"Ngày mai à? Vừa hay cuối tuần nhưng mà chắc là tôi đi không được..."
Từ lúc Lâm Nhiên nhận điện thoại thì đã thay đổi dáng ngồi lười biếng của mình, không biết đối phương nói gì đó, chắc là một câu rất buồn cười, Lâm Nhiên bật cười: "Diên Chương, anh không thể nói với Ngải Gia là ngâm suối nước nóng để dưỡng da mỹ dung, trẻ mãi không già được, nói vậy Ngải Gia không có hứng thú đâu, phải nói với chị ấy là ngâm suối nước nóng sẽ có tinh lực tràn trề, làm một ăn mười."
"Tôi hả, cuối tuần không có gì quan trọng, chỉ là từ sau khi đi làm vừa đến cuối tuần là tôi chỉ muốn nằm thôi, đến ra ngoài đi chơi tôi cũng không cho xíu động lực nào."
Xe chạy vào con đường đông đúc, tốc độ xe thong thả, Lâm Nhiên nhìn những chiếc xe khác cũng đang thả chậm tốc độ như thế bên ngoài cửa sổ, xe của họ lọt thỏm ở giữa dòng xe, cũng không biết là sẽ kẹt xe đến bao giờ, cậu đã hoàn toàn cảm nhận được uy lực của cuối tuần.
"Hả, khách sạn suối nước nóng kia là anh mở á?"
Lâm Nhiên thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ, cậu nhìn vật trang trí trong xe, chắc là đối phương đang nói một đoạn rất dài, một lúc sau cậu mới nói: "Lần sau tôi đi góp vui, lần sau nhất định sẽ đi."
Cúp điện thoại xong Lâm Nhiên khôi phục lại tư thế lười biếng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lý Triết đang ngồi ở ghế lái lái xe.
Cũng không biết là ngâm suối nước nóng thiếu lực hấp dẫn với cậu hay là vì người này chính là nguyên nhân mà cuối tuần cậu không muốn cùng người khác đi du lịch.
Xe đang rẽ hướng, Lý Triết đánh tay lái, điềm tĩnh hỏi: "Bạn cậu à?"
Lâm Nhiên trả lời: "Ừm, một người bạn chơi cũng không tệ lắm."
Lý Triết nói: "Vào khách sạn suối nước nóng miễn phí, dường như không tệ lắm."
"Tôi cảm thấy không thú vị, tôi không thích ngâm suối nước nóng."
Nói xong câu đó Lâm Nhiên có hơi chột dạ, trong lòng cậu hiểu rõ mình đơn giản chỉ là muốn trải qua ngày cuối tuần với Lý Triết mà thôi, cho nên cậu mới có thể từ chối lời mời của bạn.
Mình như thế có được xem như là có đối tượng thầm mến rồi là ném bạn bè ra sao đầu ngay không?
Lâm Nhiên đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên điện thoại lại vang lên lần nữa, cậu nhấn nghe, thế mà lại là Ngụy Văn Văn, Ngụy Văn Văn hét vào điện thoại: "Không được kiếm cớ để trốn tránh không đi! Mày nói xem bao lâu mày không tụ tập với bọn tao rồi hả?"
"Ngày mai dì Tịnh (mẹ Lâm Nhiên) với mẹ tao cũng đi, thằng tài xế như mày lại lười biếng không đi, mày tự gánh lấy hậu quả đi."
Lâm Nhiên nhíu mày, giọng cô nàng lớn như thế nghe mà màng nhĩ cũng đau, cậu giật mình hỏi: "Sao mà mẹ tao cũng đi thế?"
Ngụy Văn Văn nói: "Mày đoán đi? Mọi người đều uống trà chiều ở nhà tao cũng đã thương lượng với nhau xong luôn rồi, ngày mai đi ngâm suối nước nóng thôi."
Hèn gì mình vừa từ chối Hàn Diên Chương xong thì Ngụy Văn Văn đã gọi đến ngay, nghĩ đến một đám người tụ lại uống trà chiều ở nhà Ngụy Văn Văn, thế nào cũng náo nhiệt lắm đây.
Kết thúc cuộc gọi Lâm Nhiên xụi lơ trên ghế, thở ngắn than dài, chắc chắn là Ngụy Văn Văn không muốn làm tài xế cho mẹ cậu với mẹ cô nàng cho nên mới kéo mình xuống nước theo.
