Editor: Phác Hồng
Y Mặc vừa đi thì thuật pháp tự nhiên được giải trừ. Trầm Thanh Hiên nghe một loạt tiếng bước chân lộn xộn tiến đến, y nhìn xuyên qua màn lụa mỏng bên cửa sổ, đèn lồng màu đỏ loạng choạng di chuyển trên hành lang, vượt qua cổng vòm, đang tiến gần đến đình viện. Ở trên giường, tiểu thiếp hơi nhích thân, có vẻ nàng cũng sắp tỉnh.
Lúc này, sắc trời đã âm u, bóng đêm bắt đầu chiếm lấy mọi vật nhưng Trầm Thanh Hiên biết, y còn phải ổn định lại mọi chuyện tối nay cho xong.
Trước tiên, y phải thay lão xà băng lãnh hư hỏng thu dọn cục diện rối rắm hắn để lại.
Nghĩ vậy, Trầm Thanh Hiên không tránh khỏi có chút hoài nghi, có phải từ mấy ngàn năm trước xà yêu này đã quen với việc tự theo ý mình hay không, hắn vô cùng tự nhiên bỏ mặc mọi thứ, một câu khách khí cũng không buồn nói ra.
Trong đầu nghĩ đến hai từ “khách khí”, tự nhiên Trầm Thanh Hiên lại nhớ đến phần “lễ vật” kia, trên mặt tức khắc đen lại. Y đen mặt trừng mắt nhìn chiếc hộp trên bàn một hồi lâu, rồi siết chặt vật đang ở trong tay, đem vật kia cùng khỏa hạt châu cất lại bên người.
Y lập tức khôi phục vẻ mặt vân đạm phong khinh, giống như từ đầu tới cuối đều chưa từng phát sinh sự việc dâm loạn kia.
Hứa Minh Thế tỉnh lại, hắn mơ màng cảm thấy sau đầu từng đợt đau nhức cùng nóng rát, trong suy nghĩ vẫn là một mớ hỗn độn, lúc này bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, đang hỏi hắn: “Tỉnh sao? Cảm giác như thế nào?”
Hứa Minh Thế liền mở mắt ra, lọt vào trong mắt là nét mặt như cười như không của Trầm Thanh Hiên, ánh mắt y mang theo chút thân thiết, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
Cảnh tượng lúc trước như sóng thần dũng mãnh ùa vào trong óc, Hứa Minh Thế trợn tròn hai mắt, tức giận quát: “Trầm Thanh Hiên!”
Trầm Thanh Hiên vẫn là khuôn mặt như cũ, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, rồi sau đó không nhanh không chậm theo xoang mũi “Hử” một tiếng, kéo lên âm cuối mang ý khiêu khích.
Hứa Minh Thế thật sự nổi trận lôi đình, lập tức nhảy dựng lên, hắn phát hiện mình bị trói trên một cái ghế, dây thừng rắn chắc không chút khách khí trói hắn như cái bánh chưng. Mà Trầm Thanh Hiên ngồi trên ghế, biểu tình vô cùng nhàn nhã thích ý, ánh mắt của y giống như đang nhìn cái bánh chưng chuẩn bị được đưa vào miệng. Hứa Minh Thế cảm thấy ngay cả phổi cũng muốn nổ tung, thật sự hắn lại bị một kẻ tàn phế thoạt nhìn ôn hòa vô hại, tay trói gà không chặt, ngay cả đi đường cũng phải nhờ người giúp đỡ tính kế!
“Trầm Thanh Hiên!” Hứa Minh Thế oán hận hô một tiếng, hắn dừng một chút, nghĩ thế nào cũng không ra bèn hỏi: “Ta với ngươi không oán không thù, cớ gì ngươi lại hại ta?”
“Ta hại ngươi sao?” Trầm Thanh Hiên mặt mày mỉm cười hỏi ngược lại một câu, rồi trước khi đối phương phát hỏa liền nói: “Sao ta lại cảm thấy là ta cứu ngươi?”
“… Ngươi cứu ta?” Hứa Minh Thế nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi trói ta thành như vậy, gọi là cứu ta?!”
“Ta đây lo lắng ngươi quá nóng nảy…” Trầm Thanh Hiên thản nhiên nói: “Làm ra chuyện ngu xuẩn mà thôi.”
“Ngươi sợ ta giết ngươi?” Hứa Minh Thế đột ngột trở nên thông minh.
“Đúng vậy.” Trầm Thanh Hiên không hề xấu hổ thừa nhận, y nghiêm túc nói: “Ta cũng không phải yêu quái, ngươi nếu khí huyết tuôn trào muốn ta đền mạng liền “trừ” ta thì sao.”
Y nói thật sự nghiêm túc, biểu tình lạnh lùng. Hứa Minh Thế vừa nghe vậy giống như là tú tài gặp phải nhà binh, cảm giác thật vô lực. Vốn dĩ hắn rõ ràng là nhà binh, lại biến thành tú tài không chút sức phản kháng, thật sự khiến người tức giận mà! Hắn cố gắng áp chế xúc động muốn xả kẻ trước mắt thành đống thịt vụn. Hứa Minh Thế cố gắng bình tĩnh, hắn cẩn thận suy nghĩ lại tiền căn hậu quả, bèn nhớ tới một điểm lúc trước bị mình xem nhẹ, Trầm Thanh Hiên này lúc biết được Y Mặc là xà yêu, biểu tình chẳng chút ngạc nhiên, còn bất chấp quên mình ra tay giúp hắn, có thể thấy bọn họ đúng là quen biết.
Lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, Hứa Minh Thế thật nghĩ không ra mình bị giam ở địa phương nào. Trong phòng u tối chật hẹp chỉ có hai băng ghế dài, hắn lờ mờ thấy được một chiếc bàn gỗ, ngọn nến trên bàn phát ra thứ ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể chiếu đến một chút cảnh vật trước mắt, mọi chỗ còn lại vẫn như cũ tối đen như mực. Từ cửa sổ nhỏ hẹp ở góc phòng tản mác ra mùi hương gỗ mục ẩm thối. Hứa Minh Thế cảm thấy nơi này thật giống một cái nhà tù mà.
“Ngươi cùng xà yêu kia quan hệ như thế nào? Vì sao phải giúp hắn? Tử Đồng Đỉnh thu yêu quái của ta đâu rồi? Con rắn kia đâu? …” Hứa Minh Thế nhìn bốn phía trầm ngâm một lát, hỏi hết cái này đến cái khác.
Trầm Thanh Hiên than thở một tiếng, nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy, muốn ta trả lời cái nào trước?”
Hứa Minh Thế nhất thời không nói gì.
“Ta đây từng cái đáp vậy.” Trầm Thanh Hiên trêu hắn đủ rồi, mới đẩy lăn y đến gần một chút, chuyển ánh nến trên bàn về phía hai người. Đôi mắt y dưới ánh nến trở nên nhu hòa, y chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi từng ngạc nhiên vì cái gì ta không phải câm điếc như lời đồn, trên thực tế ta nói tới đây ngươi hẳn cũng đã nghĩ tới. Đúng vậy, như ngươi nghĩ, xà kia có ân với ta. Hắn trước cứu ta một mạng, lại giúp ta khôi phục năng lực nói.” Mọi chuyện trở nên đơn giản, Trầm Thanh Hiên tiếp tục nói: “Giờ trả lời vấn đề thứ hai, ta giúp hắn, bởi vì hắn theo lời ngươi nói là một yêu quái không hại người, mà còn là ân nhân của ta. Về vấn đề thứ ba, Tử Đồng đỉnh ở đâu, chính ta đang giữ nó.” Trầm Thanh Hiên thong dong nói dối.
Hứa Minh Thế đầu tiên là sửng sốt, hắn vội vàng nói: “Ngươi lấy pháp khí của ta làm gì? Ngươi không hiểu đạo pháp, lấy nó cũng vô dụng!”
“Bởi vì ta không hiểu đạo pháp nên mới lấy nó.” Trầm Thanh Hiên hơi cười, đưa tay tháo dây thừng, cúi đầu nói “Ít nhất khi ngươi đột ngột xúc động, sẽ không thể làm hại người tốt.” Một câu cuối cùng, y kéo từng chữ.
Hứa Minh Thế ngược lại không biết nói gì, nghĩ đến lúc trước xúc động chút nữa đã phá hủy thanh tu của người ta, thầm cảm thấy hổ thẹn. Hơn nữa, đúng như Trầm Thanh Hiên nói, hắn thật sự suýt hại một xà yêu sắp sửa thành tiên, không nói đến phá hủy tu hành của người ta, nếu Tử Đồng Đỉnh hàng yêu được thi pháp, Y Mặc liền hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, hắn tự dưng tạo sát nghiệt lại không cách nào có thể chuộc tội. Trên mặt lúc xanh lúc trắng, trông cực kỳ khó coi.
Trầm Thanh Hiên nhìn sắc mặt hắn đã đoán được tám chín phần tâm tư, y nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ dây thừng, kể cả trên chân hắn. Lúc nãy sai bọn tiểu tư ra sức trói nên giờ phải tốn không ít sức lực mới tháo ra được. Móng tay y cũng bị lật lên, thật là đau đớn, nghĩ thầm cái này là do y tự mình tìm khổ. Chẳng qua trên mặt vẫn luôn là một điệu bộ bình tĩnh, không chút dấu vết, khí phách văn nhã công tử bậc nhất, giống như cái người đánh hắn hôn mê rồi đem trói gô lại hoàn toàn không liên hệ gì đến y. Giả bộ vô cùng có chuyên nghiệp.
Dây thừng đã được tháo, Trầm Thanh Hiên ném nó sang một bên. Y ngồi lại ngay ngắn mới nghiêm nghị nói: “Cầm trong tay bảo khí thì càng phải hành sự cẩn thận. Nếu không, họa nhỏ là hại mình hại người, họa lớn chính là hại nước hại dân!”
Y ngừng một chút, thay đổi giọng ôn hòa giọng nói: “Ta thấy ngươi tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng phân được thiện ác, biết được tốt xấu. Trói ngươi cũng không phải do sợ ngươi hại ta, bởi vì lo lắng ngươi tuổi trẻ khí thịnh lại tiếp tục tìm xà yêu gây hấn, ngươi vốn không phải đối thủ của hắn còn mất đi pháp khí, nếu thực chọc giận hắn mất đi tính mạng, chẳng phải rất oan uổng sao? Hơn nữa ta đã gặp qua bảo y kia, nghĩ đến đạo hạnh hiện giờ của ngươi sẽ không nhìn ra đó là vật gì, Y Mặc lấy đi vốn nên là vật hồi chủ cũ. Ngươi cứ vướng bận đau khổ là có ý gì?”
Hứa Minh Thế xoa vết tích dây thừng để lại trên cổ tay, chăm chú lắng nghe. Mặc dù đạo hạnh của hắn không thấp nhưng kinh nghiệm nhân sinh nông cạn, hơn nữa tính cách lại thật thà chất phác. Tuy hắn cảm thấy có gì không đúng nhưng lại tìm không ra sơ hở trong lời nói của Trầm Thanh Hiên, chỉ thấy nam nhân trước mắt tuy là người tàn tật nhưng có tình có nghĩa, vừa thông hiểu đạo lí lại đối nhân xử thế vô cùng hào phóng. Hiện tại hắn không biết cũng không hiểu trên thế gian có cái gọi là miệng lưỡi không xương, làm việc chu toàn, trót lọt.
(Hán Việt là:
巧舌如簧 – xảo thiệt như hoàng: miệng lưỡi khéo léo, trơn tru như lò xo,
行事周密 – hành sự chu mật: làm việc chu đáo cẩn thận,
滴水不漏 – tích thủy bất lậu: trôi chảy trót lọt.)
Vốn là vừa đánh vừa trói lại tự tay tháo dây cùng mềm giọng chuyện trò, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, vừa nhu lại vừa cương. Lời nói như gậy gộc từng nhát nện xuống, đập cho hắn hồ đồ, đánh cho hắn bại trận.
May mắn thay khi Hứa Minh Thế trong hồ đồ có thể bắt lấy một điểm quan trọng, hắn vội hỏi: “Vậy ngươi mang đồ vật trả lại cho ta.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì im lặng, nhìn hắn một lát, ánh mắt kia cực kì yên tĩnh, giống như hai cái giếng sâu thẳm. Hứa Minh Thế vừa nhìn đã sởn tóc gáy, yếu ớt lắc đầu: “Ta không thể cho ngươi.”
“Tại sao không thể cho ta?!”
Hứa Minh Thế lập tức phát nổ “Ngươi có phải đã nhìn trúng bảo vật của ta không. Nói cho ngươi biết, đó là do tổ sư ta truyền lại. Nếu ngươi không đưa ta, ngày mai ta liền quay lại đạo quán, các sư huynh đệ mà biết được đều đến tìm ngươi đòi! Khiến Trầm gia ngươi gà bay chó chạy!”
“Câm miệng!” Trầm Thanh Hiên khẽ quát một tiếng, âm lượng không lớn nhưng không khí chung quanh đều chấn động như có gió quét qua. Suy cho cùng y vốn sinh ra từ đại gia tộc, lại là trưởng tử ngàn người tán tụng. Khí thế như vậy hẳn nên ở trên người y, một lần quát khẽ này khiến cho Hứa Minh Thế kinh sợ, theo bản năng dừng lại, ngơ ngác nhìn y.
Trầm Thanh Hiên cau mày, lạnh lùng theo dõi hắn.
Hứa Minh Thế cũng thấy hắn nói quá mức thô lỗ, hơn nữa vừa nghe Trầm Thanh Hiên rống lên liền ngậm miệng trông rất mất mặt, hắn nhịn không được nói: “Khụ… Dù sao ngươi vẫn nên đưa lại cho ta.”
“Ta không những sẽ trả lại ngươi Tử Đồng Đỉnh, còn có bảo y đang ở trong tay ta, cả hai bảo vật đều là của ngươi. Thế nào?”
“A?” Hứa Minh Thế há to mồm.
“Ta là người thế tục, có mấy thứ này cũng vô dụng. Muốn tặng cho ngươi hết? Nhưng cần có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Ngươi trước nên rèn luyện cho tốt, đợi ta biết được ngươi có thể khắc chế tính tình, chân chính tu đạo dương thiện trừ ác, không làm chuyện thương thiên hại lí, ta liền tự tay dâng tặng người hai bảo vật này.”
“Ta phải như thế nào…” Hứa Minh Thế gãi đầu, dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn: “Sao ta cảm thấy thật mơ hồ?”
Hắn há mồm trừng mắt cùng với vẻ mặt mê man, trông thật là ngớ ngẩn. Trầm Thanh Hiên thấy thế không khỏi nhớ đến đệ đệ, Tiểu Chinh đôi khi cũng lộ ra vẻ mặt ngốc ơi là ngốc như vậy. Y nén không được liền cười, thầm nghĩ tính cách hai người này thật giống hệt nhau, đều là tâm tính trẻ con đơn giản, do dự nói: “Ta thấy ngươi tính tình không tồi, chỉ cần mài giũa một chút, chắc chắn sau này có thể trừ sạch yêu quái tà ma, tiếng thơm vang khắp nơi. Hai bảo vật này cho ngươi coi như là trợ giúp ngươi. Nhưng bây giờ thì không được, đạo hạnh của ngươi còn thấp, có trong tay bảo vật càng dễ không biết trời cao đất rộng, nếu lỡ gặp phải địch nhân lợi hại sẽ thành tự mình hại mình. Hơn nữa, tính tình ngươi dễ nổi nóng, hành vi lỗ mãng, nếu gặp yêu quái tốt nhưng xung khắc với ngươi giống như Y Mặc, ngươi lại ỷ vào bảo vật trong tay mà hại người khác…” Trầm Thanh Hiên mỉm cười, không kiềm được vươn tay nhéo má cái người đang ngây ngốc trước mặt một cái, nói: “Ta trước nên giúp ngươi giữ lại, đợi đến lúc thích hợp sẽ giao lại cho ngươi. Nói như vậy… đã hiểu chút nào chưa?”
Hứa Minh Thế bị y nhéo má, cảm thấy động tác kia vô cùng thân thiết. Hắn ngẩn ngơ nhớ lại khi còn bé cùng các sư huynh đệ ồn ào chơi đùa, vui vẻ là thế nhưng khi lớn lên, các sư huynh đệ từng người bận việc, tu hành, rèn luyện… Không biết tại sao, khi gặp nhau đã trở nên xa lạ như vậy. Trên mặt là ngón tay ấm áp, mang theo hương vị giấy mực hun đúc theo thời gian, nhéo hắn không đau cũng không ngứa, thân mật đến khó hiểu, lời nói tuôn ra cũng vô cùng dịu dàng, thật giống như thân nhân nhiều năm vỗ về căn dặn.
Hứa Minh Thế nghe không sót một chữ, rõ ràng đã hiểu được nhưng ngoài há miệng ra cũng không biết nên đáp gì. Hắn vẫn cứ ngốc lăng nhìn Trầm Thanh Hiên.
Ánh nến lay động phát ra màu cam dịu nhẹ, người đứng trước mặt ngũ quan sâu sắc, dáng vẻ yên bình, mái tóc đen nhánh được ánh nến chiếu rọi ửng lên sắc vàng gợi cảm, thanh tú ôn nhuận không sao tả được.
Hắn ngây ngốc nhìn.
Trầm Thanh Hiên đợi thật lâu không thấy hắn trả lời, khẽ nhướng mày, lấy tay vỗ nhẹ lên bàn. “Cạch” — Khuỷu tay đang chống trên bàn của Hứa Minh Thế vô cùng tự nhiên trượt một cái, cả người mất thăng bằng ập xuống, đầu đập mạnh xuống mép bàn, một tiếng “úi cha” nuốt vào trong bụng.
Trầm Thanh Hiên che miệng, vô thanh cười một trận.
Hứa Minh Thế ôm đầu, không rõ tại sao lại thất thố đến vậy, trong lòng cực độ xấu hổ. Hắn vội vã ngồi lại ngay ngắn, cứ thế cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không dám ngẩng mặt.
“Ta nói ngươi hiểu hay không?” Trầm Thanh Hiên cười thỏa thê rồi mới nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, hỏi hắn. Hứa Minh Thế vẫn cúi đầu, gật nhẹ.
Trầm Thanh Hiên hơi híp mắt, hỏi: “Vậy ngươi đáp ứng?” Hứa Minh Thế tiếp tục cúi đầu, tiếp tục gật nhẹ.
“Nếu vậy, đêm nay ngươi nghỉ tạm ở khách phòng đi, ta gọi tiểu tư tìm đại phu đến xem vết thương trên gáy ngươi. Khuya rồi, ngươi cũng nên ngủ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai lại bàn bạc.” Trầm Thanh Hiên xử lý xong sự tình liền tự mình đẩy lăn y toan đi, mới vừa tới cửa, chợt nghe âm thanh giòn tan truyền từ phía sau: “Ta không tìm được bảo y, lại làm mất Tử Đồng Đỉnh tổ sư truyền lại, không thể quay về núi.”
Trầm Thanh Hiên dừng lại, chậm quay đầu, nói: “Vậy ngươi tính thế nào?”
Hứa Minh Thế trầm mặc một lát, nói: “Có thể cho ta trú tạm chỗ ngươi hay không? Như vậy khi ta tu hành thành quả, ngươi lúc nào cũng có thể kiểm tra.”
Trầm Thanh Hiên suy nghĩ, gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề, đợi ta an bài một chút. Sau này, đại môn Trầm gia luôn rộng mở đón ngươi.” Nhìn thấy nụ cười trong sáng trên gương mặt thiếu niên, Trầm Thanh Hiên nhớ đến một chuyện, y vội dặn dò: “Việc ta có thể nói chuyện, chỉ có ta và ngươi biết, không được truyền ra ngoài.”
Hứa Minh Thế vốn không hề để tâm chuyện này, liền vui mừng nhận lời, giúp Trầm Thanh Hiên đẩy lăn y, rời khỏi căn phòng tối tăm này.
Rốt cuộc cũng ra được bên ngoài, hắn quay đầu lại, nương theo ánh trăng có thể thấy đây là tiểu viện để chất tạp vật của Trầm gia.
Lần nữa quay về làm người câm điếc, Trầm Thanh Hiên trước sắp xếp người đưa Hứa Minh Thế đi nghỉ ngơi rồi mới lay chuông gọi tiểu tư đưa y trở lại mộc lâu. Dọc theo đường đi, phải băng qua rất nhiều đình đài hành lang khúc khuỷu, Trầm Thanh Hiên ngồi trên ghế, cảm nhận được xóc nảy do đường nhỏ mang lại, trong lòng nhớ tới lúc trước làm bị thương Hứa Minh Thế, khiến sau đầu hắn bầm một mảng lớn. Sao hắn lại ra tay ác độc với một đứa nhỏ như vậy.
Trong lòng kinh hãi.
Từ lúc nào y trở nên như vậy. Có thể dửng dưng với ánh mắt trong veo đơn thuần, có thể ra tay ngoan độc với người đã giúp y, có thể mưu mô tính kế với người giống như đệ đệ mình.
Lừa gạt rồi dối trá, y khi nào có thể nói lưu loát như vậy? Y nhớ rõ không lâu trước đây, y còn là một đứa nhỏ thiện lương thuần phác được phụ thân cùng tiên sinh hết sức dạy dỗ, một Trầm Thanh Hiên lấy lễ nghĩa trí tín làm đức sống, chạy đi đâu rồi?
Một người… Lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn… Người này, là Trầm Thanh Hiên sao?
Y cố nhắm mắt lại, suốt quãng đường đi vẫn luôn trầm mặc. Bất luận kẻ nào cũng không phát hiện, bàn tay giấu trong tay áo đặt tại đầu gối kia, đầu ngón tay khẽ run, như là hồ điệp đảo mình, hoảng hốt!
Tiểu tư dừng tại đình viện, trước mắt là mộc lâu, nha hoàn vội ra nghênh đón, cầm lấy tay vịn lăn y, giúp y đi vào bên trong.
Nơi này, có một tân thiếp đang đợi y.
Trầm Thanh Hiên mở mắt, khôi phục lại ánh mắt bình thản, đầu ngón tay run rẩy kia đã dừng tự lúc nào, điềm tĩnh khoát ở một bên.
Tất cả trở lại bình thường.
Viên phòng? Đúng, hẳn vậy.
Trầm Thanh Hiên thầm nghĩ, nhưng không phải lúc này.
Với một nữ nhân một bước lên mây trở thành phượng hoàng như nàng, say mê lưu luyến chỉ làm nàng nảy sinh ảo tưởng, thực sự nghĩ mình đang ở tận trời cao, muốn làm gì thì làm, tam tòng tứ đức nàng sẽ không quản mà có lẽ phản bội mưu sát nàng cũng dám nghĩ tới!
Trước hết nên lãnh đạm với nàng, để nàng hiểu được cho dù có là thị nữ hầu hạ y từ nhỏ, nàng cũng không phải ngoại lệ.
Chờ đến khi đã đủ lạnh nhạt, lạnh đến nàng hiểu được mình chỉ là một tiểu thiếp có cũng được không có cũng chẳng sao, rồi cho nàng một nhi tử, nhượng nàng một vị trí nho nhỏ. Khi đó nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn, giúp chồng dạy con, kính trọng chính thất.
Trầm Thanh Hiên nheo mắt, có lẽ cũng không cần phải lấy chính thê? Theo y tự cảm nhận, tránh cho gia đình trắc trở, đàn ông chỉ cần một vợ mà có lẽ dưỡng một tiểu thiếp cũng đã đủ rồi, chỉ cần có thể truyền thừa hương khói là được.
Nếu còn nạp thêm một chính thê, y thật không thể diễn tiếp nữa.
Nghĩ vậy liền thở dài, nếu Y Mặc là nữ nhân thì tốt rồi, y sẽ trực tiếp lấy làm chính thất, điền thẳng tên vào gia phả Trầm gia, muốn trốn cũng không thoát. Đến khi y chết, Y Mặc có sống thêm ngàn năm vạn năm, hắn cũng là người của Trầm gia!
Chết tiệt.
Trầm đại công tử lắc đầu, bật cười vô thanh, thâm tâm dần nguội lạnh.
Y đối với Y Mặc ngày càng không thể khắc chế, loại dục vọng này, so với tình dục còn đáng sợ hơn.