Editor: Phác Hồng
Cảnh báo: Những đoạn văn dưới đây toàn bộ đều miêu tả cảnh quan hệ nam nam chi tiết, hãy chắc rằng bạn đủ tuổi và chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Bạn đã được cảnh báo!
Kết thúc buổi lễ. Ba người tiến lên chúc mừng, Trầm Giác lấy rượu rót đầy năm chén, từng người uống cạn. Lão tiên và Hứa Minh Thế uống xong liền muốn rời đi. Ai cũng biết đôi ‘vợ chồng’ này đến với nhau chẳng mấy dễ dàng, thế nên họ đâu nhẫn tâm quấy rầy.
Y Mặc tiễn khách đến ngoài cửa, lão tiên chần chừ nói: “Ngươi suy nghĩ lại, nếu muốn đổi ý thì một năm sau hãy đi theo ta, thế nào?”
Y Mặc biết lão có ý tốt nên gật đầu đáp ứng.
Lão tiên biết rõ hy vọng không lớn nhưng cũng vẫn vui vẻ an tâm, nở nụ cười rồi chợt biến mất.
Hứa Minh Thế chắp tay nói: “Ta cũng nên đi, du ngoạn thêm một năm nữa, đến ngày cận kề cái chết ta lại đến thăm các ngươi.” Dù chẳng tỏ rõ nhưng cũng là nói lời từ biệt. Đạo sĩ không thể thành tiên, cuối cùng chẳng tránh được cái chết. Thể xác phàm tục luôn sẽ có một ngày như vậy.
Đang nói chuyện, Liễu Diên từ trong phòng đi ra, thấy Hứa Minh Thế thì nói: “Ngươi lại già thành thế này.”
Hứa Minh Thế cử nhử càu nhàu, nhìn gương mặt trẻ tuổi bóng loáng của đối phương thì tức giận nói: “Ngươi cũng sẽ già.” Đoạn chỉ vào Y Mặc: “Già cũng chẳng già bằng lão yêu quái nhà ngươi!”
Liễu Diên híp mắt, trêu tức nói: “Hắn là yêu quái, già thì có hề gì, ngươi là người nhưng già thành bộ dáng này, chẳng phải luôn có một câu sao?”
“Gì?” Hứa Minh Thế ngây ngốc nhảy vào bẫy rập.
Liễu Diên cười tủm tỉm. “Mèo già hóa cáo!”
Hứa Minh Thế ngẩn ngơ, lúc hiểu ra thì gần như nhảy cẫng lên, quát: “Ngươi mới cáo già, ngươi mới cáo già!”
Bộ dáng lão trẻ con thật có tác dụng chọc cười, Liễu Diên cũng cười, nhịn không được đẩy hắn một cái, nói: “Nhưng tính nết vẫn không thay đổi. Sắc trời đã tối, tiểu viện này nhỏ không có chỗ cho ngươi, chạy nhanh xuống núi tìm nhà trọ nghỉ ngơi đi.”
Hứa Minh Thế không nhảy nữa, đứng lại cười mấy tiếng “ha há” đầy quái dị, chỉ vào chóp mũi của y: “Vội vã đuổi người như vậy, tưởng ta không biết sao?”
“Gì?” Liễu Diên không giải thích được.
Hứa Minh Thế nói: “Ngươi không phải muốn động phòng sao.”
Trong viện giăng đầy ánh sáng, vành tai Liễu Diên chợt đỏ, trách mắng: “Nói hưu nói vượn!”
Hứa Minh Thế còn muốn nói thêm nhưng bị Trầm Giác đứng cạnh quát: “Còn không mau đi, muốn ta đuổi ngươi đi sao?!” Coi như là giúp Liễu Diên giảng hòa.
