Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Phác Hồng
Cảnh báo: Những đoạn văn dưới đây toàn bộ đều miêu tả cảnh quan hệ nam nam chi tiết, hãy chắc rằng bạn đủ tuổi và chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Bạn đã được cảnh báo!
Sau khi đốt hết pháo bông, mọi người lại tiếp tục ăn khuya. Trầm Thanh Hiên quay lại khoảnh sân, Y Mặc đang ở trong phòng, hắn đứng bên cửa sổ ngửa đầu nhìn pháo hoa không ngừng dâng lên hạ xuống trong đêm khuya. Trầm Thanh Hiên tiến lên cùng hắn ngắm nhìn. Pháo hoa tàn hết, gió đưa mùi hỏa dược thoảng vào trong không khí.
Cuối cùng, đêm giao thừa cũng trở nên an tĩnh.
Trầm Thanh Hiên xoa nhẹ thái dương nói: “Tối nay uống nhiều quá, chúng ta đi ôn tuyền được không?”
Y Mặc quay đầu, “Men rượu chưa tan, ngâm nước suối chỉ càng say thêm.”
“Say thì say,” Trầm Thanh Hiên nói: “Cầu một lần say.”
Y Mặc không nói thêm nữa, hắn ôm ngang eo y, khóa chặt y vào trong ngực rồi thẳng hướng ôn tuyền. Dọc theo đường đi, Trầm Thanh Hiên nghe tiếng gió thét gào bên tai, vì ban đêm nên cái gì cũng không thấy rõ. Y thầm nghĩ, cưỡi mây lướt gió còn không mấy hứng thú bằng chậm rãi tản bộ, thư thả thưởng ngoạn cảnh sắc ven đường.
Ôn tuyền chớp mắt hiện ra, Trầm Thanh Hiên ngâm trong nước được một lát thì cảm thấy choáng đầu, mặt đỏ tim đập, hơi thở rối loạn, trước mắt là tầng tầng lụa trắng mông lung. Quả nhiên là uống rượu mà tắm nước nóng thì say đến quên đất quên trăng!
Trầm Thanh Hiên dựa vào tảng đá ấm áp, cố gắng khiến mình tỉnh táo, y thấp giọng: “Y Mặc, ngươi ôm ta đi. Ta sắp thở không được rồi này.”
Y Mặc thấy thế dang tay kéo y vào lòng, da kề da, từng thớ thịt sát lại, thân thể nóng hổi ngã vào thân thể lạnh lẽo, hai người không hẹn mà cùng thở dài khoan khoái. Loại thư thái này không lời nào có thể diễn tả.
Thân thể nóng hực của Trầm Thanh Hiên thoải mái không thôi, y cảm thấy dòng lửa thiêu đốt vừa chạm vào vân da kia liền nhanh chóng tan biến. Y đổ người lên vai hắn, thì thầm: “Chờ đến hè, ngày nào ta cũng dán trên người ngươi sẽ thoải mái biết bao; còn đông sang ngươi lại dán trên người ta, ta ôm ngươi, được không?”
Y Mặc nói: “Ý kiến không tồi, nhưng ngươi dám làm vậy trước mặt người khác sao?”
Trầm Thanh Hiên say khướt nói không chút nghĩ ngợi: “Không sao, nếu có người đến thì ngươi hóa thành rắn, trốn vào y phục của ta.”
Y Mặc cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Không bằng hiện tại ta hóa rắn cho ngươi xem.”
Trầm Thanh Hiên ha ha cười, được thôi.
Có lẽ bọn họ đều uống quá chén. Y Mặc được y đáp lại thì lập tức hóa rắn. Trong chớp mắt một con vật máu lạnh phủ đầy giáp vảy hiện ra. Những chiếc vảy giáp dưới ánh trăng lập lòe sáng lên, thân rắn to dài bám lên người Trầm Thanh Hiên như bám vào thân cột, cái đầu tam giác lặng đứng giữa không trung phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.
