Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Lâm Hạo trợn tròn mắt, hắn ta từng nghe Đường Minh Phong nhắc đến Thiên Cửu Môn, nghe đâu họ có thể một tay che trời, người bình thường không thể với tới.
Lẽ nào người dẫn dắt họ là một nhân vật lớn nào đó của Thiên Cửu Môn ư?
Lâm Hạo cũng chỉ nghĩ được đến vậy thôi.
Advertisement
Nếu không có một thế lực lớn như vậy chống lưng, thì sao họ biết được một thông tin quốc tế quan trong là sang tháng đồng Bitcoin sẽ tăng giá được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô Bách Xuyên suýt nữa đã khiến Lâm Hạo nghẹt thở.
Trong mắt Ngô Bách Xuyên chứa đầy vẻ sùng bái và kính trọng.
Cậu ta nói: “Nhắc đến người này, tôi cũng mới vinh hạnh được gặp một lần thôi, anh ấy là chủ của Thiên Cửu Môn, mọi người thường gọi là công tử!”
Người dẫn dắt họ là chủ của Thiên Cửu Môn!
Advertisement
Lâm Hạo hít thở dồn dập với vẻ khó tin.
Ngô Bách Xuyên thu lại ánh mắt rồi hờ hững nói: “Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, còn cậu có đầu tư hay không thì tuỳ, tự nghĩ đi!”
“Tôi có đầu tư, nhưng… khoảng bao nhiêu tiền thì được?”
Cơ hội kiếm tiền ngon thế này, sao Lâm Hạo có thể bỏ qua được.
“Ít nhất hai điểm thì vào hai mươi triệu”.
Hai mươi triệu.
Lâm Hạo làm gì có tiền, nhưng hắn ta là em trai của Lâm Mỹ Quyên của công ti Phong Quyên, kiểu gì cũng có cách vay nặng lãi được vài chục triệu.
Nghĩ vậy, Lâm Hạo cắn răng nói: “Anh Ngô cho tôi ba ngày để chuẩn bị tiền nhé, tôi sẽ đầu tư năm mươi triệu”.
Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút.
Lúc này, sâu trong ánh mắt của Trương Hải lộ ra vẻ nham hiểm mờ mịt.
…
Mục Thành!
Đây là một thị trấn nhỏ không phát triển lắm.
Một chiếc Mercedes-Benz treo biển của Giang Châu chầm chậm tiến vào bên trong.
Công tử mà Ngô Bách Xuyên sùng bái nhất của Thiên Cửu Môn, hay chính là Tôn Hàn đang mỉm cười khi nhìn Mục Thành đã lâu không quay lại.
“Chào Mục Thành, tôi về rồi đây”.
Sau vài năm biến động, Mục Thành đã đổi mới hơn.
Hỏi đường mãi, Tôn Hàn mới tìm được nhà mình.
Đây là một toà nhà cũ với nền tường vàng ố, rất nhiều thứ của Mục Thành đã thay đổi, riêng chỉ có ngôi nhà này là vẫn vậy.
Hôm nay, Tôn Hàn mặc một chiếc áo măng tô màu đen, anh đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời trước toà nhà cũ rồi mới xách mấy túi quà là áo lông cho phụ nữ trung niên, sau đó cất bước trên nền gạch xanh.
Càng đi đến gần nhà, Tôn Hàn càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Có hai cô gái đi lướt qua anh trên con đường đá xanh chật hẹp, lúc này Tôn Hàn chỉ nghĩ tới chuyện về nhà nên không chú ý đến hai bọn họ.