Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
“Tôi biết bà chỉ có đứa con trai này nên xem đó là niềm hy vọng duy nhất. Nhưng Tạ Viễn đã quen thói cờ bạc, rất khó sửa đổi”.
“Tôi nói những điều này cũng không có ý gì khác. Tạ Viễn khá mưu mô, biết tính kế từ chỗ Y Y, tôi cũng có thể không cần Tạ Viễn làm bất cứ chuyện gì cả”.
“Nhưng bà cũng biết đấy, hôm nay Tạ Viễn có thể mờ mắt vì tiền nên lừa tôi một triệu, thì ngày mai cũng có thể đi lừa tiền người khác. Rồi có thể vì ngày mốt hết sạch tiền mà ngay cả chuyện giết người cũng dám làm!”
Advertisement
“Sớm muộn gì cũng bước vào con đường không thể quay đầu lại”.
Anh vừa từ tốn nói, vừa dùng kim châm lên một số huyệt Đại Lăng, Thần Môn của bà cụ Vương.
Bà ấy cảm thấy dạ dày mình dần dần ấm lên, nhưng lòng lại không nghĩ đến điều đó mà lại lo nghĩ cho Tạ Viễn.
Đứa con trai này, đã khiến bà rất đau lòng.
Advertisement
“Anh, anh Tôn à, vậy, vậy tôi phải làm sao?”
Tôn Hàn trầm tư giây lát, rồi nghiêm túc gằn từng chữ một, “Đưa Tạ Viễn vào tù!”
Nửa giờ sau, Tôn Hàn mở cửa bước ra.
Tạ Viễn và Liễu Y Y đang lo lắng chờ lập tức bước đến chỗ anh. Cô cất tiếng hỏi, “Sao rồi?”
“Vẫn ổn, em có thể vào trong xem”.
Tôn Hàn trả lời, đoạn ngồi xuống chiếc ghế xô pha cũ kĩ rồi châm một điếu thuốc.
Liễu Y Y vào phòng xem tình hình của bà Vương, còn Tạ Viễn sợ sệt bước lại gần Tôn Hàn, thấp thỏm lên tiếng, “Anh, anh Tôn”.
“Dùng hết thủ đoạn rồi nên sợ tôi?”, Tôn Hàn liếc mắt nhìn lên rồi cười khẩy.
Tạ Viễn không dám nói lời nào.
“Tôi từng nói với mẹ anh, dù anh có đồng ý với yêu cầu của tôi hay không, thì tôi vẫn sẽ cứu bà ấy. Thế nên việc anh lợi dụng Y Y hòng ép tôi ra tay cứu chữa bà ấy thực chất không cần thiết, ngược lại còn khiến tôi xem thường anh hơn”.
Tạ Viễn bất giác siết chặt nắm tay lại, nhỏ giọng nói, “Anh Tôn, tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng tôi không muốn đi tù!”
Đột nhiên, Tôn Hàn hỏi một câu nghe có vẻ đúng mà lại sai sai, “Tối nay con ngựa nào có tỉ lệ thắng cao?”
“Số mười lăm!”
Tạ Viễn buột miệng đáp, vừa nói xong đã thấy hối hận ngay.
“Đặt cược không ít nhỉ?”,Tôn Hàn lại chẳng bất ngờ chút nào.
Tạ Viễn lắp bắp nói, “Không nhiều lắm, chỉ, chỉ đặt cược tám nghìn thôi!”
Nghe vậy, Tôn Hàn bỗng thấy buồn cười, “Con người anh đúng là lạ thật đấy. Đã ba mươi mấy tuổi đầu, vậy mà ngoài cờ bạc ra chẳng biết làm gì nữa. Nói anh bất hiếu, thì việc anh lo lắng cho mẹ bị bệnh nặng lại chẳng phải là giả. Nhưng nói anh hiếu thảo, thì mẹ anh đã ốm đau thế này mà chẳng hiểu sao anh vẫn còn tâm trí đi cá cược”.
“Tạ Viễn, anh nói cho tôi biết, anh là người thế nào vậy?”