Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Tiết Lan gọi Tôn Hàn lại hỏi chuyện, bà ấy thực sự cho rằng Y Y và anh đang hẹn hò.
Dù sao thì nhiều năm qua, Y Y cũng chưa từng dẫn người đàn ông nào về nhà cả.
Advertisement
“Tôn Kỳ, cậu có thật lòng với Y Y không?”
Tôn Hàn đưa mắt nhìn Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, ánh mắt đong đầy vẻ ngọt ngào, “Xin dì hãy yên tâm ạ. Cháu có thể dùng tính mạng mình để bảo đảm, sẽ không bao giờ để Y Y chịu ấm ức!”
Liễu Y Y cảm thấy đây là diễn kịch, nhưng Tôn Hàn rất nghiêm túc.
Bất kể có tin hay không, nhưng Tiết Lan nghe anh nói vậy cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, bà ấy vẫn quyết định thẳng thắn với Tôn Hàn, “Vậy cậu có biết Y Y có một quá khứ rất đau lòng hay không?”
Advertisement
Tiết Lan muốn nói đến chuyện xâm hại. Bà ấy đã nghĩ rất kĩ mới nói ra, chứ không phải vì xúc động nhất thời.
Nếu đối phương không chấp nhận được chuyện này, vậy thì nên dứt ra từ sớm. Còn nếu chấp nhận được, thì biết sớm một chút cũng tốt hơn.
Tôn Hàn rơi vào im lặng.
Chuyện này do chính anh gây ra.
“Xem ra cậu đã biết rồi, hơn nữa trong lòng vẫn còn vướng mắc”, Tiết Lan thấy vậy bèn lo lắng nói.
Sự thật tất nhiên không phải như vậy.
Tôn Hàn chỉ đang nghĩ đến chuyện, sau khi Tiết Lan biết anh là ai, liệu bà ấy có chấp nhận được hay không.
Dù sao thì anh cũng là thủ phạm đã khiến hai mẹ con Tiết Lan và Liễu Y Y sống khổ sở ngần ấy năm qua!
Anh bỗng mỉm cười, “Thưa dì, xin dì đừng lo lắng ạ. Cháu đã thích Y Y thì sẽ không bận tâm đến bất kỳ chuyện gì khác đâu ạ”.
“Vậy tuỳ cậu, chuyện của bọn trẻ các cậu, tôi không hỏi nhiều nữa”.
Chẳng bao lâu sau.
Liễu Y Y tiễn Tôn Hàn và Đồng Đồng ra về, có điều Đồng Đồng đã ngả đầu lên vai anh và ngủ thiếp đi.
Thể lực của trẻ con có hạn, chơi mệt rồi thì sẽ buồn ngủ.
“Sao anh không khám bệnh cho mẹ tôi?”, Liễu Y Y có phần bất mãn.
Suốt buổi tối, cô không hề thấy Tôn Hàn nhắc đến chuyện khám bệnh.
Tôn Hàn đáp, “Anh khám rồi. Sắc mặt của dì khá ổn, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Anh nghĩ mình không nên đường đột quá. Ngày mai anh sẽ kê đơn thuốc cho em. Em cứ bảo với dì là bác sĩ nổi tiếng gì đấy kê cho, để dì uống thuốc trước, sẽ giúp bệnh tình thuyên giảm phần nào”.
“Sau đó cứ cách vài ngày, anh lại đến khám cho dì, rồi kê đơn chữa bệnh!”
Liễu Y Y hiểu ý Tôn Hàn, bèn kinh ngạc thốt lên, “Ý anh là... cứ cách vài ngày, anh sẽ đến nhà tôi ư?”
Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu, “Thế em nghĩ sao? Chẳng lẽ em nghĩ suy tim dễ chữa trị lắm à? Đâu phải là cảm vặt!”
Thôi được, Liễu Y Y không còn lời nào để nói nữa.