngã nhào. Giang Trừng đưa tay đỡ, để anh tựa vào cánh tay mình, chẳng mấy chốc đại sư đã mở mắt, ánh nhìn ngây ngô trong vắt.
Anh ngó tư thế hai người, ngồi dậy, kéo Giang Trừng để cô dựa vào lòng mình hệt vậy, Giang Trừng ngại vết thương của anh, không chịu nằm xuống, nhưng đại sư vẫn nằng nặc kéo cô vào lòng. Nhớ lại lời Thanh Đăng đại sư vừa nói, Giang Trừng thấy mình đúng là cứ mãi dung túng anh, bèn bảo: "Bớt ầm ĩ nào, ngoan tý, anh đang bị thương đấy, nằm xuống nghỉ đi, không được quậy nữa."
Y như rằng, mắt đại sư lại ửng hồng ngay, ngó cô như thỏ con. Đụng độ vài lần, Giang Trừng đã hơi hơi kháng cự lại nổi, cô bảo tiếp: "Không được khóc, anh lớn tướng rồi, khóc là em không thương nữa đâu."
"Thương, Giang Trừng, thương." Đại sư nói, mặt vẫn lạnh nhưng gò má lại ngấn nước.
Thấy thế Giang Trừng đã thất bại buông cờ trắng đầu hàng, quên sạch lời mình vừa hứa với đại sư, giãn mặt dỗ: "Rồi rồi rồi, thương mà thương mà, thương anh nhất đấy, đừng khóc nữa, chao ôi anh mà khóc là em lại cuống tay, đừng khóc nữa mà ~"
Đại sư liếc cánh tay mình, Giang Trừng đành nằm xuống, gối lên tay theo ý anh. Đại sư bấy mới thỏa lòng, lại cúi đầu cọ mặt mình vào mặt cô.
"Két ~"
Hồng Lâu cầm vài thứ đẩy cửa ra, khung cảnh đập vào mắt thế này này -- Hòa thượng tuấn tú cuồn cuộn phật quang kia ôm trọn Giang Trừng vào lòng, đang hôn khắp mặt cô, dịu dàng lắm thay, còn Giang Trừng thì lưu luyến đón nhận nỗi niềm thân mật ấy, hai người quấn lấy nhau, tóc rối áo lơi, nhìn vào cứ như vừa hoặc sắp xảy ra chuyện-gì-đó-không-tả-rõ-được.
Tuy trước đó đã loáng thoáng đoán chừng, nhưng tận mắt chứng kiến rồi Hồng Lâu vẫn thấy là lạ trong lòng. Đám hòa thượng thanh tâm quả dục ở Thượng Vân tự lại được phép hò hẹn yêu đương như này hồi nào vậy?
"Quấy quả rồi, lát nữa ta quay lại." Hồng Lâu bình tĩnh lùi ra sau một bước, khép cửa lại.