Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Những giáo sư trong bệnh viện cũng bó tay hết cách, bảo hắn ta về chuẩn bị hậu sự. Tạ Viễn không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết, thế nên chỉ có thể tới cầu xin Tôn Hàn.
Tôn Hàn chắp hai tay lại: "Nếu đã đến tìm tôi thì phải nhớ lấy lời tôi nói. Muốn tôi cứu mẹ anh cũng được thôi, nhưng việc lừa tôi thì anh phải trả giá".
Advertisement
"Thế này nhé, anh trả lại một triệu tệ đã lừa của tôi, tôi sẽ cứu mẹ anh!"
Trả lại một triệu tệ?
Sắc mặt Tạ Viễn liền trở nên khó coi. Một triệu tệ đó hắn ta đã lấy hơn hai trăm nghìn tệ để trả nợ, sau đó đã tiêu xài mấy chục nghìn tệ, bây giờ hắn ta không thể nào gom đủ một triệu tệ.
Nhưng cho dù gom đủ thì Tạ Viễn sao có thể nhả miếng thịt đã ăn vào tận mồm được?
Advertisement
"Anh Tôn, chẳng giấu gì anh, trước đó tôi lừa tiền của anh là vì tôi nợ nần chồng chất, hết cách rồi nên mới làm như vậy! Tôi đã cầm một triệu tệ đi trả nợ hết rồi! Hay là thế này đi, anh hãy cứu mẹ tôi đi đã, chỉ cần tôi có tiền thì chắc chắn sẽ trả cho anh luôn!"
Tạ Viễn đã nói dối. Cho dù chỉ còn lại mấy trăm nghìn tệ, hắn ta cũng không nỡ nhả ra.
Tôn Hàn thầm cười nhạo trong lòng, anh thừa biết rằng Tạ Viễn không muốn trả tiền cho anh nhưng vẫn muốn anh cứu người.
Chuyện này đã nằm trong dự tính nên Tôn Hàn cũng không kiên trì làm theo cách này. Trên thực tế, anh cũng không trông chờ việc có thể lấy lại một triệu tệ.
Anh liền nói ra ý định vốn có: "Nếu như vậy thì khó nói lắm. Tuy nhiên tôi là một người luôn làm việc theo cách riêng của mình".
"Nếu anh không thể trả đủ tiền cho tôi thì chỉ có thể đổi một cách khác thôi".
"Cách gì?", thấy không phải trả tiền cũng được, Tạ Viễn mừng rơn.
Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm: "Rất đơn giản, anh đi tự thú, khai ra chuyện anh đã lừa tiền của tôi, thế thì tôi sẽ nguôi giận".
"Nguôi giận rồi thì tôi sẽ cứu mẹ anh".
Hả?
Tạ Viễn ngớ người ra, không thể tin nổi: "Anh, anh bảo tôi phải đi ngồi tù sao?"
Tôn Hàn gật đầu bâng quơ, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Phải, đây cũng là cách duy nhất để tôi cứu mẹ anh".
Đã làm sai thì phải trả giá.
Ngay từ lúc bắt đầu Tôn Hàn đã nghĩ đến cách này rồi.
Loại người như Tạ Viễn, không đi ngồi tù mấy năm thì hắn ta không thể nào hối cải.
"Anh, anh Tôn, không có...cách khác sao?", vẻ mặt Tạ Viễn tràn ngập sự không tình nguyện.