Edit: zhuu
Chương :
Lý Triết sắp đến khách sạn, gọi báo với Lâm Nhiên là y đã đến rồi, chờ đến khi xe y tới gần khách sạn thì liền nhìn thấy cổng lớn trang trí đại hỷ, rõ ràng là đêm nay có tiệc mừng.
Bên ngoài khách sạn có vài người ăn mặc lộng lẫy đang đứng chờ xe, một chàng trai đi ra từ bên trong khách sạn, vừa gọi điện vừa đi vừa nhìn xung quanh, trên người cậu mặc bộ lễ phục màu đen, bước đi loạng choạng.
"Lý Triết, xe anh ở đâu?"
"Ở ngay trước mặt cậu."
Lý Triết thả chậm tốc độ xe, chậm rãi dừng bên đường, lúc này Lâm Nhiên đã bắt đầu lắc lư chạy chậm lên, cậu đã nhìn thấy xe Lý Triết.
Lâm Nhiên đi đến, Lý Triết hạ cửa sổ xe xuống, Lâm Nhiên đến gần vui vẻ chào hỏi Lý Triết: "Hi, Lý Triết."
"Lên xe."
Lý Triết thúc giục, không nói một câu vô nghĩa nào.
Lâm Nhiên kéo cửa xe ra, vụng về leo lên ghế phụ lái rồi đóng cửa xe lại, cơ thể cậu xiêu vẹo mà tựa vào ghế, mơ mơ màng màng nói: "Tôi sợ là anh không đến."
"Là tôi không muốn đến."
Lý Triết thờ ơ nói, y nhanh chóng đáng giá Lâm Nhiên ở bên cạnh một chút, có ánh đèn bên trong xe nên nhìn dáng vẻ của Lâm Nhiên rõ ràng hơn lúc nãy nhìn thấy, trên trán cậu có vài sợi tóc, vì còn chưa tỉnh rượu nên ánh mắt vẫn mơ màng, lễ phục màu đen làm nổi bật gương mặt tái nhợt nhưng tinh xảo của cậu.
Nghe thấy Lý Triết than phiền, Lâm Nhiên cười hì hì.
Nhả chân phanh, đánh tay lái, Lý Triết không quên nhắc Lâm Nhiên: "Thắt dây an toàn."
Lúc này Lâm Nhiên mới ngồi thẳng dậy, lề mề thắt dây an toàn, trên mặt cậu toát ra vẻ ủ rũ ngáp một cái, lảm nhảm: "Mệt chết tôi luôn, chân đi sưng luôn rồi, thì ra làm phù rể lại mệt như thế… Từ đêm hôm qua là tôi đã không ngủ ngon… Tối qua tôi còn bị mất ngủ."
"Bạn cậu kết hôn?"
Lý Triết nhìn phía trước, để ý xe qua lại.
"Ừm, là… anh em tốt của tôi." Cơ thể Lâm Nhiên lại không tự chủ được mà trượt xuống, lưng dán vào lưng ghế mà kéo mình lên lại, Lâm Nhiên có vẻ rất mệt, vì uống rượu mệt cũng vì kiệt sức.
Lâm Nhiên duỗi tay, ngáp một cái, nghiêng đầu sang nhìn Lý Triết, cậu nhăn mũi, biểu cảm hoài nghi, anh đưa mặt lại gần vai của Lý Triết ngửi ngửi: "Lý Triết, trên người anh toàn mùi mồ hôi á."
Mắt Lý Triết hiện lên một tia sắc bén.
Lâm Nhiên mờ mịt khó hiểu, mặt cậu dán vào lưng ghế, đánh giá góc nghiêng không có biểu cảm gì của Lý Triết, đường cong khuôn mặt của Lý Triết như đao khắc rìu đục,trước đó Lâm Nhiên cũng chưa từng nhìn kỹ bao giờ.
(刀刻斧凿/Đao khắc rìu đục: thường dùng để miêu tả một người có đường nét rõ ràng.)
