Lý Triết đón Lâm Nhiên ở cửa quán bar, Lâm Nhiên ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn, tự động nói: "Tôi không có uống rượu, tôi uống hồng trà thôi."
Một câu này giống như là giải thích, lại giống như là đang nhấn mạnh, cũng giống như là biết trước được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Thật ra trong lòng Lý Triết chẳng có suy nghĩ gì.
Lần đầu tiên khi cả hai gặp nhau Lâm Nhiên đang ở trạng thái say rượu cho nên cậu không muốn để lại ấn tượng sâu rượu cho người ta.
Tốc độ xe vô cùng chậm, trước cửa quán bar nhiều xe, Lý Triết không đáp lại câu nói của Lâm Nhiên, y chú tâm quan sát xung quanh, chờ đến khi xe lái ra khỏi đoạn đường đông đúc này, Lý Triết mới hỏi: "Bệnh dạ dày của cậu vẫn chưa khỏi à?"
Ngữ khí kia là ngữ khí khi nói chuyện phiếm, không phải quan tâm.
Đêm Ngụy Kiêu kết hôn Lâm Nhiên làm phù rể nên uống quá nhiều, hôm sau cậu lại đau dạ dày, sau đó trong lúc trò chuyện với Lý Triết cậu có nhắc đến chuyện này.
"Ò, khỏi thì khỏi rồi, giờ tôi muốn quý trọng cơ thể."
Dáng ngồi nghiêm túc của Lâm Nhiên không kéo dài được mấy giây thì cả người lại lười biếng dựa vào ghế, nhìn về phía Lý Triết đang lái xe bên cạnh.
Lý Triết mặc một chiếc áo len nhạt màu, một chiếc quần dài màu đen, eo không có chút thịt thừa, dáng người cao lớn, còn có chút ưu nhã khó nói rõ.
Chân chạm phải thứ gì đó Lâm Nhiên cúi đầu nhìn thì thấy là một cái túi giấy, giật mình: "Đồ của khách nào bỏ quên hả?"
"Áo khoác tôi."
Nghe câu trả lời không chút để ý của Lý Triết, Lâm Nhiên cầm túi lên xem thử, nhìn thấy bên trong có một cái áo dày, là áo khoác của Lý Triết.
Ban đêm rét lạnh, trong xe lại ấm áp nên cởi áo khoác ra lái xe khá thuận tiện nhưng ra khỏi xe thì phải cần áo có thể chống lạnh.
Lâm Nhiên lấy áo khoác khoa tay múa chân ướm lên người mình, vạt áo dài rủ xuống, dường như là vì rảnh rỗi quá cuối cùng cũng tìm được thú vui gì đó, tay cậu giữ lấy tay áo so xem tay áo dài bao nhiêu.
Lý Triết dùng giọng điệu tài xế nói với khách nói: "Cậu muốn về nhà hay muốn đi đâu?"
Phía trước chính là ngã tư, đối với tài xế mà nói hoặc là đi thẳng hoặc là rẽ trái, rẽ phải hay quay đầu gì đó cần phải chọn lựa kịp thời.
Hai chân Lâm Nhiên co lên ghế, luồn hai tay vào tay áo của Lý Triết, cằm đặt lên cổ áo của y, cậu mặc áo ngược, vô cùng hứng thú mà nói với Lý Triết: "Lý Triết, chúng ta đi ăn khuya đi, tôi mời! Tiệm hoành thánh lần trước anh dẫn tôi đi ăn ngon lắm."
"Chơi đủ rồi, anh chở tôi về."
Lý Triết liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt như đang dạy dỗ một đứa nhỏ nghịch ngợm, y im lặng đổi làn đường, lái về phía quán ăn khuya.
Lâm Nhiên gấp áo lại, đặt trên đùi, đè phẳng cổ áo rồi tay áo, lại cuốn nó lại sau đó bỏ lại vào túi giấy, thể hiện mình rất nghe lời.
Nhìn dòng xe tới lui bên ngoài cửa sổ, Lâm Nhiên không có thú vui nào nữa, cậu nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Lý Triết, tôi định tìm việc." Lâm Nhiên lẩm bẩm một mình, giọng không lớn.
Đối phương không nói gì, Lâm Nhiên tưởng là y không nghe rõ nhưng cậu cũng không lặp lại.