Nhớ lại trải nghiệm làm tài xế bi thảm cho mẹ và dì Lệ, Lâm Nhiên cảm thấy mình quá thảm rồi, có điều làm tài xế cho mẹ đúng là nghĩa vụ của cậu.
Lý Triết cười hỏi: "Người bạn nào của cậu thế?"
Cuộc gọi vừa rồi của Ngụy Văn Văn âm thanh vang dội, Lý Triết nghe thấy.
"Ngụy Văn Văn ấy, dữ kinh hồn." Lâm Nhiên nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ.
Có lúc Lâm Nhiên sẽ kể về người nhà còn có bạn bè cho Lý Triết nghe, y biết Lâm Nhiên có người bạn thân tên Ngụy Văn Văn, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ tốt đến mức như anh em ruột thịt.
"Quên hỏi Đặng Huy có đi hay không rồi, nếu Đặng Huy không đi thì chỉ có mỗi mình tôi là con trai, chẳng phải thảm lắm à." Lâm Nhiên bỗng nhiên nhớ đến gì đó, rầu rĩ vò đầu.
Nếu Đặng Huy bạn trai của Ngụy Văn Văn không đi thì chẳng khác nào là bốn người phụ nữ cộng thêm một người đàn ông duy nhất là Lâm Nhiên (Hàn Diên Chương là ông chủ khách sạn, chắc chắn là có việc bận của chính mình), Lâm Nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bưng trà rót nước cho các nữ vương rồi.
Vì thế cuối tuần quý giá Lâm Nhiên trải qua với gia đình và bạn bè, cậu làm tài xế cho mẹ Lâm và dì Lệ, cậu vất vả lái xe nghe hai người họ ríu rít nói không ngừng ở phía sau, nội dung từ việc vặt trong cuộc sống đến ty tỷ chuyện của xã hội, cậu không thể không bội phục tinh lực dư thừa của cái bác gái, quá trời nhiệt tình với cuộc sống.
Ở khách sạn suối nước nóng không chỉ có mỗi thú vui là ngâm suối nước nóng, cảnh vật xung quanh khách sạn tuyệt đẹp, đặc biệt là phía sau khách sạn có một bãi cỏ thật lớn còn nuôi mấy con cừu, Văn Văn, Ngải Gia, thậm chí cả mẹ và dì Lệ đều chạy đến chụp ảnh với bé cừu, bày ra đủ loại tạo hình.
"Nhiên Nhiên, mau đến chụp một tấm đi, con xem con cừu con này đáng yêu biết bao."
Mẹ Lâm tươi cười vẫy tay với Lâm Nhiên, trong ngực bà có một con cừu con.
"Đặng Huy, đến đây chụp giúp em với mẹ tấm ảnh đi."
Ngụy Văn Văn và dì Lệ đứng cùng nhau, cô nàng gọi Đặng Huy đến chụp ảnh cho mẹ con cô nàng, Đặng Huy nhanh chân chạy sang, cậu ta ở trước mặt bạn gái và mẹ bạn gái rất căng thẳng.
Vỗ vai Đặng Huy, ánh mắt của Lâm Nhiên dường như đang nói cố lên.
Cuối cùng thì Ngụy Văn Văn cũng giới thiệu bạn trai của cô nàng với người nhà, Lâm Nhiên nghĩ đến chính mình, cậu vẫn luôn không có gan come out.
Mẹ Lâm và Lâm Nhiên cùng cừu mẹ và cừu con chụp một tấm ảnh mẹ con, mẹ Lâm đút đồ ăn cho cừu mẹ, Lâm Nhiên ôm cừu con, mẹ con đều tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Nhân viên khách sạn nhận lấy điện thoại của Lâm Nhiên chụp cho mẹ con họ một tấm ảnh, chụp xong thì Lâm Nhiên gửi cho Lý Triết, đồng thời còn gửi thêm một tấm ảnh chụp chung của người thân bạn bè.
Tấm ảnh hai mẹ con đầu tiên, Lâm Nhiên ghi chú: "Người này chính là mẹ tôi."
Tấm ảnh chụp chung mọi người thứ hai, Lâm Nhiên ghi chú: "Người đứng ngoài cùng bên trái là Đặng Huy, bên cạnh cậu ta là Ngụy Văn Văn, tiếp đó là dì Lệ.
Người đứng cạnh tôi là Hàn Diên Chương - ông chủ khách sạn này, anh ấy là bạn học của chị Ngải Gia, cô gái tóc ngắn đứng cạnh anh ấy chính là chị Ngải Gia."