"Ngồi đàng hoàng." Ngữ khí của Lý Triết giống như là giáo viên đang dạy bảo học sinh.
Dáng ngồi của Lâm Nhiên xiu xiu vẹo vẹo, nửa người hoàn toàn lệch hẳn về phía Lý Triết.
"Cằm anh có râu ư…" Lâm Nhiên chậm chạp chỉnh lại tư thế, tốc độ nói chuyện cũng rất thong thả, "Lý Triết, năm nay anh bao tuổi rồi?"
"Lớn hơn cậu."
Đối với một người say rượu nói nhiều mà nói thì câu trả lời của Lý Triết khá là qua loa.
Ô tô một đường chạy thẳng qua đèn xanh đèn đỏ, sau khi chạy được một đoạn thì rẽ trái, tốc độ xe tuy mau nhưng thân xe lại ổn định, kỹ thuật lái xe của Lý Triết có thể nói là mượt.
Cả đường đều không mở dẫn đường, Lý Triết nhớ rõ vị trí tiểu khu của Lâm Nhiên cũng biết đường đi như nào, suy cho cùng thì y cũng là người cuối tuần sẽ đi đón khách, vô cùng quen thuộc với đường trong thành phố.
Bên tai không có tiếng Lâm Nhiên lảm nhảm Lý Triết còn tưởng là Lâm Nhiên ngủ rồi, nghiêng đầu qua nhìn Lâm Nhiên mới thấy anh đang nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đan xen chiếu vào khuôn mặt cậu, vẻ mặt ấy thoạt nhìn có chút buồn bã.
"Yên tĩnh thật…" Lâm Nhiên lẩm bẩm.
Trên đường xe cộ đông đúc, không gian trong xe lại rất yên tĩnh, cả ngày hôm nay Lâm Nhiên đều đặt mình ở trong tiếng người ồn ào, chỉ có lúc này cậu mới nhìn thấy gương mặt của mình phản chiếu trên cửa sổ xe.
Vì đột nhiên yên tĩnh lại, nội tâm bị bỏ quên cuối cùng có có cơ hội độc thoại.
"Kỳ lạ ghê…" Có vẻ Lâm Nhiên rất hoang mang, cậu khẽ nhíu mày: "Trước đây tôi cứ tưởng là mình rất để tâm, tôi khó dứt ra được,giờ đột nhiên lại phát hiện thì ra không phải thế… Đêm nay lúc nói là lời chúc phúc, tôi thật sự có cảm giác thở phào nhẹ nhõm."
"Tình cảm luôn dễ thay đổi vậy à?" Lâm Nhiên lẩm bẩm một mình.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Lâm Nhiên, đắm chìm vào bên trong tự hỏi, Lý Triết biết mình không cần phải trả lời gì chỉ cần làm một người lắng nghe.
"Tôi còn nhớ rất rõ, mùa hè khi còn nhỏ, anh trai tôi muốn đi bơi với bạn học, anh tôi không cho tôi đi cùng mà tôi lại rất muốn đi chơi, tôi cứ khóc mãi, khóc đến mức ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tôi tỉnh dậy, anh Kiêu cõng tôi, tôi tỉnh dậy trên lưng anh ấy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chúng tôi đến hồ bơi, vai của anh Kiêu rất lớn rất rộng khiến cho người ta rất yên tâm, bể bơi xanh xanh, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ…"
Một chiếc ô tô chạy ngược hướng đến, mở đèn pha lên, ánh đèn xẹt qua khuôn mặt của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên giơ tay sờ mặt mình, trên mặt vẫn khô, không có nước mắt, mà cậu cũng không còn là nhóc con mít ướt kia nữa, đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cũ của thuở thiếu niên mà nay cậu đã trở thành người lớn rồi.
Thở dài một hơi, Lâm Nhiên thả lỏng bả vai, dựa đầu vào cửa sổ xe không nói gì nữa.
Chờ thêm một lúc, Lý Triết mới chắc rằng Lâm Nhiên đã ngủ.
