Editor: Phác Hồng
Trở lại trong núi đã là trời đông giá rét. Một trận tuyết vừa đổ xuống, cây rừng khoác lớp áo trắng, ngay cả hà hơi cũng một màu trắng hệt như cùng đất trời hòa thành một thể.
Trời giá lạnh, cây rừng xơ xác, cành khô lá úa bị vùi lấp trong mớ tuyết trắng, chỉ lúc đạp lên mới cảm giác được dưới chân không xốp mềm như trước. Những chiếc lá khô năm sau sẽ biến thành dinh dưỡng màu mỡ, thấm sâu vào đất bùn bồi bổ cho cây cối đang nảy mầm. Chúng nó suy tàn rồi sẽ dùng một hình dáng khác để trở về, không ngừng sinh sôi, và dĩ nhiên cũng không đau khổ.
Liễu Diên gặp được tiểu tùng tinh.
Giữa núi rừng, cây tùng điểm xuyến sắc xanh duy nhất lên khung cảnh điêu tàn, thế nên không khó để tìm thấy hắn.
Làm cha, nhi tử kết giao những bằng hữu thế nào, tuy ngoài mặt không nói nhưng vẫn thầm để ý. Tuy rằng biết Trầm Giác luôn tìm kiếm chuyển thế của Hoàng đế mà vẫn không kết quả, Liễu Diên hi vọng Trầm Giác có thể từ bỏ.
Không nên tìm, đừng tìm, bởi vì quá cực khổ. Liễu Diên không hi vọng Trầm Giác theo gót Y Mặc nhưng có một số việc y đành bất lực.
Phải, có rất nhiều chuyện bọn họ bất lực.
Có lẽ dằn vặt đau khổ, trằn trọc tìm kiếm chỉ là một quá trình trong cuộc đời mỗi người. Liễu Diên biết y làm cha nhưng không thể che chở hắn cả đời. Sinh mệnh Trầm Giác quá dài, mà y lại quá ngắn. Không cách nào che chở, Trầm Giác đã trưởng thành, còn y không cản được nhịp bước của thời gian. Y không ngăn được điều gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian tàn khốc lưu chuyển khiến nhóc con được nâng niu trong lòng bàn tay từng bước trưởng thành, mà trong quá trình đó hắn phải chịu đau khổ.
Lúc tiểu tùng tinh cảm ứng được Trầm Giác cơ hồ mừng như điên, thân cây cường tráng không gió tự động, cành khô lắc lư, một lớp tuyết rơi xuống. Sau đó, dưới gốc tùng vụt ra một bóng hình hư ảo, toàn thân biếc xanh, la lên, “Trầm ca ca Trầm ca ca…” Thế rồi nhào về phía Trầm Giác.
Trầm Giác dang tay tiếp được, có hơi xấu hổ. Lúc này Liễu Diên đứng cạnh chợt cười, âm thanh khụt khịt tựa như đang đè nén gì đó, y cười càng khiến Trầm Giác xấu hổ. “Cha, đừng cười.”
Tiểu tùng tinh trước ngực Trầm Giác bấy chừ mới chú ý có cả người ngoài, rồi phát hiện một người trong đó là xà yêu bán tiên hắn luôn sợ hãi nhưng không thể tránh thoát, sắc mặt trắng bệch, lập tức rời khỏi ngực Trầm Giác rồi nhoáng cái trốn trở về bản thể. Tinh quái tu thành từ cây cối, linh thức và bản thể chung một nhịp thở, hắn sợ hãi, cây tùng kia cũng trở nên run rẩy, cành tùng khẽ lắc lư.
Hơn hai trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Liễu Diên nhìn thấy cây tùng phát run, thân cây bất động nhưng nhánh cây cứ lẩy bẩy, tán tùng xào xạc, rõ ràng là một thân cây cao lớn nhưng lại hoảng sợ thành bộ dáng này. Liễu Diên càng thấy buồn cười, bọc kín áo choàng hồ cừu mà ngồi xổm dưới đất cười không đứng dậy nổi.
“Cha!” Trầm Giác thật không biết làm sao, sợ y cười quá dữ sẽ bị sặc khí, vừa giúp y thuận khí vừa nói: “Có gì buồn cười đâu, cười thành như vậy?”
Liễu Diên cúi đầu không đáp, chỉ cười, bả vai run run, hồi lâu mới dừng cười, liếc về phía hắn: “Trầm ca ca.”
Gương mặt tuấn tú chợt đỏ bừng.
Y Mặc cũng ngồi xổm xuống, vô cùng nghiêm túc nói: “Nên gọi tiểu Trầm ca ca.”
Vì có hắn góp vui mà Liễu Diên càng ngộp cười, cười không ngừng khiến cả người xụi lơ, ngồi xổm cũng chẳng thể, chui vào trước ngực Y Mặc rồi quệt nước mắt, thở không nổi nói: “Trầm ca ca, Trầm ca ca… Hay nhỉ… Trầm ca ca.”
Trầm Giác bị trêu nên cả mặt đỏ bửng, vừa thẹn vừa lúng túng, vốn chỉ là một cái xưng hô lại khiến hai người cười vặn vẹo thế này. Dường như tiểu tùng tinh gọi không phải Trầm ca ca mà là tình lang ca ca vậy. Bỗng dưng nghe rất buồn nôn, ngay cả Trầm Giác cũng bắt đầu thấy răng ê ẩm. Quái lạ, sao lúc trước không thấy như vậy.
Y Mặc nâng cái người cười xụi lơ đứng dậy, ôm vào trước ngực rồi nhìn cây tùng đang run lẩy bẩy kia cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Đã gọi hắn ca ca cũng nên ra gặp chúng ta, sao lại trốn giống như thấy quỷ vậy, còn ra cái thể thống gì.” Giọng điệu này quả là trưởng bối đang khiển trách.
Tiểu tùng tinh chần chờ một lát, cuối cùng không cưỡng được yêu thích với Trầm Giác, rất sợ khiếp đảm của hắn khiến bọn họ mất hứng, về sau không cho Trầm Giác đi gặp hắn nữa. Cho nên khiếp sợ nhưng vẫn phải đi ra. Trong lòng không nén được tò mò, tu vi của Trầm Giác ca ca không khác gì hắn nhưng sao lại có một phụ thân đáng sợ thế này. Yêu quái bán tiên, hắn vẫn là lần đầu trông thấy. Nhìn đến Liễu Diên đang cười thất thố trong ngực hắn lại tò mò, nghe nói phàm nhân nhát như chuột, một người bình thường như vậy sao không sợ bọn họ.
Mặt khác tuy hắn nhát gan nhưng không ngốc, dĩ nhiên hiểu được hai người này không ác ý nên mới dám đi ra, hóa thành hình người lờ mờ đứng bên cạnh Y Mặc, cúi thấp đầu không dám ho he. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ một chút vô ý, chọc bọn họ mất hứng sẽ bị lão yêu quái không biết đã tu luyện mấy ngàn năm một ngụm nuốt sống.
Chờ hắn đứng yên, Liễu Diên mới chậm rãi dừng cười, nói: “Ngẩng đầu ta xem.”
Tiểu tùng tinh ngẩng đầu, cũng là một thiếu niên tuấn tú. Hắn vận một bộ lục sam, cao gầy dài nhỏ, thân hình mảnh khảnh nhưng có hơi gầy. Liễu Diên nhớ lúc hắn la lên “Trầm ca ca” rồi nhào vào ngực Tiểu Bảo lại muốn cười, nhịn rồi nhẫn mấy lần mới dằn xuống ý cười chực trào, đứng đắn nói: “Mấy năm nay không thấy ngươi trong núi, là sợ chúng ta sao. Hôm nay ngươi thấy đấy, có thứ gì khiến ngươi hoảng sợ không?”
Tiểu tùng tinh lập tức ngẩng đầu nhìn y, lại vội vàng cúi đầu, cái đầu lắc lắc, phía sau tai đo đỏ, tâm tư đã bị nhìn thấu nên vừa thẹn vừa lúng túng.
Liễu Diên nói: “Ngươi quen biết với Trầm Giác, chúng ta đương nhiên coi trọng ngươi, sau này không cần lẩn trốn khắp nơi nữa.”
Tiểu tùng tinh thấy y không phản đối hắn kết giao với Trầm Giác thì mừng rỡ khôn xiết, vội vàng ngẩng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nét cười thật sạch sẽ. Liễu Diên nghĩ có lẽ hắn là cây cối tu thành, từ nhỏ đến lớn sinh trưởng trên núi, không giống thú vật chim muông du đãng khắp nơi, chưa trải chuyện đời nên tâm tư mới sạch sẽ như vậy. Hỉ nộ ái ố đều rõ ràng triển lộ trên mặt. Cười chính là cười, không chút giả bộ, nụ cười trong veo hiếm thấy. Liễu Diên đột nhiên nghĩ nếu có hắn làm bạn, quãng đời còn lại của Trầm Giác sẽ không tịch mịch, y cũng có thể yên tâm. Chỉ là, Trầm Giác không muốn.
Trầm Giác là sói, một mực trung trinh với bạn lữ, đây vốn là thiên tính của loài sói. Tuy thân thể có huyết dịch của nhân loại nhưng từ bọn họ học được thủy chung tình cảm, nên việc này rất khó sửa đổi.
Nhưng ánh mắt thiếu niên kia rõ ràng quý mến Trầm Giác. Dẫu là người phàm nhưng Liễu Diên biết đây cũng là một đoạn đơn phương không dễ dàng cắt đứt.
Trong lòng buồn rầu, Liễu Diên nói với Y Mặc: “Các ngươi về trước, ta với hắn đi dạo một lát.”
Y Mặc hiểu ý nên ra tay góp sức, kéo Trầm Giác rời đi. Trầm Giác đi hai bước thì quay đầu nói với tiểu tùng tinh đang lo sợ bất an cạnh Liễu Diên: “Ngươi đừng sợ, cha ta rất tốt.” Nói xong câu này mới yên tâm theo Y Mặc rời khỏi.
Vẻ ngoài Liễu Diên tuy trẻ nhưng ánh mắt lại rất thâm trầm, nhìn thoáng qua tiểu tùng tinh rồi nắm tay, dẫn hắn chậm rãi dạo trong núi rừng. Lão yêu quái bán tiên vừa đi, tiểu tùng tinh bỗng dưng có chút sợ phàm nhân tầm thường phía trước, bị nắm tay cũng không dám giãy, nhắm mắt dè chừng đuổi theo y, trong lòng thấp thỏm không biết thế nào.
Thả bước hồi lâu Liễu Diên mới mở lời, giọng điệu ôn hòa, hỏi: “Ngươi không thể rời khỏi núi này sao?”
Tiểu tùng tinh nhỏ giọng đáp: “Ta tu hành kém, nhiều nhất cũng chỉ rời bản thể được năm ba dặm, xa hơn thì không thể.”
“Tu luyện đã bao lâu?”
“Hai trăm tám mươi năm.”
Liễu Diên gật đầu, im lặng một lát rồi đột ngột đổi đề tài: “Ngươi thích Trầm Giác sao?”
Tiểu tùng tinh hơi đỏ mặt, mờ mịt nhìn y: “Thích là gì?”
Hắn hỏi nghiêm túc, không chút dấu vết giả bộ, bởi vậy mới thấy hắn thực sự không hiểu. Liễu Diên nhìn hắn, không biết tại sao đột nhiên nhớ đến Y Mặc, thầm nghĩ chẳng lẽ mỗi một yêu tinh tu hành đều vậy sao? Vừa khờ vừa ngốc, tương lai không biết sẽ chịu bao nhiêu đau khổ.
Liễu Diên suy nghĩ một hồi, không đáp mà chỉ nói: “Trầm Giác đã có người thích.”
“A?” Tiểu tùng tinh thoáng sửng sốt, một cảm giác khó chịu vô hình trỗi lên, trong lòng vừa chua vừa chát, theo bản năng nói: “Sao ta không gặp qua? Hắn cũng không nói với ta.” Trong lời nói vô tình toát ra mấy phần ý tứ đối với Trầm Giác, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra. Nhưng Liễu Diên hiểu được nên buông xuống ngờ vực trong lòng. Y Mặc nói không sai, tiểu yêu tinh này thực sự sinh lòng với Trầm Giác.
Liễu Diên nói: “Người kia đã chết.”
Tiểu tùng tinh lại sửng sốt.
“Hắn đã chết, mấy năm nay Trầm Giác luôn tìm chuyển thế của hắn.” Liễu Diên nhàn nhạt nói: “Ngươi không thể rời khỏi nơi này, tương lai Trầm Giác muốn vân du thiên hạ, tìm kiếm khắp nơi. Ngươi làm thế nào đây?”
Tiểu tùng tinh nhất thời rối trí, không chút nghĩ ngợi đáp: “Ta cùng hắn đi tìm không được sao? Chờ ta tu hành một đoạn thời gian nữa là có thể thoát ly bản thể, cùng hắn đi tìm người kia.”
Liễu Diên không đáp.
Tiểu yêu tinh nhát gan nhưng rất đơn thuần, không chút nghĩ ngợi đưa ra một đáp án. Đáp không cần suy xét luôn là câu trả lời chân thật nhất —— ta theo cùng ngươi.
Bất luận làm gì, bất luận đi đâu, có ta và ngươi. Có lẽ tương lai sẽ hối hận, cũng sẽ đau đớn, nhưng phần tâm ý này là quan trọng nhất —— bởi chính mình lựa chọn nên có khổ cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Ngay cả y cũng không có quyền phán xét, càng không có quyền can thiệp hoặc chi phối quyết định của bọn họ. Tương lai tìm không được thì sao, tìm được sẽ ra sao, những chuyện này y không quản được. Nhưng y tin tưởng, hài tử do chính tay y dạy dỗ sẽ có biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất.
Liễu Diên thoáng cười, nói: “Đến nhà của ta không, nhất định lúc này Trầm Giác đang quét dọn sân, ngươi đến giúp hắn không?”
Tiểu tùng tinh vừa nghe có thể đến chỗ Trầm Giác thì sao có thể từ chối. Hơn nữa tuy rằng Liễu Diên loáng thoáng khiến hắn sợ hãi nhưng cũng cảm nhận được thiện ý, hắn gan dạ gật đầu.
Liễu Diên liền dẫn hắn về nhà.
Trong viện Trầm Giác vung chổi tre quét sân, dồn tuyết đọng đầy sân vào một góc, chất thành một ngọn núi nhỏ. Y Mặc nhàn rỗi ngồi trên nóc nhà, thấy nhi tử bận rộn thì vừa thi pháp vừa giúp chút chuyện nhỏ. Tỷ như ngoắc tay khiến thùng gỗ từ phòng bếp bay ra ngoài, bay tới bờ sông thì nghiêng mình lấy nước, rồi bay trở về cạnh chậu nước, trút hết nước vào, sau đó tiếp tục bay, mãi đến khi chậu nước đầy thì chiếc thùng gỗ mới có thể nghỉ ngơi. Chiếc giẻ lau vẫn còn siêng năng lau chùi bụi bặm khắp nơi.
Tiểu tùng tinh đi sau lưng Liễu Diên, đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn quỷ dị không thể tả, thế nhưng… sao mà ấm áp.
Sớm thành thói quen, Liễu Diên làm như không thấy, ngồi trên chiếc ghế vừa mới lau sạch. Cửa phòng mở choang rồi bình trà chén trà bay đến, dừng lại trên tay y. Trầm Giác cũng không ngẩng đầu, vừa quét sân vừa nói: “Cha, trời rất lạnh, cha uống chút trà nóng, lát nữa hãy trở về phòng, chậu than đã cháy rồi.”
Y Mặc ngồi trên nóc nhà trở lại giữa đình viện, Liễu Diên hỏi hắn làm gì trên đó, Y Mặc nói ống khói bị nghẹt, thế nên hắn phải khơi thông.
Nói xong trở về phòng, lấy ra chăn nệm ném lên gốc đại thụ duy nhất trong sân, có chạc cây giữ lại nên không cần căng dây, cứ thế mà phơi. Một mình hắn, hắn vô cầu, nhưng những khi ở cùng Liễu Diên, ngay cả ngủ cũng phải lựa chọn, nhất định phải ngửi được hương nắng từ chăn nệm và trong lòng ôm Liễu Diên hắn mới có thể thoải mái ngủ.
Bọn họ đang nói chuyện, tiểu tùng tinh đã nhanh chân chạy tới cạnh Trầm Giác rồi nhảy cào cào muốn cướp chổi trên tay hắn, giúp đỡ hắn quét sân.
Trong phòng và trong sân đã quét sạch lắm rồi, chỉ vì ngày đông giá rét, Trầm Giác sợ mặt đất trơn trượt nên mới cẩn thận quét. Thấy tiểu tùng tinh ân cần cũng không khách khí, Trầm Giác nhét chổi vào tay hắn, dặn dò phải quét thật cẩn thận, ngay cả ngoài cửa viện cũng phải quét thật sạch. Thế rồi xoắn tay áo vào trù phòng làm bánh.
Vừa vào phòng bếp liền ló đầu hỏi: “Cha, hai người muốn ăn chút gì không?”
Y Mặc ngồi trên ghế uống trà cùng Liễu Diên, nghe vậy nghiêng đầu sang, đáp: “Hạt tùng.”
Tiểu tùng tinh ngốc nghếch không nhận thấy bản thân bị lấy làm trò đùa, vội vàng buông chổi tre, nhanh nhảu nói: “Ta có rất nhiều hạt tùng, tiểu Trầm ca ca ngươi có muốn không?” Hắn đã đổi cách nói, gọi thành “tiểu Trầm ca ca”.
Liễu Diên ngậm một ngụm trà trong miệng, suýt thì phun ra, y vội nuốt trở về, đầu lưỡi nóng ran, liếc mắt về phía Y Mặc, ngụ ý: Ngươi đứng đắn chút đi!
Y Mặc dời mắt sang chỗ khác, nghiêm túc chỉnh tề nâng chén trà hệt như hắn chưa từng nói gì, trông vô cùng đứng đắn.
Trầm Giác ở gian bên biết rõ Y Mặc giở trò cũ, thấy gương mặt hớn hở của tiểu tùng tinh cũng không nỡ lắc đầu, đành phải để hắn đi lấy đến một mớ hạt tùng. Rồi tựa như cái gì cũng không biết, hắn tiếp tục làm điểm tâm. Được lúc nhàn rỗi liền đưa mắt về phía Liễu Diên, ánh mắt đáng thương trông chờ vào vị cha nhân từ, người làm ơn mang lão yêu nghiệt kia về phòng đi, đừng dày vò con nữa.
Liễu Diên nhận được cầu cứu của nhi tử, mắt chớp chớp rồi lại dời đi chỗ khác, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu trà nóng trên tay.
Trầm Giác toan lý sự nhưng có người ngoài ở đây, hắn đành nhịn xuống vậy.
Tiểu tùng tinh chưa từng ra khỏi núi, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người khác, chỗ nào cũng thấy tò mò, vì vậy vô cùng nghiêm túc quan sát cả nhà bọn họ, cho rằng thế giới dưới chân núi người người đều vậy, nhà nhà cũng đều vậy.
Vui vẻ tốt đẹp, hòa thuận ấm cúng.
Hắn đâu biết rằng tốt đẹp ở đây chỉ như quỳnh hoa lặng lẽ nở rộ trong thoáng chốc.
Hắn không rõ nhưng ba người trong nhà lại rất rõ, cho nên bọn họ đều rất quý trọng một thoáng chốc này.
Bởi vì lòng muốn quý trọng nên cuộc sống thường ngày tựa như bước trên mây, lâng lâng khiến người ta cơ hồ nghĩ hồi mộng này sẽ không bao giờ dứt.
Tân niên đến trong những ngày đông giá, pháo tre nổ âm vang nơi cô sơn, một đêm náo nhiệt. Qua tân niên lại đến Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng, ngay cả Y Mặc cũng chui vào phòng bếp học gói bánh nguyên tiêu, đầu tiên thả ít nhân vừng, sau đó gói thêm các thứ tương tự. Cả nhà nấu cả một nồi, rưới thêm mật hoa quế rồi ôm đến cạnh lò lửa ăn bánh nguyên tiêu tự làm.
Mùa đông lạnh lẽo chớp mắt đã trôi qua, những nhành non chớm nở sắc xanh, những sinh linh ngủ đông bắt đầu hoạt động, náo nhiệt kêu vang khắp núi rừng. Tiểu tùng tinh thường xuyên đến làm khách tại tiểu viện duy nhất trong núi. Nói là làm khách nhưng người nhà này đã quen buông tuồng, ngay cả Liễu Diên cũng ngày càng buông tuồng, ít ràng buộc bởi giáo điều tục lệ nên không xem hắn như khách nhân, thấy hắn tới chỉ gật đầu rồi như cũ làm chuyện của mình.
Ngày hôm đó tiểu tùng tinh lại chạy tới chơi, đứng ngoài cửa, cửa viện không khóa nhưng khép hờ. Hắn đẩy cửa, gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời.
Cả khoảng rừng chỉ có mỗi nhà họ nên ra ngoài chẳng cần đóng cửa, tiểu tùng tinh dạo một vòng quanh sân, cẩn thận đóng cửa rồi chạy ra ngoài.
Cuối cùng, hắn tìm được bọn họ bên khe suối tại sườn núi. Tiểu Trầm ca ca của hắn đã hóa nguyên hình, một con sói lớn toàn thân đen nhánh đang nằm nghiêng trên cỏ ngủ say sưa, lỗ tai dựng thẳng thi thoảng giật nhẹ, biết rõ hắn đến lại lười mở mắt ra. Mà trên bụng sói đen lông xù có một cái đầu, chính là Liễu Diên đang gối lên sói đen rồi ngủ gật, trên người có thêm một con rắn lớn đang quấn quít, vùi đầu chôn vào vạt áo của y, và cũng vậy nó đang ngủ. Chẳng phải vì ngày xuân buồn ngủ đâu, nhưng nhiệt độ ôn hoà và ánh nắng lan tỏa, không ngủ thì làm cái gì đây?
Một nhà ba người quấn cùng một chỗ, tán cây sum xuê cành lá che đi ánh sáng cho bọn họ một giấc mộng đẹp. Mà những nơi tán cây không thể che được kia, những tia nắng đầu xuân ấm áp nhẹ nhàng đổ xuống người họ tựa như đang ngủ ở điện đường vàng rỡ. Quyện vào hơi thở là hương cỏ cây mát lành, phả vào bên tai là tiếng suối róc rách và có cả vị ấm áp của người một nhà.
Cảnh tượng này tựa như dấu ấn sâu đậm in vào tâm trí tiểu tùng tinh, cả đời không thể nào quên.
Thương yêu lẫn nhau, gắn bó lẫn nhau.
Nếu không phải hè đến là lúc những ngày tháng yên bình tiêu tan… họ dối gạt ngày còn dài, dối gạt lúc ấy còn chưa tới. Nhưng mà, mùa hè đã đến.
Trời hực nắng, Liễu Diên y sam đơn bạc ngồi bên dòng suối, chân trần vẫy dưới làn nước mát lạnh, nằm úp sấp trên đùi là một con sói. Liễu Diên cầm chiếc lược sừng tê giác chải chuốc bộ lông của sói đen, thỉnh thoảng gỡ vài sợi lông mắc dưới lược ném vào suối nước cuộn.
Trầm Giác tức giận nói: “Nếu con là rắn thì tốt rồi, không cần mỗi khi đến hè đều như vậy.”
Y Mặc nằm cạnh kéo cái đuôi sói, kéo được một nhúm lông, hắn thổi một hơi khiến lông sói tung bay, chầm chậm đong đưa hồi lâu mới rơi xuống, hắn vừa nghịch vừa nói: “Năm đó ta không muốn nuôi ngươi, không tính đến mùi hôi thối trên người, mùa hè thường xuyên rụng lông khắp nơi, uống một chén trà cũng uống phải lông ngươi, thật sự đáng ghét.”
Trầm Giác xấu hổ nói: “Làm gì có mùi hôi thối nào, một con rắn như người mới hôi thối bùn đất!”
Liễu Diên ngước mắt nói: “Các ngươi tranh cãi làm gì? Đều là súc sinh còn chê nhau hôi thối.”
Cả rắn và sói đều im bặt.
Liễu Diên lại nói: “Sao ta lại không nhận ra mùi vị các ngươi nói đến?”
“Phụ thân tu luyện nhiều năm đã hấp thụ thiên địa linh khí nên không còn mùi nữa.” Trầm Giác nói, “Một lát con bắt rắn hoang cho cha xem, liền biết đó là mùi vị gì.”
Y Mặc túm cái đuôi sói, cười lạnh: “Ta thấy không bằng hiện tại đạp ngươi xuống suối, chó mà ướt thế nào lại không thối om.”
“Con không phải chó!” Trầm Giác nói, muốn ngẩng đầu tranh cãi cùng hắn liền bị Liễu Diên ấn đầu vào trên gối, nói: “Đừng nhúc nhích, còn chưa xong đâu.” Trầm Giác đành phải nằm úp sấp trở lại, uất ức nói: “Cha, con không phải chó.”
Liễu Diên nhoẻn cười, vỗ nhẹ lên cái đầu xù lông của hắn, an ủi: “Ta biết.”
Trầm Giác nhanh chóng hết giận, hơn nữa được cọ chải rất là thoải mái, bộ lông xù dày trên người trở nên nhẹ nhàng, hắn rên hừ hừ.
Cái bộ dáng vô cùng hưởng thụ của hắn khiến Y Mặc ngứa mắt, đạp một cước, “rào” một tiếng, sói đen uy vũ biến thành “sói đen ướt nhẹp”.
Sói đen dưới nước bì bõm mấy cái đứng lên, thẹn quá thành giận, nhảy một cái nhào về hướng Y Mặc. Y Mặc nhanh chóng đưa tay, lập tức tạo nên một lá chắn vô hình giữa hai người, sói đen nhào mấy lần đều không đến được, lỗ tai chợt cụp xuống, điềm đạm đáng yêu gọi: “Phụ thân.”
Y Mặc ngoảnh mặt làm ngơ.
Sói đen lại gọi: “Phụ thân.” Vừa cúi đầu vừa tiu nghỉu bước vòng quanh lá chắn. Nước tích tích nhỏ xuống, còn hắn cúi đầu ủ rũ quả thật đáng thương.
Y Mặc do dự một chút, thu pháp.
Quả nhiên, sói đen một khắc trước còn suy sụp lập tức lên tinh thần, bổ nhào vào Y Mặc vật hắn xuống đất, sau đó vui sướng lắc người, giũ nào nước nào lông lên khắp người Y Mặc.
Y Mặc lau mặt, nằm trên đất rồi nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Liễu Diên, nói: “Ngươi dạy dỗ được một nhi tử tốt!”
Sói đen cọ cái mặt ướt nhẹp lên người Y Mặc, khiến gương mặt vừa mới lau sạch lại ướt sũng, phản bác đầy vô tội: “Cũng là người dạy thôi.” Đến khi Y Mặc muốn đạp mới lắc thân nhảy sang một bên, tiếp tục giũ lông.
Y Mặc ngồi dậy, lau sạch nước và lông sói trên người, nhìn sói đen rồi bĩu môi nói: “Mùa đông năm nay sẽ lột da ngươi, làm đệm lông sói cho cha ngươi…” Nói còn chưa xong, Y Mặc lập tức im lặng.
Mùa đông. Làm sao còn có mùa đông nữa?
Liễu Diên vốn đang nhìn bọn họ nháo loạn, thế nhưng lúc này tiếng cười cũng im bặt.
Trầm Giác ngồi xổm một bên, yên lặng khôi phục hình người rồi ngẩng đầu nhìn tầng trời cao vợi. Có lẽ ánh sáng quá rực rỡ khiến hốc mắt nóng hổi, hắn muốn rơi lệ.
Ba người không nói lời nào.
Lúc tiểu tùng tinh tìm đến được dòng suối, nhìn thấy cảnh tượng nặng nề dị thường thì lòng thoáng kinh dị, hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Không ai trả lời hắn. Có một số việc, chí thân biết, chí ái biết. Những người còn lại đều không quan trọng. Ngay cả nói, bọn họ cũng lười.
Bởi vì có rất nhiều chuyện, người ngoài không thể thấu hiểu, càng không thể thay họ khổ sở. Lòng bọn họ áy náy, bởi vị tổn thương nặng nhất chính là người bọn họ yêu nhất, khiến bọn họ áy náy cũng chỉ là người bọn họ yêu nhất.
Những người khác làm sao có thể hiểu được?
Trầm Giác đi đến ngồi bên cạnh hai người, nói: “Cha, người định như thế nào?”
Đề tài này bọn họ chưa bao giờ bàn bạc cặn kẽ, mỗi người vẫn luôn che giấu, không dám tùy tiện cất lời.
Liễu Diên nhàn nhạt nói: “Ta muốn… rốt cục vẫn có lỗi với con.”
“Sao?” Trầm Giác hỏi.
Liễu Diên quay sang nhìn hắn hồi lâu rồi vuốt ve đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Cha con ta làm phụ tử hơn hai trăm năm, nhưng gần ba trăm năm cha rất ít khi ở cạnh con… Hiện giờ, sợ là cũng không thể ở bên con.”
Trầm Giác sửng sốt, “Cha?”
Liễu Diên kéo tay tiểu tùng tinh, nói: “Sau này, ngươi ở cạnh hắn.”
Tiểu tùng tinh không biết nguyên do nhưng cũng gật đầu: “Ta đương nhiên ở cạnh tiểu Trầm ca ca.”
Liễu Diên cười, nhìn đôi mắt sắp khóc của Trầm Giác nhịn không được trở nên chua xót, ôm nhi tử vào lòng nhưng chẳng hề nói gì.
Trầm Giác không ngốc, xưa nay vốn thông minh, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của y. Vài ngày sau khi phụ thân rời đi, cha của hắn cũng sẽ đi theo. Thế nên, y mới nói “nhưng không thể ở bên con”.
—— Không thể bên con.
Trầm Giác nghĩ, bản thân hắn sinh ra vốn có phụ mẫu, lúc hắn chưa nhớ chuyện, thân sinh phụ mẫu đã không còn, hắn thành cô nhi. Nhưng hắn không quá mức uất ức khổ sở, không có thân sinh phụ mẫu nhưng có cha và phụ thân đối với hắn rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng để hắn chịu uất ức, tuy là yêu quái nhưng sinh sống trong một đại gia tộc, không ai dám xem thường, cũng không ai dám ức hiếp hắn. Sau đó, cha mất, chỉ còn lại phụ thân. Bọn họ phải tìm rất nhiều năm, phải chịu bao nhiêu gian khổ mới có thể đoàn viên bên nhau.
Nhưng chỉ được một năm, phụ thân lại phải rời đi, ngay cả cha cũng không muốn ở lại, mà muốn theo phụ thân.
Vậy ra họ muốn bỏ rơi hắn. Sống ở thế giới rộng lớn mà ngay cả một người thân cũng không có, phải sống đơn độc lẻ loi thì có ý nghĩa gì.
Trầm Giác cắn răng, nói: “Con đi theo hai người.”
Liễu Diên lập tức ngẩng đầu, nói: “Không được!”
Tiểu tùng tinh không hiểu bọn họ đang nói gì, đứng một bên phân vân, hết nhìn Trầm Giác lại nhìn Liễu Diên và Y Mặc, không ai chịu nói cho hắn biết gì cả, không ai chịu ngoái về phía sau liếc hắn một cái. Rồi từ đó, tiểu tùng tinh ý thức được lòng tốt và hòa hảo của bọn họ có giới hạn. Bọn họ chỉ xem hắn như người ngoài mà thôi. Tiểu tùng tinh hiểu ra thì trở nên đau lòng, kèm theo vài phần uất ức, những cảm xúc này hắn không rõ cho lắm, chỉ cảm thấy bản thân hắn vẫn luôn coi họ như người nhà, cớ vì sao bọn họ lại không thể coi hắn như người nhà? Uất ức một hồi, thấy bọn họ ngay cả đuôi mắt cũng không chịu nhìn hắn, uất ức liền biến chất, nó ẩn hiện đôi phần căm phẫn.
Tiểu tùng tinh đứng ngơ ngác một hồi rồi quay đầu rời khỏi. Nghĩ thầm các ngươi không để ý tới ta, từ nay về sau ta cũng không để ý tới các ngươi. Trong chốc lát, hắn hoàn toàn quên mới nãy đã đáp ứng Liễu Diên chuyện cùng Trầm Giác.
Nhưng không biết lúc hắn rời đi, Liễu Diên thấy được rõ ràng rồi cho ra một cái kết luận, tính tình như vậy thật không hợp với Trầm Giác —— tiểu tùng tinh này còn không bằng Đế vương kiếp trước hay thay đổi.
Liễu Diên nói với Trầm Giác: “Con có chuyện bản thân phải làm, có cuộc đời mà con phải đi, sao lại có thể đi theo chúng ta? Chẳng lẽ đi theo cả đời sao?”
Trầm Giác cười thê lương: “Nhưng con không tìm thấy hắn, vậy thì theo hai người.”
“Không tìm thấy thì từ từ tìm.” Y Mặc nói, “Nếu ngươi đã hứa thì sao có thể thay lòng? Ta không dạy ngươi làm ngươi như thế.”
“… Nếu con tìm được rồi, vậy có thể tìm hai người sao?” Trầm Giác hỏi.
Y Mặc thoáng trầm mặc, nói: “Ngươi chạy đến đâu để tìm ta?” Lại nhìn về phía Liễu Diên, nói: “Ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?”
Liễu Diên nhẹ cười: “Sau khi ta bỏ lại ngươi, ngươi tìm ta có khổ hay không?”
Y Mặc nghĩ, đáp: “Lúc tìm ngươi, rất khổ.”
Khổ, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận. Khăng khăng tìm kiếm, không biết y sẽ ở nơi nào, rồi không nhịn được tưởng tượng y sẽ thay đổi thành bộ dáng thế nào, tính tình lúc trưởng thành sẽ ra sao. Thậm chí đã rõ ràng tính được nơi y chuyển thế nhưng vẫn không thể khống chế mà tìm kiếm khắp nơi, sợ bản thân sẽ tính sai, sợ bản thân không tìm thấy được y, sợ sẽ vụt mất y giữa biển người mênh mông. Thế nên lần chuyển thế thành Quý Cửu, biết rõ y sẽ đầu thai ở một gia đình phú quý phía tây nam nhưng chẳng quản được bản thân tìm khắp đông nam tây bắc. Chỉ sợ vụt mất, chỉ sợ phí thời gian.
Cuối cùng vẫn vụt mất, vẫn phí thời gian. Rồi từ lúc đó hắn nhận ra, dẫu cho hắn sống ngàn năm, có thể đằng vân giá vũ, hô mưa gọi gió nhưng chỉ vô ích.
Đứng trước vận mệnh, ngay cả hắn cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ, nơi nào có đất dụng võ đâu. Dù cho hắn vô dụng nhưng vẫn có người thích, có người đặt hắn vào vị trí quan trọng nhất của trái tim, làm sao hắn có thể không đi tìm người ấy.
Không sợ khổ sở, chỉ cần nhớ lại những phút giây đẹp đẽ, một đường vất vả cuối cùng hóa ngọt lành.
“Ta chỉ có thể sống mấy mươi năm.” Liễu Diên nhẹ nhàng nói: “Cho dù không sợ khổ mà đi tìm ngươi, thì có thể đến đâu để tìm? Nếu còn sống cũng sống vô vọng. Ngươi nỡ bỏ lại ta, để ta chịu nỗi khổ như ngươi sao?”
Y Mặc dang tay ôm hắn vào lòng, se sẽ nói: “Không nỡ.” Chờ giây lát lại nói: “Ta cũng không nỡ để ngươi chết.”
Liễu Diên nhắm mắt, tựa vào vai hắn. “Vậy ngươi cũng sống, không được sao?”
“Ta… sợ rằng không thể sống như bây giờ.” Y Mặc vỗ về lưng y, cúi đầu thủ thỉ: “Ngươi quên rồi sao? Ta là xà yêu, không có đạo hạnh thì chỉ là một con rắn mà thôi.”
Đây mới là đáp án.
Mất đạo hạnh, mất nội đan, hắn chẳng là gì cả. Không phải Y Mặc, không hiểu tiếng người, cũng chẳng còn phong hoa tuyệt đại.
Chỉ vô danh vô tự, là một con rắn giữa núi rừng bao la. Chỉ len lỏi dưới lớp lá mục, lui tới hang động ăn những sinh vật nhỏ bé, xuân đến thì tỉnh, đông về thì ngủ say.
Có lẽ sẽ bị diều hâu kền kên tha đi, bị mổ rách da rắn, khoét đi nội tạng, ngay cả chết cũng thật đau đớn.
Còn không bằng giao cả đạo hạnh và tính mạng, chẳng cần gì cả, chẳng còn gì cả.
Để những ngày cuối cùng có thể quấn quýt bên ái nhân, được cùng y ăn chung một chén bánh nguyên tiêu.
Những điều này đã đủ để hắn đánh đổi ngàn vạn năm tuổi thọ.
Hắn không tiếc nuối.
Đến đây lại nhớ câu Y Mặc nói lúc trước: Giết chết yêu quái chỉ có thể là yêu quái.:(