Ngộ Phật

chương 83: mộng cảnh thứ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ĐÓ LÀ GÌ VẬY?

Lúc Hạc Kinh Hàn khởi hành đến biển Vô Tận vì lời nhờ vả của Thanh Đăng đại sư, Giang Trừng vẫn đang trong mộng đã bị Yểm Ma và Thiên Diện Quỷ vác khỏi vùng biển bao trùm tử giới ấy, đang trên đường tới đảo Hoa Nguyệt.

Biển Vô Tận có bảy mươi bảy đảo, không phải tất cả đều bị chiếm cứ bởi các môn phái tu chân và gia tộc, có một số đảo đặc biệt như đảo Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt, tên sao nghĩa vậy, trên đảo này rầm rộ chuyện gió trăng. Đa số người tu hành xem nhẹ dục vọng, nhưng suy cho cùng, chẳng phải ai cũng luyện được ngón thanh tâm quả dục, vẫn có một số kẻ bàng môn tà đạo ưa thích “chuyện ấy”, tuy "lô đỉnh" không thịnh, song không ít tu sĩ bí mật sử dụng.

Đảo Hoa Nguyệt chính là chốn tầm hoan nổi tiếng nhất vùng biển Vô Tận, trên hòn đảo diện tích không nhỏ này có mười mấy tòa hồng lâu quan quán trứ danh, trai gái bên trong tuy tu vi không quá cao, nhưng dung mạo tài nghệ lại bất phàm, thậm chí có đến mấy vị được vinh danh trên bảng xếp hạng mỹ nhân cõi tu chân. Các tu sĩ mến mộ bất kể nam nữ, tới tấp kéo đến hằng ngày.

Đông người thì hàng quán cũng mọc đầy trên đảo, không thiếu các nơi ngắm cảnh phong nhã, mua bán ngầm, bài bạc giải trí, hệt như cõi phàm. Thế mới nói, đảo Hoa Nguyệt là một trong những đảo náo nhiệt nhất trong số bảy mươi bảy đảo.

Lúc Thiên Diện Ma và Yểm Ma đưa Giang Trừng lên Hoa Nguyệt, cô đã khoác dáng vẻ khác, Thiên Diện Ma tạm thay một gương mặt mới cho cô, sau đó hai người đi lại nghênh ngang như những nam tu khác, đem Giang Trừng đang hôn mê đến Đằng Hoa Ổ - chốn gió trăng bậc nhất đảo.

Trong Đằng Hoa Ổ, khắp nơi treo đầy những khóm hoa tím buông lơi, sắc tím đậm nhạt đan cài dệt thành cõi mơ, dẫu chỉ đến vì mỹ nhân, các tu sĩ đi lại giữa chốn này cũng bất giác bị thu hút bởi cảnh đẹp huyễn mộng, thong thả bước chân đặng thưởng thức.

So với cõi phàm, các hồng lâu kỹ quán cõi tu chân xuất trần tao nhã hơn đôi chút, tuy ruột như nhau nhưng bên ngoài vẫn cứ phải khoác lên lớp vỏ đường hoàng, khiến người đời lầm tưởng rằng chúng khác biệt.

Mỗi một mỹ nhân ở Đằng Hoa Ổ đều có viện riêng lộng lẫy, danh tiếng càng cao, được cung phụng càng nhiều thì viện tử càng khổng lồ hoa lệ, muốn vào được sân nhà mỹ nhân và sở hữu một gian khách phòng bình dân thôi đã phải tiêu tốn không ít linh thạch. Nếu Giang Trừng còn tỉnh, thấy cảnh đàn tu sĩ dâng từng vốc to tướng linh thạch vào viện các mỹ nhân, hẳn cô sẽ lấy làm xuýt xoa, rằng ở đâu cũng có đám fan háo sắc não tàn.

Viện tử của Khúc Trầm Tương - một trong tứ mỹ nhân nổi danh nhất Đằng Hoa Ổ là nơi khó ghé nhất, nàng đã không thích thì dù đối phương có nhiều đồ tốt hơn nữa cũng chẳng lọt nổi mắt xanh hay được cho vào. Song hôm nay, ba vị nam tu trông chẳng có gì đặc biệt lại trót lọt tiến vào vườn nhà Khúc Trầm Tương.

Về phần mỹ nhân kiêu kỳ Khúc Trầm Tương, vừa nghe tên người đến đã lập tức hoảng hốt ra đón.

"Trầm Tương ra mắt nhị vị ma tôn, chẳng hay nhị vị ma tôn quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, xin nhị vị ma tôn thứ tội." Khúc Trầm Tương thu vẻ kiều diễm của mình lại, dè dặt hành lễ với Thiên Diện Ma và Yểm Ma, không dám nhìn người đang được Thiên Diện Ma dìu thêm cái nào.