Phải nói mấy năm nay Hứa Minh Thế chẳng hề sợ ai, duy nhất sợ chính là chọc giận Trầm Giác, quả thật năm đó đã giết cha mẹ người ta, trong lòng lão hết sức hổ thẹn. Mà hơn hai trăm năm qua, Trầm Giác cũng không tìm lão đền mạng, lòng lão càng mãnh liệt áy náy, thế nên khi Trầm Giác tức giận, lão liền ngoan ngoãn vội vã cáo từ.
Khách khứa giải tán, cửa khép lại chỉ còn người nhà. Trầm Giác trở vào phòng, dưới ánh nến chập chờn, hắn nhìn Liễu Diên thật lâu. “Cha.”
Một tiếng kia dường như khóc nghẹn, lộ ra một nỗi uất ức đáng thương khiến Liễu Diên thoáng chốc đau lòng. Đứa nhóc ôm trong lòng của hai trăm năm trước nay đã thành chàng thanh niên kiên cường. Mà quá trình, kiếp thứ nhất chỉ có mười ba năm, kiếp thứ hai mười năm cũng chưa đủ. Trong sinh mệnh của người thanh niên trước mắt, y vắng mặt hơn nửa.
“Tiểu Bảo.” Liễu Diên khẽ gọi. “Con chịu uất ức.”
Làm sao không uất ức? Đứa nhóc được nâng niu từ thuở lọt lòng nhưng tuổi thành niên lại bị bỏ rơi, cùng Y Mặc trèo non lội suối tìm kiếm, vất vả lắm mới tìm được nhưng chính y lại không chấp nhận.
Ký ức ba kiếp đã trở về, Liễu Diên vuốt ve mái đầu hắn, chỉ còn lại một câu: Con chịu uất ức.
Y Mặc đứng bên cạnh nhìn sang, bởi vì từ đầu đến cuối trải qua mọi chuyện, lại là người trong cuộc nên nhất thời hắn chẳng phân rõ rốt cuộc ai uất ức ai.
Có lẽ ai cũng đều uất ức. Hoặc là, ai cũng không uất ức.
Trầm Giác ngẩng mặt, tươi cười: “Con nguyện ý, không hề uất ức.”
Nguyện ý, nên khổ cũng không phải khổ. Uất ức cũng không phải uất ức.
Vùng vẫy đau khổ bao nhiêu cũng chẳng qua nổi một câu: Con nguyện ý.
Như ăn mật.
Liễu Diên siết chặt cánh tay đang đưa tới, nghiêng người nhìn nam nhân bên cạnh, nét mặt tràn đầy ý cười.
“Ngươi dạy nó tốt lắm.” Trở lại hỉ phòng, Liễu Diên nói như thế, đáy lòng trở nên vui vẻ, y biết rõ phải trải qua rất nhiều rèn giũa mới khiến xà yêu lãnh tình trở thành một vị phụ thân đủ đầy tư cách. Mà những nỗi khổ kia đều do y đúc thành.
Có những lời dù y nói không trọn nhưng Y Mặc đoán được hơn nửa, hắn kéo lấy tay y đến ngồi bên giường, nói: “Ta đã dạy nó khi nào, hết thảy đều do chính nó học được.”
“Học cái gì?” Liễu Diên hỏi.
Y Mặc cười, học cái gì còn cần phải nói sao? Dạy nó nhiều mấy chăng nữa cũng chỉ có thể nhớ mà thôi. Chỉ có bản thân tự học mới có thể khắc sâu trong lòng.
Kiếp thứ nhất, Trầm Thanh Hiên là công tử phú quý, tính tình hiếu thắng, xảo trá gian nịnh trong mười ba năm ấy chỉ dùng với bọn thương nhân, tạo phúc vì tộc nhân lại thiện chí giúp người, cũng sẽ cúi đầu với người khác, rộng lượng tha thứ cho những kẻ vũ nhục. Chỉ cần không tổn thương đến người nhà, hành vi cử chỉ của y không chút nào không phải quân tử.
Kiếp thứ hai, Quý Cửu phú quý vinh hiển từ nhỏ, quốc gia thiên hạ đặt trong lòng, trung trinh như một. Thiết mã băng hà chinh chiến cả đời, không kể hơn thua. Cũng hiếu thắng đến trình độ cao nhất, lúc không nên cúi đầu quyết không thỏa hiệp, lúc nên thỏa hiệp cũng sẽ không do dự. Vốn phân rõ trắng đen, sống biết lẽ phải, không hề qua loa, quả quyết giỏi giang.
Thật ra tính tình cả hai kiếp cũng chỉ như một: Nên bảo vệ thì tuyệt đối không vứt bỏ.
Kiếp trước bảo hộ gia tộc, kiếp sau bảo hộ quốc gia; y không hề rũ bỏ trách nhiệm. Thế nên Trầm Giác chẳng cần phải giảng dạy điều gì, mỗi một lời nói mỗi một hành động luôn có người làm cho hắn xem, nên người nên chuyện.
Liễu Diên cầm chiếc khăn phượng đỏ trong tay rồi cúi đầu cười, nhỏ giọng nói: “Nhưng cũng không tốt, nếu không tại sao hai đời đều không cưới được ngươi.” Vừa nói vừa giơ tay, hỉ khăn che lại gương mặt của Y Mặc.
Y Mặc bất động mặc sắc đỏ bủa vây, phủ kín cả tầm mắt. Bản thân tự biết ngồi ngay ngắn bên giường giờ phút này, hắn đội khăn phượng đỏ vô cùng giống một tân nương nhưng lại chẳng cảm thấy xấu hổ. Người này từng muốn cưới, hắn không thèm gả, một mặt vì mắt cao hơn đầu, một mặt vì vốn dĩ không tưởng tượng ra được dáng vẻ bản thân khi lập gia đình.
Mà nay hỉ sắc đỏ thẫm bao phủ trước mắt, hắn lại nghĩ may mà còn kịp. Cuối cùng hắn không cô phụ y.
Lòng thầm mừng hệt như hòn đá nhỏ ném vào đáy hồ, mặt hồ xao động từng vòng rồi lan tỏa vài cơn sóng gợn.
Ba kiếp trằn trọc, hắn rốt cuộc đã hoàn thành giấc mộng cho y, đối phương vui mừng, hắn liền vui mừng.
Còn bên ngoài hỉ khăn, người đứng trước mặt hắn lại đỏ hoen hốc mắt. Tựa như thân ở trong mộng nhưng lại biết rõ đây là thực tế.
Bọn họ thành thân.
Liễu Diên vẫn nắm chặt khăn phượng, ngón tay khẽ run, tấm vải đỏ dưới sự run rẩy của y vén lên một góc.
Dưới chiếc khăn phượng đỏ, hiện ra đầu tiên là đường cằm cong cong, tiếp theo là phiến môi lương bạc, rồi sau đó là mũi, cuối cùng là một đôi mắt đen láy dị thường nhưng vô cùng dịu dàng. Tao nhã nội liễm, tuyệt thế vô song.
Liễu Diên nghiêng người qua, trán kề trán, mũi chạm mũi, cánh tay vươn lên khiến chiếc khăn phượng đỏ vây lấy hai người.
Hỉ sắc đỏ thắm trở thành thế giới của bọn họ.
“Ta thích ngươi.” Liễu Diên nói.
Y Mặc dang tay ôm y vào lòng. “Ta cũng thích ngươi.”
“Kiếp thứ nhất thích ngươi, kiếp thứ hai cũng thích ngươi.” Liễu Diên mở to mắt, vài giọt nước lăn xuống, y khe khẽ nói: “Vẫn luôn thích.”
Y Mặc “ừ” một tiếng, lộ ra tươi cười. Đau khổ và thất vọng đè nén năm xưa bị niêm phong bao ngày dưới đáy lòng tựa như bị thời gian cất thành vò rượu, chỉ vì hôm nay mới mở ra.
Phong ấn được mở ra, những khổ đau trăn trở đã thành một vò rượu ngọt lành.
Dưới hỉ khăn, Liễu Diên chạm lên môi hắn, bất động thật lâu tựa như đang nhớ lại nhiệt độ và hơi thở thân quen, mát lạnh êm ái.
Môi dán cùng một nơi, Y Mặc cũng không di chuyển.
Đêm động phòng hoa chúc, hỉ trướng buông rũ, trong màn hai người ngồi đối diện lẫn nhau, Liễu Diên giúp hắn cởi áo, áo bào phất phới đen thẫm rơi xuống một bên. Dưới tay Y Mặc, đai lưng y phục của y cũng rơi sang một bên.
Giữa những lớp xiêm áo luân phiên cởi, hai người chợt ngẩng đầu để ánh mắt chạm lẫn nhau, vành tai Liễu Diên ửng đỏ, đáy mắt Y Mặc lại lấp loáng sáng. Trong giấy lát, hai người lại cúi đầu, cởi đi khố hạ của đối phương.
Cuối cùng trần trụi hệt hai đứa trẻ mới sinh.
Liễu Diên vẫn bất động nhưng gương mặt đỏ ửng, ánh mắt ngừng trên mặt hắn như thể đang dò hỏi gì đó. Y không nói gì, Y Mặc thì đã hiểu, hắn cười rồi nằm lên gối, dang tay nói với y: “Đến.”
Liễu Diên cầm tay hắn, thận trọng tiến đến nằm lên người hắn, thoạt tiên hôn trán rồi trượt xuống hôn lên môi hắn, quyến luyến một hồi mới tách ra, nho nhỏ hỏi: “Lần trước có… đau không?”
Y Mặc nói: “Không đau.”
Liễu Diên cũng không tin, làm sao mà không đau. Y rõ ràng nhớ bản thân không cam lòng và uất ức mở ra thân thể hắn, cũng nhớ rõ đêm đó, chính y đã chảy xuống bao nhiêu nước mắt.
Nếu Y Mặc không đau, vậy tất nhiên lòng hắn càng đau.
Dường như muốn bồi thường, Liễu Diên cẩn thận hôn hắn, từ trán đến mũi, hôn từng chút từng chút lên bờ môi hắn hệt như an ủi, cũng là để nói cho hắn biết, ta không làm đau ngươi đâu.
Nụ hôn ấm áp tựa dòng nước lướt trên thân thể, Y Mặc nhắm mắt, chỉ mãi cười, không biết y sẽ hôn bao lâu, cứ tiếp tục vậy e rằng hắn sẽ ngủ mất thôi.
Liễu Diên thấy hắn cười, chính y cũng cười, hai người chẳng biết vì đâu mà cười, sau đó y khom người, đầu lưỡi nhẹ lướt trên ngực Y Mặc, lướt qua rốn hắn, mãi đến khi chóp mũi chạm nhẹ vào bụi cỏ kia.
Nụ cười của Y Mặc nhạt dần, hắn dùng khuỷu tay chống thân nhìn người nọ giữa hai chân hệt một con thú nhỏ dùng gò má thân thiết cọ nhẹ lên dương vt, cọ đến khi mặt hắn cũng đỏ, đáy mắt nhiều hơn hai phần mê loạn.
Dáng vẻ như vậy khiến Y Mặc cảm thấy tâm tình vừa mới thư giãn lập tức căng thẳng, gân cốt dưới bụng tựa hồ bị kéo căng, nóng hừng hực, thứ gì đó lập tức cương cứng, vểnh lên bên tai Liễu Diên.
“Hôn nó…” Y Mặc nói, hô hấp rối loạn thêm hai phần, nâng thắt lưng khiến thứ đó tiến đến bên miệng y. “Nó đang rất muốn ngươi.”
Liễu Diên như thể chống cự, lập tức quay mặt rồi rất nhanh ngoảnh lại, khẽ nói: “Ngươi chờ một chút.”
Y Mặc nhanh chóng phản ứng, không dằn được nhếch môi như tự giễu: “Xem như kiếp trước bị ta gây bệnh.”
Liễu Diên không đáp chỉ đưa tay nắm chặt vật thô to. Bởi vì có việc xen giữa nên dương vt vốn dĩ cương cứng đã nhũn đi ba phần. Không kiềm được lại đau lòng, ngón tay vuốt ve phía trên rồi thỉnh thoảng trượt xuống cầm lấy phần túi phồng lên nhẹ nhàng xoa nắn, thấy vật ấy lại ngẩng đầu mới nhẹ nhàng thở ra. Cúi xuống vươn đầu lưỡi tỉ mỉ liếm dọc thân dương vt, liếm đến đỉnh sẽ hôn một cái rồi lại tiếp tục liếm trở về. Sau cùng, y ngậm vào chóp đỉnh no đủ, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào khe nhỏ.
Y Mặc biết kiếp trước làm quá ác, quả thật bệnh này đã ăn sâu vào gốc rễ, vốn không nghĩ y có thể làm được đến bước này, trong đầu mềm nhũn, hắn nói: “Lên đây đi.”
Liễu Diên mặc kệ hắn, vùi đầu ngậm vật kia, đầu lưỡi thỉnh thoảng ấn vào lỗ nhỏ, môi phối hợp giương lên mút nhẹ, nhiệt tình đến mức khiến Y Mặc mê muội thần trí. Hắn nâng thắt lưng đưa đẩy trong miệng y, hô hấp dần nặng nề, chỉ cảm thấy nơi ẩm ướt kia bao lại vô cùng thoải mái, còn có đầu lưỡi mềm mịn không ngừng chào đón lấy lòng hắn. Tuy còn cố kỵ nhưng động tác đã bắt đầu hỗn loạn.
Liễu Diên tận lực đón tần suất của hắn, nước bọt ngậm không được chảy dọc theo thân dương vt thành một sợi chỉ bạc dài, giữa hơi thở đều là mùi vị của đối phương, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề của người nọ, mông muội quyến rũ không nói nên lời. Đầu óc Liễu Diên thoáng hôn mê, cảm giác ập đến hết sức mãnh liệt, thứ đó của y cũng đã ngẩng đầu, theo động tác trong miệng mà dịch từng chút nhỏ ra giường.
Được hầu hạ sảng khoái, Y Mặc lo lắng sẽ xuất trong miệng y, giọng khàn khàn bảo dừng. “Đủ rồi.” Hắn ưỡn thân, vừa nhìn liền thấy người nọ tóc dài xõa rối, gương mặt ưng ửng đỏ, thân thể được dưỡng vô cùng tốt nên da thịt hiện lên trắng loáng, mông vểnh cao cao, sống lưng và cánh mông tạo nên một đường cong duyên dáng tựa như dây đàn đến lúc kéo căng, mà người ấy đang quỳ gối khẩu dâm cho hắn. Vừa nhìn thoáng qua Y Mặc liền nặng nề nằm xuống, suýt nữa đã vì cảnh tượng trước mắt mà bắn ra. Vừa nghĩ thật là diễm phúc lại vừa không thể không thừa nhận đây thật là tra tấn. Dứt khoát không quan tâm nữa, hắn ấn mạnh cái đầu dưới bụng, liên tiếp đỉnh vào mấy cái, bắn ra trong miệng y.
Va chạm có phần hung ác, chờ hắn xuất tinh, Liễu Diên bụm miệng suýt chút nữa nôn khan; nhưng y không ho ra tiếng, bởi vì miệng vẫn ngậm vật kia nên không biết phải phun thế nào, nhất thời có chút ngốc.
Y Mặc nhìn vật đã ngóc đầu dưới thân y rồi nhìn bộ dáng luống cuống ngậm vật đó của y, nhịn không được đến gần hôn lên mặt rồi cắn vành tai của Liễu Diên, tựa như bùa chú hắn nói: “Ăn hết.”
Hơi thở phả bên tai, ươn ướt ngưa ngứa, hơn nửa người gần như tê dại.
Liễu Diên thoáng kích động, y thật sự nuốt vào. Đến khi đã nuốt hết mới kịp phản ứng, gương mặt đỏ bừng liếc về phía hắn, nói: “Được voi đòi tiên.”
Y Mặc hôn môi y, dùng đầu lưỡi đẩy ra khớp hàm đang đóng rồi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại kia, Liễu Diên lập tức nghênh đón, cuống lưỡi khuấy cùng một chỗ, cuối cùng thành một nụ hôn sâu đậm không thể dứt ra. Cuống lưỡi phóng túng càn quét, Y Mặc cuốn người trên thân nằm xuống, mãi đến khi cánh môi quấn chặt rốt cuộc tách ra, Y Mặc mới nói: “Tiếp tục.”
Liễu Diên cắn lên môi hắn, khan giọng hỏi: “Mỡ kia còn không?”
Y Mặc sảng khoái lấy ra hộp gỗ đàn, bên trong tràn đầy mỡ mới như chưa từng đụng đến, màu tím nhạt hệt như ban đầu.
Liễu Diên quét một khối vào lòng bàn tay, đợi không còn lạnh nữa và mỡ cũng tan ra nhiều, lúc này mới dùng ngón tay chấm vào, bôi lên cho hắn. Vừa làm giai đoạn khuếch trướng ban đầu, vừa nằm trên người Y Mặc không ngừng hôn môi, hỏi: “Đau không?”
Y Mặc lắc đầu.
Ngón thứ hai tiến vào, y lại hỏi: “Đau không?”
Y Mặc vẫn lắc đầu.
Đến ngón thứ ba, lúc Liễu Diên toan hỏi, Y Mặc đã trả lời trước: “Không đau.” Nói xong liền nhoẻn cười.
Liễu Diên cắn lên ngực hắn, lưu lại một dấu răng rồi mới đứng dậy thoa mỡ cho thứ kia của mình, thật cẩn thận đẩy vật đang căng tràn tiến vào.
Vào một nửa, Y Mặc đột nhiên nói: “Đau.” Trán Liễu Diên đã lấm tấm mồ hôi, y lập tức tạm dừng rồi hôn lên mặt hắn.
Kết quả không bao lâu, Y Mặc cầm tay y đặt vào dấu răng trước ngực, thong dong nói: “Cắn đau.” Ấy là hắn chọc ghẹo, thói xấu thích gây chuyện đã ăn vào xương cốt.
Nhưng không ngờ Liễu Diên cúi đầu thật sự hôn lên dấu răng, dường như rất đau lòng, đầu lưỡi không ngừng liếm chung quanh, tưởng chừng làm vậy là có thể khiến dấu răng biến mất.
Y Mặc thu lại tâm tình trêu chọc, dần yên lặng.
“Đau thì nói ta biết.” Liễu Diên nói rồi hôn mặt hắn, vừa chậm rãi di chuyển vừa không ngừng dùng môi hôn khắp người hắn, từ mặt đến cổ, từ xương quai xanh trượt đến ngực, những nụ hôn ẩm ướt ấm nóng lan trên từng tấc da thịt, vô vàn cưng chiều và thương tiếc. Quanh co mà cố chấp, trang nghiêm tựa như kẻ hành hương quỳ rạp trước thánh linh là hắn, thành kính vô vàn.
Không đau. Y Mặc muốn nói nhưng nói không nên lời, cõi lòng tràn ngập chua xót rồi lại ngọt lành thơm mát.
Cánh tay vòng lên ôm người phía trên, Y Mặc thật sự không đau, một chút cũng không có, chỉ có cảm giác mãnh liệt khó chịu.
Cũng không có khoái cảm.
