Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Chỉ có điều, họ ít khi phải trích video ra thôi.
Song, nếu Tôn Hàn cần thì đương nhiên Chu Lão Lục sẽ đồng ý ngay.
Advertisement
“Thưa cậu, video đây ạ, ngoài ra Từ Đường Niên còn nhờ tôi đưa cho cậu tập tài liệu này”.
Chu Lão Lục nhanh chóng ôm một chiếc laptop kèm một tập tài liệu vào.
Cụ thể đó là gì thì chỉ có Tôn Hàn biết.
“Mở đi!”, Tôn Hàn xua tay.
Advertisement
“Vâng!”
Khi Chu Lão Lục rời đi, đã phát đoạn video lúc đó lên.
Hai phút đầu tiên vẫn bình thường, nhưng khi có bảy, tám cô nàng bước vào, Thiệu Tuấn đã vội vàng đứng dậy kéo ngay hai cô xinh đẹp nhất vào lòng, trái ôm phải ấp, giở trò sờ soạng.
Dáng vẻ ấy khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy rất ghê tởm!
“Thiệu Tuấn, anh còn muốn giải thích như thế nào nữa đây?!”, Thẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này mà cảm thấy xấu hổ thay, run rẩy chất vấn Thiệu Tuấn bằng giọng phẫn hận.
Vẻ mặt của Thiệu Tuấn rất tuyệt vọng, “Tiểu Nguyệt, xin em hãy tha thứ cho anh một lần! Thỉnh thoảng anh mới vui vẻ chút thôi, anh thực sự không có hứng thú với mấy ả đàn bà dơ bẩn ấy!”
“Tiểu Nguyệt, tên Tôn Hàn này cố tình phá hoại tình cảm của chúng ta. Em tuyệt đối đừng mắc lừa!!”
Sự thật mà Thẩm Nguyệt tận mắt chứng kiến khiến cô ấy không dám tin vào bất kỳ lời nào của Thiệu Tuấn nữa.
“Thiệu Tuấn, có phải công ty của anh cũng là giả hay không?”, Thẩm Nguyệt hỏi với vẻ tuyệt vọng.
Tình cảm mà Thẩm Nguyệt đã thật lòng thật dạ vun đắp mấy năm qua đã vỡ tan vào giây phút này. Đối với Thẩm Nguyệt, mọi thứ tựa như đất trời sụp đổ.
“Thẩm Nguyệt, anh chỉ phạm sai lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ phạm phải. Em không thể tha thứ cho anh một lần sao? Anh đã nói là tên Tôn Hàn này chẳng có gì tốt lành cả. Tại sao em không tin anh!”
Ở thời điểm quan trọng này, Thiệu Tuấn phải bất chấp tất cả.
“Em đang hỏi chuyện công ty của anh!”, Thẩm Nguyệt vẫn cố chấp hỏi về vấn đề này.
“Sao công ty của anh có thể là giả chứ? Em đã xem giấy phép của công ty rồi còn gì? Nếu công ty là giả, chẳng lẽ con dấu trên đó cũng là giả sao?”, Thiệu Tuấn vẫn kiên quyết không thừa nhận chuyện đó.
Việc tìm gái ở quán bar cùng lắm chỉ khiến gã và Thẩm Nguyệt chia tay. Nhưng nếu chuyện lừa tiền là thật thì gã chính là kẻ lừa đảo!
Nhưng Thiệu Tuấn không cam tâm chia tay với Thẩm Nguyệt, lập tức nói tiếp, “Thẩm Nguyệt, người đàn ông nào cũng sẽ phạm sai lầm này. Em đừng nghĩ tên Tôn Hàn này tốt đẹp! Anh chỉ mới đến đó một lần thôi, nhưng tên này lại quen thân với chủ quán bar, anh nghĩ anh ta là khách quen đấy!”
“Em tha thứ cho anh một lần này được không, anh hứa sau này sẽ không tái phạm nữa!”
Vì để chứng minh bản thân mình là một người đàn ông tốt, Thiệu Tuấn còn cố gắng hắt nước bẩn lên người Tôn Hàn.