Yểm Ma không thích giao tiếp, im lặng ngắm bộ móng đen của mình, Thiên Diện Ma trái lại cười tít, bảo: "Hai chúng ta phụng mệnh chủ tử đưa một người đến đây, chủ tử đã dặn, tạm giam kẻ này ở đây, vài hôm nữa ngài tới."

Khúc Trầm Tương nghe thế, ánh mắt toát vẻ vui mừng khôn tả, đồng thời lại nhuốm màu sợ hãi vô cùng, nàng ta cúi người thật sâu, giọng hơi run, "Chủ tử... sẽ đến thật ư? Nhưng bao nhiêu năm rồi, sao lại đột ngột nhường này... Trầm Tương thật chẳng ngờ tới, đã rất lâu chưa gặp chủ tử, quả thực bối rối trong lòng, Trầm Tương thất lễ, mời nhị vị ma tôn vào, phòng đã tươm tất rồi ạ."

Yểm Ma không nhiều lời, phất tay áo vừa đi vừa nói: "Vô sự chớ phiền ta." Hoàn toàn phớt lờ Thiên Diện Ma đang dìu Giang Trừng đằng sau. Thiên Diện Ma cũng chỉ nhún vai, tiện tay đẩy Giang Trừng cho Khúc Trầm Tương, bảo: "Đây là người chủ tử muốn, trúng chiêu mộng cảnh của Yểm Ma, dăm hôm không tỉnh nổi, ta cũng đã đắp mặt mới cho ả, chắc chẳng xảy ra vấn đề gì đâu, ngươi trông ả cho kỹ."

Khúc Trầm Tương đón lấy Giang Trừng đang mê man, nghe Thiên Diện Ma dặn, lập tức cung kính đáp: "Xin vâng lời ma tôn, Trầm Tương sẽ trông coi kẻ này thật cẩn thận, song chẳng hay thân phận của hắn..."

"Ngươi không cần phải biết, trông chừng cho tốt là được." Thiên Diện Ma qua quýt phẩy tay, xoay người bước ra ngoài, "Thừa dịp chủ tử chưa đến, ta đi nghịch "nguyên liệu" đây, dù sao Yểm Ma cũng đang ở đây, có chuyện cứ tìm hắn." Dứt lời đi thẳng, sảng khoái phủi gánh.

Khúc Trầm Tương thẳng người dậy, thấy nhị vị ma tôn đi cả, bấy mới an lòng quan sát kẻ mình đang dìu. Là một nam tử cũng tạm gọi là tuấn tú, chẳng có chi đặc biệt, chủ tử cần một người như vậy làm gì?

Vì không rõ thân phận, Khúc Trầm Tương bèn đưa kẻ đang hôn mê này về phòng mình trông chừng, nàng ta không dám nhốt bừa vào một gian phòng nào khác, chỉ đành đích thân coi sóc, mong không phát sinh bất trắc làm lỡ chuyện của chủ tử.

Đặt người nọ xuống giường mình xong, Khúc Trầm Tương đành ngồi kề bên thơ thẩn mân mê đàn của mình.

Nhớ thuở mới diện kiến chủ tử hằng bao năm trước, nàng chưa từng gặp ai đặc biệt nhường ấy, dẫu chẳng còn vương tọa, ngài vẫn khí độ, đẹp đẽ và mạnh mẽ bức người như cũ. Chủ tử có gương mặt dịu dàng tuyệt thế, cũng sở hữu trái tim lạnh lùng nhất trần, song dù biết ngài tàn khốc vô tình, nàng vẫn bị thu hút như vô số kẻ khác, điên cuồng ủng hộ chủ tử, nguyện hiến dâng sinh mạng, không chút chần chừ chỉ bởi một lời giản đơn từ ngài.

Nàng yêu chủ tử sâu đậm, cũng sợ ngài vô cùng.

Khúc Trầm Tương xuất thần, không biết được rằng Giang Trừng sau lưng mình đã nhúc nhích ngón tay, chậm chạp mở mắt.

Tại sao đã bị Yểm Ma lôi vào mộng cảnh và lẽ ra không thể dậy nổi, nhưng Giang Trừng lại đột nhiên choàng tỉnh nhanh đến thế? Thực ra chính cô cũng không rõ mình thoát khỏi mộng cảnh bằng cách nào.

Chỉ biết sau khi mộng cảnh thứ hai kết thúc, chẳng bao lâu sau cô lại tiến vào mộng cảnh thứ ba.

Mộng cảnh thứ ba lạ hơn hai mộng cảnh trước, Giang Trừng không gặp ai, chỉ thấy mình xuất hiện giữa một bầu trời sao rực rỡ, hằng hà sao nhỏ lấp lánh dịu dàng kề bên. Những quả cầu sáng đủ màu từ nhỏ như pha lê đến to cỡ bóng rổ vây lấy cô, ríu rít thảo luận bằng thứ ngôn ngữ gì đó mà Giang Trừng không hiểu.