Qua một lúc lâu, xe chạy ngang một toà nhà lớn, ánh đèn rực rỡ, Lâm Nhiên nhìn chằm chằm ánh đèn ngơ ra, đột nhiên nghe thấy Lý Triết hỏi: "Cậu định tìm công việc như nào?"
Thì ra là y có nghe thấy.
"Chính là cái loại công việc mà ít tốn thời gian đi lại, tám tiếng mỗi ngày, nghỉ hai ngày cuối tuần, không cần tăng ca." Đây chỉ là lời cậu thuận miệng nói ra, có điều đại khái yêu cầu của Lâm Nhiên chính là như thế.
Trọng tâm của những lời này chính là: Tôi muốn tìm một công việc nhẹ nhàng, không quan tâm thăng chức, tăng lương.
Khác với động cơ tìm việc của người bình thường, không liên quan đến tiền, có thể là chỉ muốn kết thúc cuộc sống ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng của con nhà giàu.
"Công ty của tôi gần đây đang tuyển người, có vị trí nhàn hạ ít tiền, yêu cầu cũng không cao, cậu có thể thử nộp CV." Câu này của Lý Triết có chút ý chế nhạo, nhàn hạ thì đương nhiên là ít tiền rồi.
Lâm Nhiên nghe rất nghiêm túc, nhíu mày lẩm bẩm: "Nếu tôi muốn đến Đỉnh Thăng thật, vậy còn cần đi ứng tuyển chỗ khách làm gì."
Giọng rất nhỏ nhưng Lý Triết nghe được.
"Ài, tìm việc phiền quá đi, chỉ là mấy tháng rồi tôi không đi làm, nếu còn không tìm việc làm nữa tôi cứ cảm thấy người mình sắp phế đến nơi." Vò rối tóc của mình, Lâm Nhiên lộ ra biểu cảm sầu thảm.
Đang vùi đầu vào những suy nghĩ đau khổ bỗng nhiên Lâm Nhiên ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng lên: "Tôi có thể tìm việc ở quảng trường Nam Nhất mà, nhiều office building như thế chắc chắn sẽ có việc thích hợp với tôi."
Chỗ Lý Triết làm việc nằm ở quảng trường Nam Nhất.
Tâm tình thay đổi quá mức nhanh chóng giống như một người vui vẻ và lạc quan, người chưa từng phải chịu trắc trở từ khi lọt lòng.
Bãi đỗ xe đã đậu đầy xe, Lý Triết tìm được một chỗ trống khó phát hiện, chậm rãi vững vàng mà chen xe vào, y vừa đánh tay lái vừa hỏi: "Trên CV có mấy tháng trống, cậu định che giấu thế nào?"
Trước đó Lâm Nhiên chưa nghĩ đến vấn đề này, cậu nghĩ nghĩ, nói: "Bị bệnh nằm viện, không thì tôi cứ nói là...!gặp tai nạn xe phải dưỡng thương?"
Lâm Nhiên vò đầu bứt tai.
Sau khi đỗ xe xong Lý Triết nói: "Sau khi viết CV xong cậu gửi cho tôi xem trước."
Lý Triết lớn hơn Lâm Nhiên hai tuổi, có nhiều kinh nghiệm làm việc và tìm việc hơn Lâm Nhiên.
Ô tô đậu ở bãi đỗ xe của chợ đêm, Lâm Nhiên và Lý Triết đi bộ vào, hai người và mọi người đông đúc xung quanh, đi đi dừng dừng.
Đi vào quán hoành thánh không bắt mắt nhất trong một góc chợ đêm, trong quán gần như ngồi đầy người, Lâm Nhiên và Lý Triết tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi gọi hai bát hoành thánh.
Lâm Nhiên giành trả tiền, vô cùng tích cực, vì cũng không có bao nhiêu tiền nên Lý Triết thuận theo cậu.
Xem cách ăn mặc của khách trong quán dường như đều là dân cư ở gần đây, quán hoành thánh này có hơi lâu năm, biển hiệu của cửa hàng dãi nắng dầm mưa qua ngày tháng lưu lại dấu vết của năm tháng, trang trí bên trong quán cũng khá cũ xưa.
Nếu là trước đây Lâm Nhiên sẽ không đi vào một quán ăn giản dị quá mức như này để ăn cơm.
Bát hoành thánh lớn được bưng lên bàn, tay Lâm Nhiên bụm vành bát, hứng cả đường gió đêm lạnh căm căm đến đây, bây giờ cảm thấy thật ấm áp.
Lý Triết cầm thìa, uống hai ngụm canh rồi ăn hoành thánh, y cúi đầu chú tâm vào đồ ăn; Lâm Nhiên sợ nóng, cậu múc một viên hoành thánh dùng miệng thổi rồi cẩn thận cắn một miếng, vừa ngon vừa thích, há miệng ăn hết cả viên, cẩn thật nhai nuốt.
"Trước đây tôi không biết là có một quán ăn như thế, vị trí chỗ này quá khuất."
Lâm Nhiên ăn viên hoành thánh thứ hai ngẩng đầu nhìn lên thực đơn trên tường, miệng cậu nhai đồ ăn, nói năng không rõ: "Lần sau mình tới, thử vị này đi."
Trời đã gần sáng, cả ngày hôm nay y đều đón khách, bữa chiều Lý Triết ăn rất đơn giản, lúc này y đúng thật là rất đói bụng.
Bát hoành thánh của Lý Triết không bao lâu đã thấy đáy, Lâm Nhiên ăn chậm vẫn còn hơn phân nửa.
"Còn quán ăn nào ngon ngon, lần sau anh dẫn tôi đi nha." Lâm Nhiên cắn thìa nhìn về phía Lý Triết, thấy đối phương đã ăn xong đồ ăn trong bát mình.
"Tôi rất ít khi ra ngoài ăn, bình thường đều tự nấu." Lý Triết gác thìa vào bát không, đẩy sang một bên.
Điều này ngoài dự đoán của Lâm Nhiên, có lẽ là nhớ đến lần đầu tiên quen biết Lý Triết, đối phương đã từng nấu mì trứng, cậu không thấy ngạc nhiên, cậu lẩm bẩm tự nói: "Tự mình nấu ăn chắc là tốn thời gian lắm nhỉ? Vừa phải mua thức ăn vừa phải rửa bát."
Cậu lược bớt đi phần xử lý, nấu ăn ở giữa, cậu chưa từng xuống bếp nên không tưởng tượng được quá trình.
Lâm Nhiên ăn gì dáng vẻ cũng thật nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, ngón tay cầm thìa của cậu trắng nõn lại mịn màng, vừa nhìn đã biết là một người sống trong nhung lụa.
Sau khi ăn no Lý Triết ngồi trước bàn chờ Lâm Nhiên ăn xong bát hoành thánh trước mặt.
Cậu ăn đến hai viên cuối cùng thì đã thấy no, phân lượng đồ ăn đối với cậu mà nói là quá nhiều, cậu khảy nhẹ đồ ăn trong bát, lén nhìn Lý Triết.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Triết Lâm Nhiên ăn hết hai viên hoành thánh cuối cùng, thực hiện được việc không lãng phí đồ ăn.
"Đi thôi."
Lý Triết kéo Lâm Nhiên dậy, Lâm Nhiên chậm rì rì đi ở phía sau rồi lại bị đối phương kéo lấy tay, dẫn từ trong quán ra bên ngoài.
Trước mặt có một cặp tình nhân đang nắm tay nhau, lúc này Lâm Nhiên mới ý thức được gì đó, cậu rút tay mình ra khỏi tay Lý Triết, phát hiện Lý Triết chả có bất kỳ phản ứng gì, căn bản là không hề nghĩ đến phương diện kia, trai thẳng trái lại không thèm để ý chuyện đụng chạm tay chân với đồng tính.
Tay Lý Triết lớn hơn so với tay Lâm Nhiên hơn nữa độ ấm của lòng bàn tay cũng cao hơn, bàn tay to lớn rất ấm áp.
Đi xuyên qua chợ đêm, trên đường chỗ nào cũng có đôi có cặp tình nhân, họ hoặc là nắm tay hoặc là ôm eo đối phương, khóa người bên cạnh sát vào mình trong biển người tấp nập.
Lý Triết bước nhanh đi ở phía trước, dựa ưu thế chiều cao và thể lực y như là đang ở chốn không người, Lâm Nhiên dần dần bị đám người chen tụt lại phía sau, tầm mắt cậu tìm kiếm chiếc áo khoác nhạt màu của Lý Triết, vừa không chú ý một chút thôi là đã để vụt mất rồi.
Lâm Nhiên mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng nhiên có một thân hình cao lớn đến gần, dùng cơ thể ngăn một bên đám đông, đi đến bên cạnh cậu: "Đang ngây người gì đó?"
Chạm chạm cánh tay cậu, Lý Triết thúc giục: "Theo sát."
Lâm Nhiên nhanh chóng theo sau, oán giận: "Cuối tuần ở chợ đêm nhiều người quá trời, chen nhau y như là đồ hộp."
"Không phải cậu muốn đến chợ đêm ăn khuya à?"
Thỉnh thoảng Lý Triết lại kéo Lâm Nhiên để tránh cho cậu bị đám đông chen tụt về phía sau.
Cuối cùng cũng ra khỏi chợ đêm, đi vào bãi đỗ xe, Lâm Nhiên bò lên xe, Lý Triết khởi động xe Lâm Nhiên ngồi dính trên chỗ ngồi còn Lý Triết lưng eo thẳng tắp.
"Anh không mệt hả? Lái xe cả ngày rồi."
Cậu nghiêng mặt sang nhìn Lý Triết, trên mặt đối phương không hề có mệt mỏi.
"Vẫn ổn."
Lý Triết chậm rãi dời xe ra, biểu cảm của y rất bình tĩnh: "Hôm nay công việc kết thúc sớm, có hôm đến hai giờ sáng mà tôi vẫn còn đón khách."
Nghĩ lại thì ngày thường Lý Triết phải đi làm, khó lắm mới có cuối tuần để nghỉ ngơi thì lại phải ra ngoài đón khách, không biết Lý Triết đã sống những ngày tháng như thế bao lâu rồi nữa.
"Lý Triết."
"Chuyện gì?"
Lâm Nhiên sờ bụng no căng của mình, chậm rãi nói: "Tôi cho anh mượn tiền đi thôi, nhà anh trang hoàng còn thiếu bao nhiêu nữa?"
Trước khi Lý Triết trả lời là một trận im lặng.
"Không được hỏi tôi ăn cái gì lớn lên!"
Cảm giác đang bị đối phương nhìn chòng chọc, Lâm Nhiên rào trước, làm như là nếu còn hỏi như vậy thì cậu sẽ tức giận, "Tôi nói anh nghe nè, tôi nhìn người chuẩn lắm, anh sẽ không mang nợ bỏ trốn đâu."
"Có tự tin thế à?"
Dường như Lý Triết đang cười, đúng ra là đang nhịn cười, tiếng cười rất nhỏ.
"Với cả tôi biết chỗ ở của anh, nơi làm việc của anh, số điện thoại của anh, còn có số chứng minh thư của anh nữa...."
"Số chứng minh thư của tôi?"
"Trên bằng lái xe của anh có đó."
Lâm Nhiên từng xem qua bằng lái xe y để trong xe nói là nói vậy thôi thật ra một chuỗi số dài như thế cậu nhìn qua cái là quên mất rồi.
Xe lái đến đường lớn, hoà vào dòng xe cộ, con đường phía trước thẳng tắp, bằng phẳng.
Cảm giác được tầm mắt của Lâm Nhiên vẫn luôn dừng trên mặt mình, không thể bỏ qua được, cuối cùng Lý Triết cũng nói: "Cái này không cần."
"Tôi không nghèo đến mức-- như cậu tưởng tượng đâu."
Sau khi nói xong câu này y bắt đầu cười, tiếng cười vô cùng vui vẻ, giống như là gặp được chuyện gì thú vị lắm vậy.
Lâm Nhiên tức giận khoanh tay, quay mặt sang chỗ khác, cảm giác mình lại bị cười nhạo nữa.
"Lâm Nhiên."
Một lúc sau vẫn còn thấy Lâm Nhiên đang giận, y gọi cậu.
"Gì?" Lâm Nhiên không vui trả lời.
Lý Triết mở nhạc trên xe, tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng quanh quẩn, xe đã lái ra khỏi đoạn đường đèn xanh đèn đỏ chen chúc, đang chạy vô cùng vững vàng mượt mà.
Lâm Nhiên ngồi thẳng dậy, thoải mái tựa lên ghế, lâu lâu lại dùng khóe mắt liếc nhìn người ngồi bên cạnh, dường như đối phương vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, để ý đến tình hình trên đường vào ban đêm.
Khi Lâm Nhiên vì nhàm chán mà lại liếc mắt sang Lý Triết lần nữa, cậu phát hiện đột nhiên ánh mắt cả hai chạm nhau, Lâm Nhiên ngại ngùng dời mắt đi rồi lại lén liếc nhìn trở lại, cậu để ý thấy khóe miệng Lý Triết có hơi cong lên.
.