Nhưng quái lạ khi hắn nhìn hành động dè dặt đầy dịu dàng của đối phương thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Liễu Diên vì khắc chế nên rất khó chịu, nhưng vẫn không dám làm xằng. Mãi đến khi đối phương giật khẽ, ý bảo y có thể nhanh hơn, Liễu Diên mới cúi đầu hôn lên môi hắn, đẩy thắt lưng đem chính mình vùi vào thật sâu, sau đó rút ra rồi tiếp tục tiến vào. Vòng đi vòng lại, tiến hành loại động tác nguyên thủy nhất của loài người.
Khát vọng thân thể đã mở ra vì y, khát vọng món đồ y hằng ao ước, lúc ở đỉnh đến cuối cùng, Liễu Diên yên lặng nghĩ, nếu như có thể như vậy chết đi…
Nếu như có thể bị gắt gao khóa vây, dùng phương thức liên kết máu thịt lẫn nhau mà chết đi như vậy, y không hề tiếc.
Nghĩ đến đấy rồi không biết tại sao nước mắt không dằn được rơi xuống người Y Mặc, bất giác, Liễu Diên khóc như mưa.
Đầu vai chợt ươn ướt khiến Y Mặc thoáng sửng sốt, lập tức vỗ về lưng y, khe khẽ vỗ, nói nhỏ: “Đừng khóc.”
“Đừng khóc, đừng khổ sở.” Y Mặc nói.
“Ta thích ngươi.” Y Mặc nói.
Liễu Diên nghe mấy chữ này, không hiểu sao càng khóc dữ dội hơn, hệt như một đứa trẻ ương bướng nhào lên vai Y Mặc mà gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ta cũng thích ngươi.”
Lại gào: “Càng muốn khóc!” Vô cùng ngang bướng.
Y Mặc yên lặng ôm y, thật lâu mới nói: “Ngươi khóc khiến ta đau lòng.”
Liễu Diên dần ngừng lại, nắm y phục cạnh bên lau mặt, chừng như cảm thấy rất mất mặt, lau sạch sẽ nước mắt rồi qua loa khoác y phục, đi xuống lấy nước.
Lau sạch sẽ cho cả hai rồi nằm xuống.
Thân nến đỏ thẫm mới đốt được nửa, bên trong chăn, tay Liễu Diên vuốt ve trên người Y Mặc, từ vai đến eo, từ sau lưng vuốt đến phía trước, đầu ngón tay cào gãi một chốc ở đám lông, Liễu Diên cầm lên dương vt của hắn.
Y Mặc còn rất tinh thần, dưới sự khiêu khích của y đã dựng đứng từ lâu. Tuy được bao phủ nhưng bởi vì không biết tâm tư đối phương nên không dám hành động quá trớn, chẳng qua thắt lưng nhấp vài cái khiến vật kia cọ nhẹ vào lòng tay y, hỏi: “Thế nào?”
Liễu Diên đỏ mặt, cọ đến gặm khẽ trên môi hắn rồi cầm tay hắn vòng ra sau lưng, trượt đến kẽ hở giữa đùi, huyệt động co giật siết chặt ngón tay hắn, dường như sợ hãi lại dường như gọi mời.
Ngón tay Y Mặc theo bản năng chọc mấy cái vào trong, Liễu Diên chợt kêu lên nho nhỏ, “Ưm…”
Mặt giường nhấp nhô theo cái trở người, tình triều vây bủa Y Mặc, hắn cơ hồ mất đi lý trí.
“Ngươi…” Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Liễu Diên biết hắn lo lắng điều gì. Mắt khép hờ, môi dán bên tai hắn, Liễu Diên nói se sẽ: “Ngươi không muốn trở lại quê nhà sao?”
Ta an lòng là quê nhà của ngươi.
Y Mặc cắn môi y, lần này thật sự không dằn được nữa.
Lửa đã cháy, Liễu Diên ôm hắn, hận lửa không thể đốt nhanh hơn, không thể ác liệt hơn.
Trọn tình tiến nhập, không chết không thôi!