Cô đứng đấy, hiếu kỳ quan sát đám cầu nhỏ lấp lánh quanh mình líu lo, có hai bé thử đến gần, chầm chậm chạm nhẹ vào chân cô. Giang Trừng thấy thú vị, ngồi xổm xuống, tóm lấy một bé cầu sáng vân vê. Đám cầu sáng mềm, đàn hồi tốt, vừa bị véo liền phát ra âm thanh như tiếng cười, chắc bị Giang Trừng chọc phải chỗ nhột, bé cầu sáng vùng ra khỏi tay cô, biến đi cực nhanh, trốn sau lưng những quả to khác, dè dặt cùng chúng quan sát Giang Trừng, không dám đến gần nữa.

Chốc sau, lại có một bé cầu sáng chạm vào lưng Giang Trừng, cô ngoái đầu, nó lại vội vàng lùi về, va phải đám cầu nhỏ khác, khiến chúng tản ra.

Giang Trừng vuốt cằm nghịch đám cầu sáng đáng yêu này một lúc, chợt nghe đằng xa thét lên sợ hãi, đám cầu xung quanh cô xôn xao, một bé cầu xanh Giang Trừng vất vả lắm mới dỗ im được hãy còn run rẩy giữa lòng bàn tay cô.

Giang Trừng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một bé cầu đỏ nhỏ hơn mọi quả cầu ở đây phừng phừng bay đến trước mặt. Bé cầu sáng này chỉ cỡ móng tay cái, nhưng lại vững vàng chèn ép khí thế của tất cả những quả cầu kia, cơn hỗn loạn đàng xa vừa rồi chính do nó mà ra.

Bé cầu đỏ đi tới đâu, đám cầu sáng còn lại ào ạt lánh tới đó. Giang Trừng xem đến là thích thú, giơ ngón chạm bé cầu đỏ, khoảnh khắc ấy, Giang Trừng nhận thấy mọi bé cầu xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh. Song bé cầu đỏ ấy lại ngoan ngoãn mặc tay cô chạm vào.

Mềm mại, ấm áp, lại thân thiết lạ kỳ. Giang Trừng đương nghĩ, bé cầu đỏ bỗng to lên cỡ nắm tay, đỏ trong lóng lánh, ánh sáng tán xạ rực rỡ vô cùng. So với ban nãy, bé cầu đỏ hoạt bát hơn nhiều, nó lanh lợi nhảy vào tay Giang Trừng, thò một cái chân mảnh dẻ ra - Ừ, Giang Trừng thấy bé cầu thò chân và tay mảnh như nét bút ra, trông thế mà đáng yêu.

Bé cầu duỗi chân đá quả cầu xanh trên tay Giang Trừng ra xa, chống nạnh nghiến răng với đám cầu sáng vây quanh cô, ánh sáng trên cơ thể thành gợn tựa gai, trông như đang xù lông. Giang Trừng nghe ra ý dọa dẫm, quả nhiên trông thấy đám cầu sáng vốn vẫn kề bên mình rào rạt tản ra, cầu xanh vừa rồi lại càng lẩn nhanh như chớp.

Bé cầu đỏ thấy thế mới hừ một tiếng, lắc mình hóa dịu dàng trở lại, ngồi xuống tay Giang Trừng.

Nhóc này bá ghê, Giang Trừng nghĩ vậy nhưng chẳng thấy ghét tẹo nào, trái lại càng nhìn càng thấy nó thân thiết đáng yêu, không khỏi giơ tay véo. Bé cầu đỏ rõ ràng cũng thích cô, sau khi dọa đám cầu sáng khác ra xa thì dịu ngoan lăn tròn giữa lòng bàn tay cô như đang làm nũng, hoàn toàn mất vẻ phách lối hung hãn ban nãy.

Giang Trừng vờn bé cầu đỏ một lúc, bỗng thấy nó đứng lên, men theo cánh tay trèo xuống đùi, sau đó nhảy hòa vào cơ thể cô.

Đúng là hòa vào, chỉ một cú nhảy, nó đã biến mất ngay vị trí bụng dưới của cô. Giang Trừng lặng lẽ vén áo lên nhìn, thấy bé cầu đỏ biến mất thật còn bụng dưới của mình thì ấm lên.

Giang Trừng sờ bụng lấy làm lạ, ồ, chẳng nhẽ đây là kỳ ngộ? Tinh linh theo hầu? Ký khế ước thành thiếu nữ ma pháp?

Đương nghĩ, cô thấy bụng mình nhói lên rồi cứ thế tỉnh lại, giản đơn vậy đấy. Cô rầu rĩ tìm cách thoát khỏi mộng cảnh của Yểm Ma theo lời đại sư, kết quả chưa làm gì đã đột ngột choàng tỉnh, đúng là kỳ diệu.

Kỳ diệu hơn là bụng cô chỉ đau nhói thoáng qua, vừa tỉnh đã không còn cảm giác, sảng khoái vô cùng. Chuyện lạ cứ tiếp nối nhau thế đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio