Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
“Thế thôi à!”
Ánh mắt của Đường Quân Ngạo trở nên nham hiểm.
Advertisement
Ý của ông ta là không có đám Từ Khang Niên và Thẩm lão lục mà một mình Tôn Hàn dám đến đây gây sự, đúng là không biết lượng sức mình.
Một mình Tôn Hàn cậu mà dám vớ vẩn à!
Tôn Hàn đáp: “Xem ra không tặng quà gặp mặt thì Đường tam gia không coi tôi ra gì rồi. Phiền mở ti vi lên, sắp có tin tức mới trên kênh Giang Châu đấy”.
Liễu Y Y nhìn góc mặt nghiêng của Tôn Hàn, hình như anh làm gì cũng có tính toán từ trước.
Cô vô thức thấy si mê.
Advertisement
Có ai không thích một người đàn ông mạnh mẽ chứ?
“Mở vô tuyến!”, Đường Quân Ngạo nhíu mày rồi lên tiếng.
“Vâng!”
Màn hình tinh thể lỏng khổng lồ lập tức bật sáng, sau đó chuyển sang kênh tin tức của đài Giang Châu.
“Tin mới, giám đốc chi nhánh ngân hàng Cự Phong của thành phố Giang Châu cho biết, tín dụng cá nhân của chủ tịch bất động sản Phong Quyên luôn ở mức rất thấp, phía ngân hàng trịnh trọng thông báo sẽ liệt công ti này vào danh sách đen!”
“Bản tin tiếp theo, giám đốc chi nhánh ngân hàng Nghiệp Thương ở Giang Châu cho biết… sẽ liệt bất động sản Phong Quyên vào danh sách đen!”
“Ngân hàng Lợi Long… sẽ liệt bất động sản Phong Quyên vào danh sách đen!”
“Ngân hàng Bưu Hiện… sẽ liệt bất động sản Phong Quyên vào danh sách đen!”
Cả đại sảnh nhao hết cả lên.
Chi nhánh của bốn ngân hàng lớn nhất tại Giang Châu đều tuyên bố sẽ liệt bất động sản Phong Quyên vào danh sách đen.
Điều này có nghĩa là sẽ không có ngân hàng nào cho công ti này vay vốn cả.
Đây là một đòn đả kích trí mạng với một công ti bất động sản.
Mặt của Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên trắng như tờ giấy.
Nếu đúng là vậy thì công ti họ còn lên thị trường gì nữa, có tồn tại tiếp được hay không mới là vấn đề.
Hai bọn họ lập tức giận sôi máu nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn.
Lại là anh ta!
Đúng lúc mấu chốt, anh ta lại tới gây chuyện.
Kẻ gây ra chuyện là Tôn Hàn lại chẳng hề có cảm giác tội lỗi gì, anh vẫn nhoẻn miệng cười một cách thản nhiên.
“Dự án thành phố ven sông của tổng giám đốc Đường chắc cần ít nhất khoảng hai chục tỷ nhỉ? Nhưng không vay vốn từ ngân hàng được thì dự án này chỉ như ánh trăng dưới nước thôi”.
“Đường tam gia, ông hài lòng với món quà này của tôi chứ?”