Lý Triết mở nhạc, một bài hát nhẹ nhàng mềm mại.
Trong màn đêm ô tô tiếp tục chạy về phía tiểu khu nhà Lâm Nhiên.
"Dậy đi."
Lý Triết gọi Lâm Nhiên dậy, Lâm Nhiên mở mắt, nhận ra mình đang ở bãi đỗ xe của tiểu khu nhà mình.
Vẫn còn buồn ngủ, Lâm Nhiên dường như dùng động tác chậm như rùa bò mà bò xuống xe, cậu đứng bên ngoài xe liên tục ngáp, cơ thể ngã trái ngã phải, gần như là không đứng thẳng nổi.
Lý Triết hỏi: "Cậu ở tầng mấy?"
Lâm Nhiên ngắc ngứ nói số tầng, cả người cậu đều treo trên cánh tay Lý Triết, hai chân mềm nhũn, thuận theo Lý Triết đi vào thang máy.
Thang máy đến tầng Lâm Nhiên ở, đi đến trước cửa nhà Lâm Nhiên, thần trí cậu mơ hồ dưới tác dụng hai tầng của cồn và cảm giác mệt rã rời khiến cho cậu ấn mật khẩu nhà hai lần cũng không mở ra được, sai mật khẩu.
Lý Triết như đang nhìn thằng ngốc, cuối cùng y không nhịn được nữa mà kéo ngón trỏ của Lâm Nhiên, dùng sức ấn một cái vào khoá cửa, cạch một tiếng cửa mở ra, mở khoá bằng vân tay.
"Wow…" Đôi mắt Lâm Nhiên đột nhiên sáng lên, ngạc nhiên nói: "Tôi quên còn có cách này."
Lý Triết đã lười không muốn tỏ vẻ gì nữa, y mở đèn trong nhà lên, ném Lâm Nhiên lên sofa ở phòng khách, sau đó Lý Triết cũng ngồi bệt xuống sofa phòng khách nghỉ tạm.
Nhìn quanh bên trong nhà, không gian rất lớn, trang hoàng xa hoa, nằm trong dự đoán của y.
Lâm Nhiên không chịu ngồi đàng hoàng, cậu chậm chạp đứng dậy, lảo đảo đi đến bên bồn rửa mặt, sau đó là tiếng nước vang lên.
Xuyên qua bình phong chạm rỗng ngăn cách, Lý Triết nhìn thấy Lâm Nhiên mở vòi nước, hất nước lên mặt, muốn làm vơi đi men say và buồn ngủ.
Lâm Nhiên lấy khăn lau vệt nước trên mặt, đi ra từ sau bình phong, bước chân cậu không còn loạng choạng nữa, xem ra đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Tôi về đây."
Lý Triết đứng lên, xoay người muốn đi.
Y đã đưa Lâm Nhiên vào tận nhà, mình cũng nên về rồi.
"Lý Triết, đợi chút!"
Lâm Nhiên ném khăn xuống, vội gọi người muốn đi lại: "Anh về nhà thì đã khuya lắm rồi, muốn ở lại nhà tôi tôi? Hôm qua người giúp việc mới quét dọn phòng cho khách, anh có thể ngủ trong phòng dành cho khách."
"Tôi phải tắm rửa thay đồ, ngày mai còn phải đi làm."
Lý Triết từ chối, bổ sung: "Nhờ ai đó ban cho, tôi mới chơi bóng rổ xong, cả người toàn mồ hôi còn chưa kịp tắm đã phải ra ngoài đón người ta."
Lâm Nhiên mở to mắt, hèn gì trên người Lý Triết có mùi mồ hôi, cậu cười cười, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn đối phương, cảm thán từ tận đáy lòng: "Lý Triết, anh đúng thật là người tốt mà!"
Lại bị phát thẻ người tốt thêm lần nữa, Lý Triết nhướng mày: "Nhớ thanh toán tiền xe."
Y quay lưng đi, giơ tay phải lên vẫy mấy cái, Lý Triết rời khỏi nhà Lâm Nhiên.
