Ngộ Xà

quyển 2 chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Phác Hồng

Mùa đông Kiến Nguyên năm thứ mười một, Ngự thư phòng.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, trắng ngợp đất trời, tuyết rơi đã ba ngày ba đêm. Hoàng đế dùng xong ngọ thiện, đứng trước cửa sổ nhìn bông tuyết theo gió thốc lên mặt hắn rồi hóa thành bọt nước trong phút chốc.

Hoàng đế lẳng lặng đứng thật lâu, bầu bạn với hắn chỉ có hỏa than im lìm tỏa nhiệt.

Thị vệ đang làm nhiệm vụ vào phòng, quỳ đằng xa bẩm báo: “Hoàng thượng, trong quân truyền tin Quý lão tướng quân bệnh tình nguy kịch.”

Hoàng đế vẫn như cũ đứng bên cửa sổ, chẳng qua bóng lưng khẽ chấn động, hồi lâu cũng không đáp lại.

Thị vệ quỳ một lát, yên lặng lui ra.

Thân Hải từ ngoài cửa tiến vào đứng đằng sau Đế vương, hơi lạnh từ cửa sổ xông thẳng vào mặt, hắn lập tức cảm thấy rét lạnh. Thế mà Hoàng đế vẫn đứng ở chỗ kia mãi nhìn đất trời trắng xóa tựa như một pho tượng.

Bông tuyết lả tả rơi, ý đồ muốn xông vào phòng nhưng nửa đường đã bị hỏa than tản ra nhiệt độ chưng thành giọt nước, rơi trên long bào minh hoàng của người đứng cạnh song cửa.

Thân Hải lui lại mấy bước, quỳ dưới chân Hoàng đế, “Hoàng Thượng, xin bảo trọng long thể.”

Hoàng đế nghe vậy thì xoay người, tự mình khép lại cửa sổ, không để ý đến câu nói của hắn, chỉ nói: “Quý lão tướng quân đã không xong.”

Thân Hải ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, nói: “Quý tướng quân đã đi được một năm.”

Hoàng đế đáp “ừ”, ngồi trở lại long ỷ, không nhanh không chậm nói: “Lão tướng quân tạ thế, trẫm nên thu lại hổ phù.”

Lại nói: “Không biết Quý Cửu có kịp về không.” Lời rất nhẹ cơ hồ như đang độc thoại. Đoạn, Hoàng đế nâng cao âm lượng hỏi Thân Hải đang quỳ một bên, “Quý Cửu có biết trẫm cố ý buộc y rời khỏi không?”

Thân Hải không biết nên trả lời vấn đề này thế nào. Sau biên thành chính là sa mạc, sau sa mạc chính là lục địa, đó là nơi Hung Nô tụ tập. Chuyện đơn giản như vậy ngay cả đứa nhỏ quanh năm cư ngụ nơi biên tái cũng biết, thế mà Hoàng đế lại phái Quý Cửu viễn chinh thăm dò địa hình.

Loại địa hình này thăm dò hay không cũng như nhau, chẳng mấy khác biệt. Bởi vì cát trên sa mạc lưu động, cho dù Quý Cửu đi qua nhưng chưa chắc có thể dựa theo lộ tuyến lúc trước trở về. Tiến lui thế nào, tìm được vương đình Hung Nô hay không, tìm được một lần liệu có thể tìm được lần thứ hai, hết thảy dựa vào thiên ý và sự nhạy bén của tướng quân.

Thân Hải im lặng hồi lâu mới thật cẩn thận nói: “Quý tướng quân thông minh hơn người.” Hắn nói, chỉ nói một câu này, rồi sau đó không nói thêm nữa.

Hoàng đế trầm mặc nhìn tấu chương trên long án, hồi lâu mới nói: “Y căn bản phớt lờ trẫm có cố ý buộc y rời khỏi hay không.” Thứ y để ý chính là lời hứa hẹn kia. Ngày y về kinh chính là lúc giao binh mã trong thiên hạ cho y. Hoàng thượng đùa nghịch tấu chương trên án, nghĩ thầm khắp thiên hạ này không ai biết Quý Cửu có bao nhiêu nóng vội muốn tiêu diệt tộc Hung Nô bằng hắn, bởi vì hắn giống y.

Thế nên, nếu mọi chuyện chưa chuẩn bị thỏa đáng, hắn muốn đuổi y ra xa, đày y đến một nơi thật xa mà không phải đối mặt với hiểm nguy minh tranh ám đấu.

Trước khi xuất binh đánh Hung Nô, hắn muốn thanh trừng một số người, trong đó không thiếu những kẻ mật thiết tới lui cùng Quý Cửu. Nếu Quý Cửu ở lại bọn họ sẽ nổi lên tranh chấp, thậm chí sẽ liên lụy đến Quý Cửu.

Bất luận tình huống nào hắn đều không muốn thấy, cho nên buộc Quý Cửu rời khỏi là lựa chọn tốt nhất. Hoàng thành này so với sa mạc nguy hiểm hơn nhiều lắm.