Lý Triết nhận được ảnh chụp và tin nhắn Lâm Nhiên gửi đến, nhìn thấy một nhóm người vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, y càng thêm hiểu rõ Lâm Nhiên, đúng là người lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc, có người nhà thương, có bạn bè xung quanh nên Lâm Nhiên mới có thể cười rạng rỡ như thế.
Ánh mắt Lý Triết dừng trên người đàn ông nho nhã đứng bên cạnh Lâm Nhiên, người này độ hơn ba mươi tuổi, cánh tay người nọ thân mật ôm vai Lâm Nhiên, mặt nghiêng về phía cậu, ánh mắt nhiệt tình, trong nháy mắt ấy vừa lúc bị chụp.
Ông chủ khách sạn suối nước nóng Hàn Diên Chương có hơi quen mắt, Lý Triết nhận ra anh ta là người uống cafe với Lâm Nhiên vào khoảng thời gian trước.
Y buông điện thoại nhìn căn nhà đang trang trí của mình, bên tai là tiếng máy móc do công nhân đang sử dụng phát ra, trong nhà toàn là bụi.
"Lý tiên sinh, phòng này quyết định đổi thành phòng cho khách thật à?"
Nghe thấy tiếng nói chuyện Lý Triết ngẩng đầu, là công nhân công ty nội thất đang hỏi y.
Lý Triết trả lời: "Ừm, có thay đổi, tôi đã nhờ nhà thiết kế thiết kế lại rồi, chờ quyết định xong rồi thì các anh lại sửa lại căn phòng này."
Lâm Nhiên muốn một phòng cho khách, Lý Triết thật sự đã chuẩn bị cho cậu.
Rời khỏi căn nhà đang trang trí của mình, Lý Triết đi đến chợ bán vật liệu xây dựng, y cần chọn gạch.
Nếu hôm nay Lâm Nhiên không đi khách sạn suối nước nóng thì Lý Triết định đưa cả cậu theo.
Lúc rời khỏi chợ bán vật liệu xây dựng thì đã chạng vạng, Lý Triết mua nguyên liệu nấu ăn, về nhà làm cơm tối.
Rửa khoai tây và cà rốt, bên tai Lý Triết chỉ có mỗi tiếng nước chảy, vô cùng yên tĩnh tựa như thiếu thứ gì đó.
Lý Triết làm cơm xong, bưng đồ ăn lên bàn, y ngồi xuống nhưng không vội ăn cơm mà lấy điện thoại ra xem tin nhắn, nhìn thấy Lâm Nhiên gửi đến không ít ảnh chụp khách sạn suối nước nóng, cậu nói: "Bên đây thật sự không tệ, Lý Triết, lần sau chúng ta cùng nhau đến đây chơi đi!"
Có ảnh chụp giường xa hoa, hồ bơi riêng, phòng gym, phòng tắm hơi và phòng bida, trong khách sạn có rất nhiều dịch vụ.
Trong số ảnh chụp có một tấm tự chụp, Lâm Nhiên mặc đồ xông hơi, tóc cậu ướt đẫm, vẻ mặt tươi cười, đôi mắt sáng lấp lánh lên, phía sau cậu là Đặng Huy và Hàn Diên Chương cũng đang mặc đồ xông hơi, hai người họ ở góc của ảnh chụp.
Tấm ảnh này thật sự chụp rất tùy ý nhưng lại vô cùng có ẩn ý.
Có một tấm ảnh khác là ảnh chụp Lâm Nhiên đang ngồi ăn lẩu với mọi người, cảnh tượng ồn ào lại ấm áp, bên trái của Lâm Nhiên là mẹ Lâm, bên phải là Hàn Diên Chương, trên bàn thì đồ ăn đa dạng phong phú.
Lâm Nhiên hỏi: "Lý Triết, bữa tối anh ăn gì thế?"
Lý Triết trả lời: "Cơm bò Gyudon."
Y tiện tay chụp một tấm gửi cho Lâm Nhiên, một chén cơm thơm ngào ngạt, thịt bò mọng nước cùng với cà rốt khoai tây, nước sốt đậm đà, màu sắc khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, trên bàn còn có một đĩa trái cây đã cắt cùng với một cái ly và một chai bia.
Lâm Nhiên trả lời lại: "Nhìn ngon ghê, tôi cũng muốn ăn nữa."
Lý Triết nói: "Chờ cậu về tôi làm cho cậu ăn."
