Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Soạt!
Đôi mắt tựa chim ưng của Tô Vấn Long lập tức liếc sang. Trái tim giật nảy lên, Liễu Y Y cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Advertisement
Ông Long ở trước mặt cô tựa như bậc quý tộc đương thời vậy!
“Đường Quân Ngạo, sao tôi lại có cảm giác ông càng già càng kém đi nhỉ? Đối phó với một thằng nhóc mà cũng phải mượn đao của tôi ư?”
Giọng nói của Tô Vấn Long tuy đã già nhưng vẫn đầy uy lực.
Tô Vấn Long nhìn thấu ý định của Đường Quân Ngạo, lòng dạ đối phương hệt như tấm gương vậy.
Advertisement
Đường Quân Ngạo lại không hề cảm thấy khó xử, chỉ cười cười, “Dù sao đây cũng là Tây Nam, là địa bàn của ông Long. Gặp chuyện, tất nhiên phải nhờ cậy ông Long rồi!”
“Hơn nữa, vị này cũng không phải là một thanh niên bình thường đâu. Cậu ta có thể khiến bốn ngân hàng lớn nể mặt, còn có thể khiến Chu Lão Lục bắt cháu trai của tôi đấy”.
“Ông Long à, mong ông hãy làm chủ cho nhà họ Đường chúng tôi!”
Tô Vấn Long bật cười giễu cợt, tỏ thái độ không cho phép Tôn Hàn từ chối, “Cậu thanh niên à, cậu là người Tây Nam của tôi, lẽ ra tôi nên đứng về phía cậu. Nhưng tôi lại có chút giao tình với nhà họ Đường”.
“Hôm nay tôi đến đây để làm người hoà giải. Cậu không được phép làm khó nhà họ Đường nữa, tôi cũng cam đoan nhà họ Đường sẽ không gây phiền phức với cậu!”
Tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên.
“Ông Long độ lượng thật, không hề so đo chuyện tên nhóc đấy xúc phạm mình!”
“Ông Long vẫn có đạo nghĩa lắm, cho tên Tôn Hàn ấy một bậc thang để leo xuống, không hoàn toàn đứng về nhà họ Đường!”
“Tên nhóc này may thật, nên biết dừng lại đi”.
Ai nấy đều nghĩ sóng gió đã lắng xuống.
Ông Long đã lên tiếng, chuyện này có thể giải quyết êm đẹp rồi.
Tên Tôn Hàn này buộc phải giao lại toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho Đường Minh Phong và xoá bỏ mọi ân oán với Đường Minh Phong!
Đường Quân Ngạo lại có phần không hài lòng, làm như vậy thì ông ta không có cơ hội dạy dỗ Tôn Hàn rồi. Nhưng ông Long đã nói vậy, ông ta cũng không thể từ chối.
“Tôi tò mò thật đấy, từ khi nào mà Tây Nam trở thành địa bàn của ông vậy, Tô Vấn Long?”, Tôn Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
Soạt!
Cả đại sảnh không ngừng xôn xao.
Tên Tôn Hàn này dám ăn nói với ông Long như vậy, đúng là tự tìm đường chết mà!
Chỉ trong nháy mắt, Đường Quân Ngạo đã lộ rõ vẻ vui mừng.