Hoàng đế hồi thần nhìn Thân Hải phía trước, hỏi: “Tấu chương đã nghĩ xong chưa?”

“Đã xong.” Thân Hải ứng tiếng rồi lấy ra chiết tử, nói: “Ngày mai lâm triều, Trương đại nhân sẽ đích thân dâng tấu…”

Hoàng đế phất tay cắt đứt lời hắn, “Việc còn lại tự ngươi làm đi.”

Thân Hải vội vàng dập đầu, lên tiếng đáp lại rồi lui ra.

Thân Hải vừa đi, Hoàng đế gọi thị vệ bẩm báo lúc trước, hỏi hắn về bệnh tình của Quý lão tướng quân. Thị vệ vốn là tâm phúc của hắn, là gián điệp phụ trách nằm vùng, giám thị nhất cử nhất động trong quân đội, lần này Quý lão tướng quân phát bệnh đã ba tháng, nhắm chừng không thể chống đỡ được nữa mới tiến đến bẩm báo.

Hoàng đế hỏi: “Có thể chống đỡ bao lâu?”

“Nghe nói đã không thể uống cháo, sợ là không qua được mùa đông.” Thị vệ bồi thêm một câu: “Lão tướng quân cao tuổi, nói bệnh liền bệnh cũng là bình thường.”

Hoàng đế khẽ giễu cợt, từ chối cho ý kiến, dặn dò hai câu rồi cho hắn lui xuống.

Rốt cuộc vẫn là trẻ người nông cạn, làm sao biết Quý lão tướng quân chẳng phải vì lão mà thể suy, bởi vì con trai độc nhất rời đi một năm mà một chút tin tức cũng không có, ngã bệnh vì phiền muộn.

Những tướng quân trên sa trường trải qua vô số giết chóc, thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, lâu ngày, người người nhìn họ đều tưởng tâm địa sắt đá. Nhưng nào biết sắt đá bọc lại trái tim mềm yếu, họ sẽ có vướng bận cùng nhớ nhung, phần nhớ nhung vướng bận đó sâu sắc thầm kín hơn hẳn người thường. Đó chính là hai nhánh sườn mềm dưới cùng, động một cái cả người đau buốt.

Thị vệ lui xuống, Hoàng đế lại đến cửa sổ nhìn bông tuyết vần vũ bên ngoài, không biết mùa tuyết năm sau liệu có thấy Quý Cửu trở về.

Ba tháng sau, Quý lão tướng quân qua đời. Các tướng sĩ nâng linh cữu của người về thành, táng ở phần mộ tổ tiên của Quý gia. Hoàng đế ngự giá đích thân đưa tiễn.

Trời vào thu, có mật thư truyền vào cung bảo rằng, hình như thấy qua Quý Cửu trong đội du mục của Hung Nô.

Đảo mắt lại đến đông, triều đình trải qua một trận huyết tẩy dần khôi phục yên ổn. Thân Hải tự mình đi một chuyến đến thành trấn nơi biên tái, tìm được một đội trong năm trăm binh sĩ ở lại thành của Quý Cửu, hỏi họ hướng của Quý Cửu.

Sau khi hắn đi khỏi, đội binh sĩ kia cũng dẫn đà đội tiến vào sa mạc.

Giờ thân ngày mười sáu tháng hai cùng năm, đà đội của Quý Cửu chậm rãi xuất hiện bên kia chân trời.

Tháng hai là mùa Quý Cửu ưa thích, cảnh sắc đâm chồi nảy nở, nước sông tan chảy róc rách quanh co.

Màu da trên mặt y sậm hơn trước, góc cạnh rõ ràng, đúng là một loại tang thương và cương nghĩ kinh qua bão cát, vết thương trên cánh tay được bọc vải trắng nay đã ố vàng đục ngầu. Y dắt lạc đà đi tới từ phía xa, đằng sau có khoảng ba mươi người chậm chạp rập khuôn bước theo y.

Thân Hải nghênh đón, vội chào một tiếng: “Tướng quân.”

Quý Cửu cười, giọng nói có chút khàn khàn: “Không nghĩ tới người đầu tiên gặp chính là ngươi.”

“Tướng quân, một đường này…” Thân Hải dừng một chút, bỏ bớt hàn huyên khách sáo, nói: “Tướng quân cùng ta về kinh thôi.”

Quý Cửu nói xong, đi được hai bước thì quay đầu hỏi hắn: “Trong nhà ta đều khỏe chứ?”

Thân Hải chần chờ một chút mới nói: “Đầu xuân năm ngoái, lão tướng quân… mất.”

Thần sắc Quý Cửu khẽ chuyển, đau xót tự đáy mắt dâng lên rồi lập tức biến mất, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, xoay người nhảy lên ngựa, chắp tay nói: “Nhà có biến cố, Quý mỗ đi trước một bước, Thân đại nhân có thể tập hợp đội ngũ rồi vào kinh hội họp cùng Quý Cửu. Cáo từ.” Dứt lời liền gọi Trầm Giác đi theo, hai người cưỡi ngựa lao đi.