Lâm Nhiên cười ngu với điện thoại, cứ cười mãi đến tận lúc Ngải Gia gọi cậu: "Tiểu Nhiên, rốt cuộc cậu có nghe không thế?"
Mẹ Lâm ghét bỏ: "Ăn cơm mà cứ chơi điện thoại mãi."
Lâm Nhiên ngẩng phắt đầu dậy, dáng vẻ ngơ ngẩn, Hàn Diên Chương đưa hộp khăn giấy cho Ngải Gia, mỉm cười nói: "Cậu ấy đang bận mà."
"Tao xem xem, mày bận gì?"
Ngụy Văn Văn đã sớm phát hiện Lâm Nhiên vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, rõ ràng là mọi người đang ăn cơm với nhau nhưng cậu lại cứ chơi điện thoại mãi, rất không bình thường.
Cô nàng đưa tay muốn cướp điện thoại nhưng sao Lâm Nhiên có thể để cô nàng toại nguyện được, cậu vội tránh đi.
"Nồng nhiệt thế, lẽ nào là đang nói chuyện với người yêu?" Ngải Gia rút tờ khăn giấy, lau nhẹ khoé miệng, ánh mắt giảo hoạt mà nhìn Lâm Nhiên.
"Khả nghi quá nha." Dì Lệ cười tủm tỉm, cũng hùa theo.
Ngụy Văn Văn không cướp được điện thoại, cô nàng nhìn Lâm Nhiên, trong lòng cũng vô cùng tò mò.
"Đừng đoán mò, là chuyện công việc, đồng nghiệp thôi!"
Lâm Nhiên nắm chặt điện thoại, da mặt mỏng của cậu hơi nóng lên.
Mọi người vây quanh nồi lẩu, hơi nóng làm cho mặt mọi người đều đỏ lên nên không ai chú ý đến Lâm Nhiên đỏ mặt.
Ngải Gia căn bản không tin, cao giọng nói: "Cậu thế rõ là giấu đầu lòi đuôi!"
"Ngải Gia, vừa nãy cậu nói ông chủ cậu đầu tư bao nhiêu vào Ảnh Nghiệp Trường Thịnh?" Nhìn ra Lâm Nhiên đang khó xử, Hàn Diên Chương cố ý nói sang chuyện khác, giúp Lâm Nhiên giải vây.
Nghe mọi người bên cạnh bắt đầu nói về chuyện khác, rốt cuộc Lâm Nhiên cũng thở phào một hơi, đoạn đối thoại vừa nãy của cậu và Lý Triết nếu mà bị công bố cho mọi người biết thì mẹ mình chắc sẽ không chịu nổi đả kích.
Đương nhiên, Ngụy Văn Văn sẽ không làm thế cho nên nếu Ngụy Văn Văn thấy thì cô nàng cũng sẽ che giấu giúp Lâm Nhiên.
Chuyện với Lý Triết Lâm Nhiên không hề nói cho ai nghe, đến Văn Văn cậu cũng chưa nói.
Ăn lẩu xong mẹ và dì Lệ về phòng nghỉ ngơi, những người còn lại thì tụ lại chơi bài, vừa chơi vừa uống, khá lâu rồi cậu không uống rượu nên mới vào bụng mấy ly thì đã say.
Say rượu mà chơi bài thì tự nhiên sẽ thua sạch, mấy cô gái chê Lâm Nhiên đánh tào lao nên bảo Đặng Huy thay chỗ cậu.
Lâm Nhiên đi đến nhà vệ sinh một chuyến sau đó ra bên ngoài, cậu thích gọi điện thoại với Lý Triết ở nơi yên tĩnh hơn.
Trên bầu trời có ánh trăng tròn, bên người là tiếng lá trúc xào xạc.
"Chiều mai tôi mới về, không còn cách nào nữa, mấy nữ vương còn chưa chơi đủ."
"Có điều hôm nay tôi cũng vui lắm! Lý Triết, lần sau chúng ta cùng nhau đến đây nha, thuê phòng grand suite, trong phòng có suối nước nóng riêng luôn, chúng ta có thể ngâm suối nước nóng với nhau."
Nghe thấy những lời này của Lâm Nhiên, Lý Triết im lặng một hồi, một lát sau y mới nói: "Có phải cậu uống rượu không?"
Xem ra là uống say rồi.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cậu cứ thừa nhận đi thôi, nếu cởi quần áo rồi ngâm suối nước nóng trong phòng riêng với Lâm Nhiên thì cậu sẽ không chịu được.
Lý Triết: Tôi từ chối trả lời..