Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Ai mà chẳng thích có một vị tổng giám đốc tài giỏi nhường này!
Người đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc mới vẫn chưa được công bố.
Advertisement
Có nhiều người đoán Vương Bách Xuyên có cơ hội rất lớn, cũng có người cho rằng sẽ có một sự lựa chọn bất ngờ khác. Cả công ty đều bàn tán xôn xao, nhưng lãnh đạo cấp cao vẫn chưa lên tiếng, nên mọi người cũng không rõ tình hình cụ thể.
May mà cảm giác tò mò sốt ruột này không kéo dài, hôm nay sẽ có đáp án.
Thấy nhân viên chào mình, Tôn Hàn chỉ mỉm cười đáp lại.
Sau khi bước vào công ty, Tôn Hàn thấy phòng tổng giám đốc còn trống, đột nhiên muốn vào đó ngồi, song lại cảm thấy không phù hợp lắm.
Advertisement
“Tổng giám đốc Tôn!”
Một giọng nói dè dặt bỗng vang lên.
Trần Hương sững sờ khi trông thấy Tôn Hàn, gần như là đứng ngây người ra.
Tôn Hàn cười cười nhìn Trần Hương, “Sao, rất ngạc nhiên khi thấy tôi à?”
Trần Hương cười gượng, “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Tôn sẽ không quay về công ty nữa!”
Từ sau khi công ty thông báo Tôn Hàn đã từ chức, phòng tổng giám đốc vẫn luôn để trống, tâm trạng của Trần Hương mấy ngày qua cũng trống rỗng theo.
Cô ta thực sự nghĩ rằng Tôn Hàn sẽ không quay lại công ty nữa.
“Hôm nay là ngày quan trọng, quyết định tổng giám đốc mới. Là tổng giám đốc tiền nhiệm, tôi nên đến công ty một chuyến! Cô không tò mò tổng giám đốc mới là ai sao?”
“Là ai thì cũng như nhau thôi ạ!”
Giọng nói của Trần Hương có đôi phần thất vọng, cô ta cảm thấy có đổi thành ai thì cũng chẳng có gì mới lạ, dù sao đó cũng chẳng phải Tôn Hàn.
“Tổng giám đốc không vào phòng ngồi một lát ạ?”, Trần Hương vừa hỏi vừa nhìn vào phòng tổng giám đốc.
“Thôi, đã đi rồi thì còn vào ngồi hoài niệm làm gì? Trần Hương, sau này phải sống thật tử tế đấy, không phải ai cũng bao dung lỗi lầm của cô đâu!”, Tôn Hàn nửa đùa nửa thật.
Những lời anh nói đều là thật. Với sai lầm mà Trần Hương đã phạm phải dạo trước, dù anh có xử lý thế nào cũng không hề quá đáng. Nếu không nhờ Tôn Hàn nhiều lần tha thứ, Trần Hương đã không thể tiếp tục ở lại thời trang Sâm Uy làm việc.
“Vâng”, Trần Hương lơ đãng gật đầu, bỗng nhiên rất muốn hỏi phương thức liên lạc của Tôn Hàn.
Nhưng đúng lúc này, có một người bước ra từ phòng họp, chính là trợ lý của ông Lôi.
Vị trợ lý rảo bước nhanh hơn, “Tổng giám đốc Tôn, ông Lôi bảo anh đến phòng họp một chuyến đấy!”
“Được”.