Trầm Thanh Hiên cảm thấy mơ hồ, đôi mắt say khướt lờ đờ nhìn hắn, cái đầu rắn càng ngày càng gần, y cũng không trốn, ngơ ngác nhìn rồi nghiêng đầu đánh giá: “Không hề xấu xí.”
Nói xong thì ôm lấy thân rắn, cái đầu gục hẳn xuống, xem chừng đã muốn ngủ rồi.
Y Mặc thấy vậy đành hóa lại hình người, một tay ôm cái người đã say khướt vào lòng, tay kia thì nhéo lưng y cảnh cáo: “Không cho phép ngủ!”
Trầm Thanh Hiên khép dần hai mắt, lầm bầm biện bạch, “Không ngủ, nhưng mà thực thoải mái.”
Y Mặc nói: “Còn có chuyện thoải mái hơn.”
Trầm Thanh Hiên gắng gượng ngẩng đầu, híp mắt nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười, “Ta nhớ!” Rồi y ôm chặt hắn, rướn người cắn lên môi hắn, gặm cắn một hồi thì vói vào đầu lưỡi nồng đậm hương rượu, cùng hắn triền miên hôn lưỡi.
Y Mặc vuốt ve tấm lưng cong, lòng bàn tay theo thắt lưng lướt dần đến phần xương cụt, ngón tay bắt đầu trêu chọc. Trầm Thanh Hiên ngân khẽ, nụ hôn càng nóng bỏng.Nhờ có sức nổi trong nước nên thắt lưng không ngớt đong đưa rồi ngậm chặt ngón tay hư hỏng kia. Chỉ chốc lát mà Trầm Thanh Hiên đã chịu không nổi, y tách môi, tựa người vào vai hắn, vừa gấp thở vừa thỉnh cầu, “Tiến vào… đi, ta muốn ngươi.”
Y Mặc tách đôi chân thon dài, đem côn tht tiến vào cái lỗ nhỏ đã được nước ấm tràn vào tẩy rửa kia. Một hồi trống đầu(), hắn hung hăng tiến nhập.
Trầm Thanh Hiên dựa vào nham thạch, đau vì lưng bị đá cộm vào, đau vì dưới thân không có mỡ làm dịu… những đau đớn này trộn lẫn với nhau không hiểu sao lại thỏa mãn y. Đau! Thân thể càng đau đớn kịch liệt thì lòng y càng thoải mái. Phải, nên đau. Đau là vì y tham, đau là vì y xấu xa, đau là đáng kiếp y!
Trầm Thanh Hiên nắm chặt những sợi tóc dài tán loạn trên lưng Y Mặc, giọng y khàn khàn: “Sâu… sâu hơn vào… a…” Như hiểu được tâm tư y, Y Mặc càng lúc càng hung hăng, rút ra toàn bộ rồi đâm vào thật sâu, giống như muốn khoét vỡ y. Huyệt khẩu vì không có mỡ làm dịu nên không chút trơn mịn, ngược lại vì nước suối mà trở nên nhám rít. Trầm Thanh Hiên càng đau thì kẹp hắn càng chặt, phía dưới mạnh mẽ co rút, bất luận hắn tiến vào hay rút ra đều không hề nới lỏng. Tình trạng khác thường như vậy khiến Y Mặc cảm thấy khó chịu, không phải vì chỗ kia không thoải mái, loại không thoải mái này khó nói do đâu. Nhưng hắn biết mùi vị khó chịu này là do người trong lòng hắn gây ra, côn tht hung ác khuấy đảo, mỗi lần hắn hung mãnh đâm vào thì Trầm Thanh Hiên không ngừng rên rỉ. Tiếng nỉ non quanh quẩn bên tai rõ ràng cất lên vì đau đớn chứ không phải vui sướng, thế nhưng hắn càng đâm sâu cùng đẩy nhanh tốc độ.
Họ không ngừng bức bách lẫn nhau, không ngừng cho nhau thống khổ.
Rốt cục cũng dừng lại, Trầm Thanh Hiên bị dày vò một trận như vậy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, y mở mắt nhìn Y Mặc. Hai người đều không nói gì.
Như có ngàn vạn câu chữ, quanh co khúc khuỷu. Sau cùng thì những trăn trở ấy cũng không thành câu nói vẹn tròn, nó đụng vào ngõ cụt – không đến được cuối đường.
Dẫu biết vô vọng nhưng lòng vẫn không ngừng hi vọng, Trầm Thanh Hiên cảm thấy cổ họng đắng chát.
Y vùi vào lồng ngực quen thuộc rồi không ngừng thì thào, vẫn là câu nói kia: “Nếu có kiếp sau, ngươi đừng đến tìm ta, ta không nhận ra ngươi, tuyệt đối không!” Hai chữ cuối cùng, y cắn răng nghiến lợi phát thề.
Y Mặc ôm y, bụng thầm nghĩ ta dĩ nhiên sẽ không tìm ngươi. Lại nhịn không được, tiếng thở dài vọng vào hư không.
Trở về phòng, Trầm Thanh Hiên ngã trên giường. Giá nến đầu giường cháy vài mảng hoa nến, mành vải bên trong trở nên sáng lảnh. Y mở ngăn tử lấy ra ít mỡ, tự mình tách chân, dưới ánh nhìn chăm chú của Y Mặc thì nhè nhẹ xoa. Chỗ kia đã hơi sưng đỏ, sau khi bôi mỡ liền ửng lên một tầng bóng loáng, nhan sắc tươi đẹp vô cùng mê người, y còn cố ý co rút. Dưới ánh mắt của Y Mặc, nơi sủng ướt vừa nãy hốt nhiên khép vào rồi chậm rãi mở ra.
Tuy là say nhưng cũng quá mức hoang dâm, lần trước là do Y Mặc cưỡng ép còn lần này là do y cam tâm tình nguyện, huống hồ lần này lại sâu hơn so với lần trước. Trầm Thanh Hiên vốn muốn mượn rượu giả say nhưng gương mặt lại không giấu nổi vẻ đỏ bừng, tóc dài đẫm nước rơi loạn trên giường, dưới ánh nến vàng cam lộ ra một vẻ lả lơi kiều mị.
Y Mặc nhìn, chậm chạp không động.
Cả người Trầm Thanh Hiên xấu hổ vì bị hắn nhìn mãi, y nhịn không được chống khuỷu tay ngồi dậy, kéo tay áo hắn, khẽ nói: “Ngươi không muốn sao?”
Kẻ châm lửa lập tức bị người đặt dưới thân, không một lời thừa thãi, côn tht mạnh mẽ đâm vào. Trước thì đã được khuếch trương nay lại có mỡ làm dịu bên ngoài, Trầm Thanh Hiên không hề đau đớn, chỉ có vui sướng tràn đầy. Y ôm chặt Y Mặc, dâm đãng rên rỉ.
Ở trên giường, Y Mặc ngoại trừ trêu chọc y cũng ít khi phát ra âm thanh gì. Nhưng đêm nay có chút ngăn không được, gốc rễ được cắn chặt đầy khoái cảm, hắn thở hổn hển, thắt lưng thúc đẩy mãnh liệt, trực tiếp khiến Trầm Thanh Hiên thần trí mơ màng. Y liên tục rên rỉ, bấu chặt hắn không biết là gọi hắn nhẹ lại hay mạnh hơn chút nữa.
“… Thoải mái không?” Y Mặc khẽ hỏi, hắn cúi đầu gặm cắn cần cổ sáng loáng trước mắt, hết hít ngửi rồi ngậm mút, tạo nên mấy vệt hôn ngân chói mắt, ướt át đầy mê hoặc.
“Ưm… thoải mái… còn muốn… muốn sâu hơn nữa…” Trầm Thanh Hiên thành thật đáp.
Y Mặc nâng hai chân y đặt lên vai, rồi hắn hạ thấp thân. Đầu gối Trầm Thanh Hiên cơ hồ đụng tới ngực hắn, thắt lưng cong lên hơn nửa, tư thế như vậy khiến mông y vểnh cao. Y Mặc hung ác đâm xuống, thật sâu thật mạnh. “A” Trầm Thanh Hiên hét lên, khóe mắt quạnh đỏ, mấy hạt lệ tình đáp xuống gối chăn. Y Mặc hăng hái đâm xuống côn tht, “Đã đủ sâu chưa?”
“Đủ… đủ rồi…” Trầm Thanh Hiên cấu đầu vai hắn lắc đầu khóc than, quá sâu, sâu đến khiến y nảy sinh một loại ảo giác bị xuyên thủng, thế nhưng tràng vách điên rồi, nó gắt gao khóa buộc côn tht cực đại bên trong, giống như là khát cầu hơn nữa, lại giống như trói chặt vật kia, khiến hắn không còn đường trốn thoát.
Y Mặc chỉ cảm thấy chỗ bị ép chặt không ngừng truyền đến từng đợt sóng ngọt lành đê mê, lan đến từng thớ thịt trên thân thể, ngay cả khối óc cũng bị lây nhiễm, trở nên chậm chạp. Hắn chỉ muốn vùi sâu vào, sâu hơn một chút rồi sâu hơn một chút. Trong khoái cảm mãnh liệt ẩn hiện một cỗ thanh bình, mỗi lần hắn đâm vào sâu hơn thì cảm giác thanh bình lại nhiều hơn một chút. Hắn càng không ngừng chôn sâu gốc rễ vào trong, thật sâu. Rồi đôi khi hắn không muốn nhúc nhích, cứ dừng mãi ở nơi chốn ẩm ướt mềm dẻo này. Trong đầu hiện lên dáng vẻ bản thân đứng tại nơi u tối, nơi chốn u tối mà đầy ấm áp, gắt gao bao lấy gốc rễ hắn.
Giống như hang sâu đẫy bùn hun hút chốn rừng hoang, lại giống như người khách hành rong ruổi đất trời, trong chớp mắt về lại cố hương.
Khoái cảm giống như tai họa, suýt chút nữa nhấn chìm tất thảy.
Cuối cùng, Trầm Thanh Hiên khơi lên trận hỏa này cũng vô cùng thoải mái đem y cùng Y Mặc thiêu đốt sạch sẽ.
Đến hừng đông, hai người mới ôm chặt nhau tiến vào giấc ngủ.
Bên này y cuồn cuộn phóng lãng mãi đến mây tan mưa tạnh, tiêu hồn thực cốt, lại không biết rằng, Trầm lão gia ở nơi kia, một đêm mất ngủ.
Trầm lão gia là người có kiến thức, mặc dù chưa hề lãnh hội nam phong() nhưng cũng từng nghe qua. Lúc đó ông chỉ cảm thấy hoang đường, không hề để bụng, hiện tại nhi tử của ông lại có quan hệ thân thiết cùng một nam nhân, người nọ cũng không phải “người”. Cả đêm lòng rối tựa tơ vò, lưỡng lự không biết nên làm sao để chấm dứt việc này.
Trời ưng ửng sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xào xạc quét tước của đám hạ nhân, Trầm lão gia xoay người trên giường, nằm thêm một lát rồi ngồi dậy, cho người gọi lão quản gia đến.
Lão quản gia nghe tin thì vội vã đến, trên đường đi lão đã suy đoán rất nhiều nhưng không ngờ chủ nhân gì cũng không nói, chỉ hỏi lão gần đây đại thiếu gia thường làm những việc gì, lại hỏi Y Mặc cụ thể vào phủ như thế nào, phải kể cho tỉ mỉ tường tận. Tuy quản gia hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao lão cũng quản tất cả tôi tớ trong phủ, nếu bọn chúng có chút kì lạ thì lão luôn là người đầu tiên phát hiện.
Đối với chủ nhân đã hầu hạ mấy chục năm, lão quản gia cũng không giấu diếm, một năm một mười kể rõ ngọn nguồn. Bắt đầu từ đêm Hứa Minh Thế và Y Mặc tranh cãi, Hứa Minh Thế luôn mồm gọi “lão yêu quái”, sau khi đại thiếu gia nạp thiếp thì đột nhiên trở về núi, lần thứ hai Y Mặc xuất hiện thì bọn tỳ nữ trong viện thiếu gia kỳ quái ngủ say, rồi đột nhiên lại nhiều thêm một nhóc sơ sinh, vân vân. Lão kể rõ ràng rành mạch, vừa không thêm mắm dặm muối cũng không lẫn lộn phải trái.
Trầm lão gia nghe xong không nói câu nào, ông thẫn thờ nhìn ấm trà trên bàn.
Lão quản gia ho một tiếng, nói khẽ: “Thưa lão gia, nghe nói Hứa Minh Thế là một đạo nhân, không bằng người chờ hắn trở lại rồi hỏi cho cặn kẽ.”
Trầm lão gia hoàn hồn, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Lão quản gia lại nói: “Vậy…”.
“Ngươi trước đi làm việc, đợi Hứa Minh Thế trở lại thì dẫn hắn đến gặp ta.”
“Thưa vâng.” Lão quản gia ứng lời, cung kính lui ra.
Trầm phụ lại nghĩ đến cổ họng của Trầm Thanh Hiên. Thuở ấy, ông mời rất nhiều thầy lang nổi tiếng cùng những người y thuật cao siêu lúc bấy giờ đến xem bệnh cho y, nhưng họ đều tỏ vẻ vô lực xoay chuyển. Nguyên nhân không phải do y mà là cổ họng bị phá hư vì gào thét. Khi cứu đứa nhỏ tám tuổi ra từ kẽ băng, miệng nó tràn đầy máu tươi, không phải do tì tạng tổn thương mà là cổ họng bị phá hủy. Mỗi lần nghĩ đến Trầm phụ đều không nén được đau lòng, phải có bao nhiêu nghị lực cùng bấy nhiêu hốt hoảng sợ hãi thì đứa nhỏ ấy mới liên tục gào to, cứ mãi thét gào như thế cho đến khi cổ họng bỏng rát, cuối cùng không thể gào thêm được nữa.
Trầm lão gia đưa tay xoa nhẹ mí mắt để bình ổn cảm xúc, ông thở dài. Y Mặc hiện đã chữa được cổ họng nên việc chữa chân y khỏi hẳn cũng chẳng phải nói chơi. Chỉ bằng những chuyện này, đừng nói ông có thể gây khó dễ cho hắn mà ngay cả giữ hắn lại cũng không thể làm được. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo() đã là gia phong bao đời của Trầm gia. Hơn nữa, Trầm gia còn là danh môn vọng tộc mà tất cả bình dân bách tính trong thành đều tín nhiệm, ngay cả tá điền cũng không mảy may hà khắc, há giờ có thể lấy oán trả ơn? Nhưng mà ân tình này làm sao để đáp đền, Trầm lão gia chẳng thể nghĩ xuôi.
Ông chỉ đành chờ, chờ đến khi Hứa Minh Thế trở về, chờ mọi chuyện rõ ràng mới có thể tính tiếp.
Năm ngày sau, Hứa Minh Thế trở lại Trầm phủ. Hắn vừa bước đến bậc cửa đã bị quản gia gọi lại, dẫn hắn đến thư phòng của Trầm lão gia. Hai người nhốt mình trong phòng, đối mặt lẫn nhau, nói chuyện cả một buổi chiều. Không ai biết Trầm lão gia và hắn đã nói những gì, ngay cả quản gia đứng ngoài canh cửa cũng không biết. Mãi đến giờ cơm chiều thì Hứa Minh Thế mới trở ra, nét mặt hắn tràn đầy buồn bực sầu não. Còn Trầm lão gia cứ ngồi mãi trong phòng, không cho bất cứ ai quấy rầy, ông ngồi đó lặng yên suy nghĩ.
