Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Tôn Hàn hít một hơi sâu, đoạn nhìn các quan khách xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Liễu Y Y.
Có thể nhìn thấy Liễu Y Y đang rưng rưng nước mắt, miệng lẩm bẩm, “Đừng mà, đừng nói ra!”
Nhưng Tôn Hàn chỉ cười nhẹ, anh đã nghĩ rồi sẽ có một ngày chuyện này bị công khai, vậy cứ chọn hôm nay đi.
Advertisement
Anh chậm rãi nói từng chữ một, “Tôi là Tôn Hàn, chính là người đàn ông đã… xâm hại Liễu Y Y sáu năm trước!”
Ầm!
Tất cả đều ngỡ ngàng!
Chuyện đã trôi qua gần bảy năm, khi ấy làm chấn động cả Giang Châu, nhưng đã nguội lạnh từ lâu.
Advertisement
Khi nhắc đến cái tên Liễu Y Y, ai nấy đều vô thức bật ra một câu, “Cô ta ấy à, chính là cô nàng con nhà giàu đã bị xâm hại năm xưa đấy!”.
Nhưng có mấy ai quan tâm đến người đàn ông đã xâm hại cô kia chứ.
Nói trắng ra, đó chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chẳng đáng nhớ đến.
Nhưng lúc này, Tôn Hàn lại chính miệng thừa nhận chuyện đấy.
Tên tội phạm cưỡng bức đã đẩy Liễu Y Y từ một thiên kim xuống địa ngục, chính là Tôn Hàn!
Vương Bách Xuyên cũng bàng hoàng, không ngờ Tôn Hàn lại…
Nhưng ngay một khắc sau, hắn ta đã mở cờ trong bụng, sang sảng nói, “Ông Lôi à, không ngờ Tôn Hàn lại là loại người này. Để Tôn Hàn ở lại công ty là một sự sỉ nhục đối với thời trang Sâm Uy chúng ta! Dù Tôn Hàn không từ chức thì công ty cũng nên thẳng tay sa thải!”
“Im miệng!”
Ông Lôi hoàn hồn rồi mới nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin, “Tôn Hàn à, sao cậu có thể...?”
Ông ấy đánh giá rất cao năng lực của Tôn Hàn, cũng không tin Tôn Hàn là người như vậy.
“Thật ra trong chuyện này vẫn còn ẩn tình, nhưng không quan trọng, chuyện tôi đã phạm phải tội xâm hại là sự thật. Xin lỗi ông Lôi, tôi đã giấu giếm ông lâu như vậy”.
Ông Lôi nghiêm mặt lại, không nói thêm tiếng nào.
Tội phạm cưỡng bức, dù có năng lực đến mấy cũng không thể tiếp tục công tác ở thời trang Sâm Uy.
Tuy Vương Bách Xuyên là kẻ khá đáng ghét, nhưng hắn ta nói rất đúng. Cho dù Tôn Hàn không chủ động từ chức, thời trang Sâm Uy cũng không thể chứa chấp Tôn Hàn, việc đó sẽ làm danh tiếng của Sâm Uy bị vấy bẩn!
“Ẩn tình, cưỡng bức mà cũng có ẩn tình, đúng là trò cười thiên hạ! Tôn Hàn, năm xưa cậu hại Y Y còn chưa đủ thê thảm hay sao mà bây giờ vẫn còn bám lấy cô ấy! Người như cậu đúng là cặn bã, ra đường nên bị xe tông chết!!”
Đúng lúc này, Hoàng Thiếu Tài chợt giận dữ lên tiếng mắng chửi.
Liếc mắt về phía gã, Tôn Hàn đột nhiên mỉm cười, “Tôi có phải là cặn bã hay không cũng không quan trọng. Nhưng tôi muốn tặng cậu chủ Hoàng đây một món quà, không biết anh có hài lòng hay không?”
“Quà gì? Ông đây không cần!”