Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Phó Văn Húc là một người vừa kiêu ngạo vừa cố chấp. Kể từ khi nhốt mình trong nhà giam phía Nam, ông ấy không muốn đi ra khi vẫn còn sống.
Cũng không có cách nào khác.
Chu Lão Lục cũng đã hết cách, chỉ đành thở dài.
Advertisement
Lúc này Tôn Hàn lại nói: "Vẫn phải gặp mặt ông ấy lần cuối cùng. Nắm bắt chặt chẽ tình hình bên nhà giam phía Nam, khi nào ông ấy chuẩn bị hấp hối thì tôi sẽ đi gặp ông ấy".
Chu Lão Lục trợn to mắt: "Ơ... cậu chủ không phải nói rằng ông Phó không cho cậu tới đó sao?"
"Ông ấy nói cái gì thì tôi phải nghe cái đó à? Dù sao ông ấy cũng sắp chết rồi, bị tôi làm cho tức chết cũng không sao, chết không nhắm mắt cũng chẳng sao đâu".
Tôn Hàn không đồng tình: "Chẳng lẽ vì tôi đi gặp ông ấy ở nhà giam phía Nam là tôi sẽ thua bởi Giang Lệ sao? Không kỳ quái đến thế đâu!"
Advertisement
Phó Văn Húc tin vào mấy thứ này nhưng Tôn Hàn không tin.
"Được rồi, ông đi trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát".
"Vâng".
Chẳng mấy chốc cả sảnh lớn rộng rãi của quán bar Hoàng Triều giờ chỉ còn lại mình Tôn Hàn, thi thoảng anh lại châm một điếu thuốc.
Phó Văn Húc không thể nào chống đỡ nổi qua mùa đông này.
Điều này cũng có nghĩa ông ấy sắp đi rồi.
Kể từ ngày ra khỏi tù Tôn Hàn đã biết rõ, lúc Phó Văn Húc chết cũng là lúc anh rời khỏi thành phố Giang Châu, chính bước trở thành chủ nhân của Thiên Cửu môn.
Năm sau, anh sẽ đối đầu với Giang Lệ!
Ông hoàng thế giới ngầm thì thế nào, cần chiến đấu thì vẫn phải chiến đấu!
Ai bảo anh đã trở thành truyền nhân của Phó Văn Húc chứ?
Mà anh cũng phải tăng nhanh tốc độ việc bồi dưỡng Liễu Y Y.
Anh cũng cần phải sắp xếp cho cuộc sống sau này của Đồng Đồng.
Đối mặt với Giang Lệ, một huyền thoại suốt năm mươi năm lừng lẫy khắp cả nước, Tôn Hàn cũng không nắm chắc phần thắng.
Không thắng thì sẽ chết!
....
Buổi trưa ngày hôm sau.
Tôn Hàn đi cùng Liễu Y Y đến nhà hàng Cảnh Hồng, đây cũng chính là nơi mà người của công ty quốc tế Phong Hỏa hẹn những bên cùng ngành.
Lần này cũng không yêu cầu cao, mỗi người chỉ cần nói ra tên công ty và chức vụ của mình là có thể đi vào.
Lúc hai người vào trong sảnh tiệc của nhà hàng thì bên trong đã có khá nhiều người, họ đang nói chuyện với nhau.
Có khoảng hai mươi công ty thời trang lớn nhỏ ở thành phố Giang Châu, mà công ty nào cũng hy vọng có thể trở thành đối tác của công ty quốc tế Phong Hỏa, mượn cơ hội này để khiến công ty bước lên tầng cao mới.
Cạnh tranh rất khốc liệt.