"A… một ngày thật mệt mỏi…"
Lâm Nhiên vặn vặn vai, bóp cánh tay đã mỏi nhừ, lễ phục vừa vặn trên người lúc này lại vô cùng gò bó, Lâm Nhiên cởi cúc áo, cởi áo ngoài ra sau đó là giày với rồi đi chân trần vào phòng tắm.
Vừa đi cậu vừa cởi đồ, áo ngoài và quần ném trên sàn nhà còn áo sơ mi thì ném trong phòng tắm, Lâm Nhiên cố tỉnh táo tiến đến vòi sen trong phòng tắm tắm rửa.
Cậu thật sự muốn trực tiếp bò lên giường ngủ cho rồi nhưng trên người mang theo mùi rượu và thuốc lá khiến cậu không chịu nổi, huống chi trong hôn lễ có quá nhiều người tiếp xúc, nói chuyện, bắt tay, chạm phải nước bọt, mồ hôi của người khác.
Dòng nước ấm áp giội xuống người, làm ướt tóc, mặt rồi từ cằm chảy dọc xuống chân, Lâm Nhiên vừa cào bọt gội đầu vừa nhớ lại chuyện tối nay.
"Hình như ở trên xe, mình đã… nói gì đó không nên nói rồi."
Cậu cảm thấy có hơi không ổn nhưng lại không nhớ ra lúc ở trên xe mình đã nói gì với Lý Triết.
Đơn giản tắm xong Lâm Nhiên sấy khô tóc, lấy khăn tắm lau mình.
Bây giờ đầu óc cậu không muốn hoạt động nữa, cậu về phòng ngủ, ném bản thân lên giường lớn thoải mái chỉ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão.
Cũng không biết là ngủ bao lâu, chắc cũng chỉ mới một lúc đột nhiên có điện thoại đánh thức Lâm Nhiên.
"Nhiên Nhiên, con ở Hoa Vân à?"
Hoa Vân mà mẹ Lâm nói chính là tiểu khu Hoa Vân mà Lâm Nhiên ở.
"Mẹ ơi con buồn ngủ gần chết rồi, con ở Hoa Vân đây, sao thế?"
Lâm Nhiên nhíu mày, mắt không mở ra nổi.
"Thằng này con cũng thiệt tình, không về ngủ cũng không nói một tiếng!"
Sau đó mẹ lại lải nhải một trận, thấy Lâm Nhiên chỉ biết vâng vâng dạ dạ đáp lại, đúng thật là vừa mệt vừa buồn ngủ, mẹ Lâm tiếp tục cằn nhằn: "Ngày ngày ở bên ngoài cũng chả biết con làm cái gì, khó khăn lắm anh con mới về nhà một chuyến vậy mà con cũng không về nhà ngủ."
Kệ mẹ Lâm đang lải nhải trong điện thoại, Lâm Nhiên đã tiếp tục khò khò, điện thoại ở trong tay rơi xuống nằm bên gối.
Buổi trưa lúc Lý Triết đang ăn cơm trưa thì đột nhiên nhận được một bao lì xì mà Lâm Nhiên gửi đến, bên trên ghi rõ chú thích: "Tiền xe, cảm ơn tài xế Lý nha."
Lý Triết không khách sáo mà nhấn nhận, là một bao lì xì tệ.
Tối qua chắc là Lâm Nhiên vừa đặt lưng xuống đã ngủ đến tận bây giờ mới dậy.
Trưa nắng chói chang, mang đến ấm áp, Lý Triết đi bộ ở một con đường nhỏ gần công ty, gió thu thổi bay lá rụng cũng thổi áo khoác Lý Triết bay bay, y cúi đầu nhìn điện thoại, đang gõ vào khung chat một hàng chữ: "Nhận được rồi, lần tới nếu cần tài xế thì có thể tiếp tục tìm tôi."
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cậu biết cậu ấy là gay không?
Lý Triết: Biết..