Trầm Thanh Hiên cũng không biết có chuyện như vậy, y luôn bận rộn công việc, Tết Nguyên Tiêu vừa hết y liền bận tối mặt tối mũi. Sau khi chính thức tiếp quản sự vụ Trầm gia, này thì tiền tài điền thổ, này thì cửa hàng cùng hàng hóa, đủ loại khoản mục phải kiểm tra, hàng tháng lời lỗ bao nhiều, tá điền đã nộp hết thuế tô chưa, ngay cả vùng khác nắng mưa ra sao cũng phải nhọc lòng lo nghĩ. Bận đến nỗi ngay cả tách trà cũng chẳng kịp uống.
May mà bận rộn chỉ có mấy tháng đầu, qua ba tháng sau, Trầm Thanh Hiên cuối cùng cũng xong xuôi mọi chuyện, có được chút thời gian nhàn nhã.
Tuy nói nhàn nhã nhưng Trầm Thanh Hiên biết, y giờ không còn là cái người trong núi hết nhìn mặt trời mọc rồi chờ mặt trời lặn kia nữa. Y phải dậy thật sớm, bất kể nắng mưa thế nào cũng đến thỉnh an phụ mẫu. Nếu bận chuyện thì sẽ rời đi, không thì sẽ cùng nhau dùng điểm tâm. Sau khi trở về, nếu rỗi rải thì sẽ ôm Tiểu Bảo tản bộ trong viện. Sau khi dùng xong ngọ thiện, chiều đến y thường ghé cửa hàng, có đôi khi quản gia sẽ dẫn người đến cùng y đàm luận, thường là sai sót chút đỉnh về hàng hóa, cửa hàng nên tiếp tục hay hủy bỏ khế ước làm ăn. Nếu trở về sớm sẽ cùng tiểu gia hỏa ngày càng nghịch ngợm đùa giỡn một trận, còn nếu về trễ thì sói nhỏ đã ngủ rồi, nó không thèm để y đến y đâu, ngủ vô cùng say sưa.
Y Mặc thỉnh thoảng mới đến, đến thì cùng y ôm hôn, làm chút chuyện hâm nóng tình cảm, giống như chưa từng cách xa.
Không đến cũng không sao, y vẫn sinh hoạt như thường, tựa như Y Mặc chưa từng rời đi, tựa như hắn vẫn luôn bên cạnh y vậy.
Thấm thoắt đã vào hạ, Trầm Thanh Hiên đổi thành áo đơn, khoác ngoài một chiếc áo lụa xanh lam. Hôm nay lúc Y Mặc đến, hắn ôm y chẳng rời tay.
Không khí oi bức lại ẩm ướt, Tiểu Bảo nằm ngủ cứ mãi trở mình. Trầm Thanh Hiên ôm được Y Mặc thì thở phào một cái, thân thể này, mùa hè thì ôm hóng mát, đợi đông, y sẽ bó chặt hắn lại, dù thân thể kia có lạnh đến đâu nhưng dán cùng một chỗ lâu như vậy, nó cũng sẽ ấm dần lên thôi.
Chỉ muốn như vậy, dẫu có bao nhiêu nóng hay bấy nhiêu lạnh thì sẽ cứ ôm mãi như vậy, khăng khít ôm vào lòng, dù khoan khoái mát mẻ hay trời đông lạnh lẽo, tuyết thượng gia sương () cũng sẽ không buông tay.
Cho dù có liều lĩnh thế nào đi nữa, lòng y vẫn muốn như vậy.
Không vọng tưởng kiếp sau, chỉ nguyện tròn kiếp này.
[] Nguyên văn “Nhất cỗ tác khí”, đã chú thích rồi.
[] Nam phong: tình yêu giữa các nam nhân.
[] Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Dù nhận ân nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp như cả ngọn suối.
[] Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương, thường ví với hết nỗi khổ này đến nỗi khổ khác. Mình nghĩ câu này đúng cả hai nghĩa đối với Trầm Thanh Hiên nên giữ nguyên văn.
Bonus cái hình vô tình tìm được này ^-^