Một đường bôn ba, dọc đường gặp được người Quý Cửu đã an bài trước đó, hắn đợi hai năm mới thấy được chủ tử liền lục tục nghênh đón, báo cho y những chuyện xảy ra trong hai năm này. Quý Cửu nghe tin thân hữu bị tịch biên gia sản, tất cả đồng liêu đều bị trảm cũng không lộ cảm xúc, không bình luận một lời. Tựa như hết thảy đều không can hệ tới y.

Chỉ khi nghe đến tin lão tướng quốc bị tố trạng, tước chức quan cùng tịch biện tài sản thì mí mắt khẽ giật, nhìn đầy bàn thức ăn mà sửng sốt hồi lâu.

Cũng không nói gì, dường như chẳng có gì để nói.

Trở lại Hoàng thành, Quý Cửu không về nhà mà lập tức tiến cung, không ngờ gặp được Hoàng đế ở Ngự thư phòng.

Quân thần đối mặt, đáy mắt đối phương đều quen thuộc mà xa lạ, dường như hai năm trôi qua khiến bọn họ quên đi bóng dáng lẫn nhau. Lặng đứng một lúc lâu mới bắt đầu trò chuyện.

Ngay cả hàn huyên cũng không có.

Quý Cửu không đề cập đến việc lưu đày kia, Hoàng đế không đề cập đến việc lão tướng quân phiền muộn mà lâm chung, thậm chí cũng không nhắc đến việc triều đình thay máu khiến lòng người chấn động kia.

Bọn họ chỉ ngồi trên chiếu, ở giữa trải một tấm bản đồ thật lớn, vùng tây bắc khuyết một chỗ, Quý Cửu lấy ra bản vẽ y tự phác họa trong hai năm, chỗ trống lập tức được lấp đầy. Núi đồi thủ phủ, sông ngòi sa mạc… không thiếu một thứ.

Ngoại trừ tấm bản đồ thay đổi, tựa như hai năm nay không hề phát sinh chuyện gì, tựa như Quý Cửu chưa từng rời kinh mà chỉ vừa mới từ trong quân đội trở về.

Hết thảy những chuyện xảy ra hai năm qua, bọn họ hiểu nhưng không nói.

Đàm luận đến đêm khuya, đèn đuốc thắp lên, rồi sắc trời bàng bạc, ánh nắng chiếu rọi, nến tắt. Quý Cửu ngã người trên đất chợp mắt.

Hoàng đế thu hồi bức vẽ, lấy áo choàng đắp lên người y, sau đó ngồi một bên phê duyệt tấu chương.

Thỉnh thoảng liếc nhìn cái người đang nằm dưới đất, hai năm trôi qua dường như đúc nên một thanh kiếm không mũi nhọn, toàn thân xám đen thoạt trông đần độn, chỉ có nắm trong tay mới cảm nhận được uy phong của thanh kiếm —— tung hoành bốn bể.

Hắn sẽ dùng thanh kiếm này quét sạch tộc Hung Nô, bình định thiên hạ, chấn hưng quốc gia. Đây là mục đích của Hoàng đế, cũng là mục đích của Quý Cửu, cho nên y cam nguyện bị kẻ khác điều khiển, cam nguyện làm tay sai.

Bởi vì mục tiêu cuối cùng của bọn họ, tất cả những thứ kia đều không quan trọng, nên bọn họ chẳng hề nhắc đến.

Bọn họ là người giống nhau, thẳng tắp lao về mục tiêu, diệt trừ hết thảy trở ngại. Về phần ven đường xảy ra chuyện gì, bọn họ không đặt trong lòng.

Hoàng đế cả đêm không ngủ nên cũng mệt mỏi, tay cầm tấu chương nhìn được hai hàng liền thiếp đi.

Quý Cửu chỉ chợp mắt một chút, rất nhanh tỉnh lại, nhìn tấm áo choàng long bàn hổ cứ khoác trên người, màu sắc họa tiết thế này chỉ xứng với đấng quân vương.

Quý Cửu cầm áo choàng đứng lên, nheo mắt nhìn đến Đế vương ngủ say trên án liền khoác áo choàng lên người hắn.

Rồi sau đó yên lặng rời đi.

Giữa bọn họ có quá nhiều tương tự, cũng có quá nhiều bất đồng, mà điều này không gây trở ngại việc bọn họ kề vai chiến đấu với giặc ngoài. Bất luận tương lai xảy ra những gì nhưng giờ phút này mục đích của bọn họ hoàn toàn giống nhau.

Sống hay chết, vinh hay nhục, bọn họ đều buộc chung một chỗ mà ngoại lực không cách nào có thể tách ra.

Tương trợ bảo hộ lẫn nhau, từ hôm ấy đến giờ không hề thay đổi.

Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào () .

[] trích từ bài Vô y trong Kinh Thi,

Khởi viết vô y, Dữ tử đồng bào, Vương vô hưng sư, Tu ngã qua mâu, Dữ tử đồng cừu.

Phải chăng bạn thiếu áo dùng,

Áo tôi xin sẻ san cùng với anh.

Nay vua tuyển tướng hưng binh,

Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.

Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,

Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio