(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương : Biệt thự trong rừng, ba.
Dù sao Nhiễm Văn Ninh cũng là một người từng trải, cậu bèn hỏi Ngô Côn Phong: "Cậu rớt bao nhiêu trị số tinh thần lực đấy?"
"Hơn , cái con tôi mới thấy y chang như zombie vậy." Ngô Côn Phong chà chà chỗ da tay vừa bị thứ kia chạm qua, chỉ cảm thấy mình sắp sửa biến dị tới nơi rồi.
Bốn người bọn họ lại quay về với phòng khách ban nãy, nơi này cũng vừa lúc có một cầu thang dẫn lối lên trên. Cầu thang được làm bằng gỗ, Hầu Thiên Hữu là người đầu tiên đạp lên thang, bước chân này của hắn kéo theo một loại âm thanh cọt kẹt. Sau đó, tiếng động ấy đột nhiên truyền từng đợt về phía xa xa, cứ hệt như tiếng va đập linh tinh của một viên bi vậy.
"Tôi không muốn qua đội thứ ba hỗ trợ nữa đâu." Ngô Côn Phong vịn tay cầu thang, bước lên từng bậc, lại còn vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng như vậy. Cậu ta thà nhào vào đánh lộn luôn còn hơn là đấu với ba cái thứ quái quỷ sờ mó chẳng được này.
Tào Tướng quay đầu lại, vừa liếc nhìn hai thằng nhỏ bên đội thứ hai này vừa an ủi: "Không sao đâu, chỉ cần không lạc lối là ổn rồi."
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong bây giờ đang thuộc về loại trạng thái bị quỷ bám thân, thoạt nhìn thì chắc cũng chẳng khá khẩm hơn lạc lối bao nhiêu đâu. Bọn họ chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi bước lên lầu hai mà thôi.
"Tào đẹp trai ới ời, cậu vô phòng này đi, cái phòng cuối cùng để tôi phụ trách cho ha." Hầu Thiên Hữu chỉ về phía cánh cửa phòng trước mắt.
Tào Tướng giữ cho cửa mở, sau đó mới lia mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng này là một phòng ngủ bình thường, bố cục và cách bài trí cứ như phòng ngủ của người lớn vậy. Sau khi đi vào, anh cảm thấy vật dụng có hơi bị nhiều, chỉ đành quay đầu lại hỏi Hầu Thiên Hữu: "Cụ thể là cái nào mới được?"
"Ngay cửa sổ bên kia kìa." Hầu Thiên Hữu dựa nghiêng trên cửa ra vào, hất cằm chỉ về phía chỗ cửa sổ.
Cửa sổ được đặt ở phía chếch ngoài phòng ngủ, cánh rừng ngoài kia đã mất đi sắc màu rực rỡ của mình, phong cảnh bên ngoài hiện giờ chỉ có hai màu trắng đen vô cùng không thực tế mà thôi. Tào Tướng kéo toàn bộ hai bên mành cửa sổ ra, nhưng anh chỉ có thể thấy mấy ngọn cây đương lắc lư trong gió ở xa tít ngoài phòng.
Đúng lúc ấy, một ánh chớp bỗng chốc lướt ngang phía chân trời, chiếu sáng cả căn phòng này trong nháy mắt. Thế nhưng, ánh chớp kia lại bị thứ trước mắt Tào Tướng hiện giờ che lấp đi mất, chỉ có thể để lại một cái bóng đen thật to sau lưng anh.
Thứ đấy là một con quái vật hình người trắng phau phau, đang dính sát vào trên cửa sổ thủy tinh. Chẳng có bất kì thứ dây nhợ nào treo nó lên cả, nó hiện đang bị ép thật chặt trên cửa bởi chính phần da thịt rách nát của bản thân mình. Nó cứ dính mãi ở trên tường như vậy, chẳng khác nào xác muỗi sau khi bị người ta đập bẹp cả.
Chất lỏng tựa như máu đang liên tục ứa ra từ sau lưng sinh vật này, thế nhưng chúng lại khô đi rất nhanh, để lại mấy vết máu khô quắt trông đến mà phát khiếp.
Tào Tướng quan sát khuôn mặt héo hon của nó một hồi, sau đó mới nhìn về phía đôi mắt của nó. Một người một vật cứ yên lặng nhìn nhau trước cửa sổ như thế, chẳng có lấy bất kì một động tác nào khác.
"Tào ca còn đứng ngay đó chi vậy anh?" Nhiễm Văn Ninh thấy Tào Tướng cứ đứng bất động mãi ở cửa sổ, cũng không biết anh đang nhìn ngắm điều chi.
Hầu Thiên Hữu vỗ Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới hướng mặt về phía Tào Tướng rồi đáp lời cậu: "Đấy là cậu không thấy đó thôi, nó là cái thứ sinh vật tựa tựa cái thứ của mấy cậu đó."
Sau khi Tào Tướng chớp mắt, con quái trước mặt anh đã biến mất, tia chớp kia cũng như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi đây. Vừa mới quay đầu lại, anh đã thấy mấy cái tên đứng ngoài cửa phòng ngủ hiện giờ đang dòm anh lom lom như đang xem kịch, cơ mà Hầu Thiên Hữu hẳn là biết rồi, chắc ổng chỉ đang giả vờ trầm tĩnh vậy thôi.
"Tôi ổn." Tào Tướng bước về phía cửa, nói với Hầu Thiên Hữu, "Trị số tinh thần lực mất đi ban nãy đã gần đến rồi."
Vừa nghe xong, Nhiễm Văn Ninh mới biết hóa ra cái con ban nãy mình gặp là thứ đơn giản nhất, mấy con xuất hiện về sau này càng ngày càng khỏe, trị số tinh thần lực bị chúng bào rớt cũng càng ngày càng nhiều.
Căn phòng cuối cùng cũng là một căn phòng ngủ, lần này, Hầu Thiên Hữu tự xung phong vào kiểm tra. Căn phòng này không có lấy bất kì khung cửa sổ nào, vì thế, bọn họ chỉ có thể tăng năng lực nhận biết để nhìn cho rõ mà thôi. Trong này chỉ có độc một cái giường và một chiếc ghế sô pha, còn lại chỉ là mấy món đồ chơi đặt lung tung bừa bộn.
"Đây là một căn phòng dành cho bé gái." Sau khi quan sát xong cả một căn phòng này, Hầu Thiên Hữu mới ngồi thẳng trên giường. Đối diện hắn là chiếc ghế sô pha đơn duy nhất trong phòng, cái ghế này còn đang được che phủ bởi một lớp chăn len đan bằng tay.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hầu Thiên Hữu, cái mộng cảnh này đã bắt đầu biến đổi, mấy đường len trên tấm chăn kia dần dần cử động, cứ như đang bện chặt vào nhau một lần nữa vậy. Sợi len của nó vốn mang màu đỏ, thế nhưng hiện giờ lại từ từ nhạt dần, cuối cùng chuyển thành một loại sắc độ trắng ởn hệt như da người.
Những sợi len này đã không giống như len bình thường nữa mà lại giống với cơ thịt nhân loại hơn. Rõ ràng chỉ là một lớp chăn mỏng, thế nhưng bây giờ, trông nó chẳng khác nào một miếng da thịt đang nằm bất động trên cái ghế đằng kia cả. Thứ kinh khủng hơn đó là, thứ cơ thịt đang dần cấu thành cơ thể của nó cực kì giống với những đường may đan chéo bị bện thật chặt vào nhau.
Dưới góc nhìn của Hầu Thiên Hữu, đôi mắt của thứ sinh vật này đã bị vùi sâu vào dưới các đường chỉ may. Thế nhưng chuyện này cũng không ngăn được những ảnh hưởng từ mộng cảnh lên người khách lạc vào mộng đương ngồi ở đằng kia.
Các loại cơ thịt của sinh vật nọ đang mải miết kéo dài, xuyên thẳng vào sô pha, sau đó bắt đầu loằng ngoằng bò khắp căn phòng này. Chợt cảm thấy như có thứ gì đó chạm vào tay mình, Hầu Thiên Hữu mới cúi đầu xuống nhìn một cái, thì ra đấy là những sợi cơ thịt đã leo ra khỏi tấm chăn ban nãy, chúng nó đang cố gắng tiếp xúc với ý thức của hắn.
Sau khi thử nghiệm thành công, con quái được tạo thành từ vô số loại cơ thịt này bắt đầu ưỡn người nằm xuôi trên đùi Hầu Thiên Hữu, nhưng rồi chỉ trong nháy mắt sau đó, nó lập tức biến mất.
"Bật đèn bật đèn." Hầu Thiên Hữu gọi người đứng bên ngoài như vậy.
Tào Tướng lần mò mặt tường một hồi, sau đó mới mở đèn trong phòng lên. Sau khi được chiếu sáng, căn phòng này trông y hệt lời Hầu Thiên Hữu từng nói, nó là một căn phòng dành cho bé gái, những thứ đồ chơi như búp bê vân vân hiện đang nằm rải rác trên tấm thảm lót sàn màu hồng nhạt của nó.
Hầu Thiên Hữu đứng dậy từ trên giường, hắn cau mày bảo: "Tôi thấy cái mộng cảnh này sẽ có sức ảnh hưởng lớn lắm đây, hẳn là xêm xêm với mấy thứ trong tay chi nhánh châu lục đấy."
"Trước tiên anh phải đảm bảo mấy người ở đây không có chuyện gì cái đã." Tào Tướng liếc mắt nhìn hắn, ý bảo Hầu Thiên Hữu rằng đừng nên để mặc mấy người bên đội thứ hai gặp nạn.
Hầu Thiên Hữu nhún vai mấy cái, tỏ vẻ không thành vấn đề. Dưới góc nhìn của hắn, hai cái đứa bên đội thứ hai này cũng sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, đặc biệt là Nhiễm Văn Ninh, chủ mộng cảnh của cậu ta mà để mặc cậu ta gặp chuyện ấy hả, Hầu Thiên Hữu sẽ tự tay sa thải mình thẳng khỏi chức đội trưởng luôn cho mà xem.
"Vậy nhân đây nói thẳng với mấy cậu luôn ha, tôi hiểu thuộc tính của cái mộng cảnh này rồi."
"Có thể xem như nó có tác dụng cưỡng chế, hơn nữa cũng không chịu ảnh hưởng từ thuộc tính vốn dĩ, rất bình thường, chút nữa mình sẽ xem xem kết quả ảnh hưởng của nó ra sao há."
Vừa dứt lời, Hầu Thiên Hữu đã bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới nhìn về phía cậu như nhìn một nàng dâu nhỏ: "Cậu sẽ là đứa đầu tiên nhận được cái kết quả này, làm gương cho mọi người coi ké miếng nha."
Nhiễm Văn Ninh rất muốn hỏi xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì ập đến với mình, thế nhưng trông Hầu Thiên Hữu cũng có vẻ như không rõ ràng cho lắm, nếu không thì ổng ngồi chờ mộng cảnh ảnh hưởng tới mấy người ở đây làm chi.
Mấy người bọn họ đành kéo nhau quay về phòng khách ở lầu một, lần này, họ có thể bật đèn rồi. Nhiễm Văn Ninh hỏi Hầu Thiên Hữu thử xem vì sao lúc đầu lại không thể bật đèn được, Hầu Thiên Hữu đáp rằng bật đèn sẽ dễ có biến, trước tiên phải để tất cả mọi người tiếp nhận ảnh hưởng từ cái mộng cảnh này đã, xong xuôi rồi nói sau.
Thật ra, Nhiễm Văn Ninh vẫn rất tò mò về năng lực của Hầu Thiên Hữu, vì sao cái ông này có thể biết nhiều thứ thế nhỉ, trừ tín vật của mộng cảnh, ổng còn có thể biết được điều kiện để khởi động mộng cảnh nữa cơ.
Đương lúc đầu cậu hiện đầy dấu chấm hỏi, Ngô Côn Phong lại đột nhiên kinh ngạc hỏi một câu: "Nhiễm Văn Ninh, cậu sảy thai rồi hả?"
"Cậu nói cái gì vậy?" Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã thật sự cảm thấy bụng mình đau quặn cả lại. Cậu cúi đầu nhìn một cái, thế mà lại nhận ra bụng mình đúng thật là đang ứa ra máu tươi.
Không biết tự bao giờ, bụng của Nhiễm Văn Ninh đã xuất hiện một cái khe nứt, máu tươi vẫn đang ọc ọc trào ra từ phía bên trong, rất nhanh sau đó, chúng đã nhuộm đỏ cả một phần quần áo của cậu. Nhiễm Văn Ninh vội vàng ôm chặt bụng mình lại. Ngoài máu tươi, cậu vẫn luôn có cảm giác như thể chốc nữa sẽ có thứ khác chảy tràn ra ngoài vậy.
Trừ những biến đổi trên cơ thể, cậu còn có thể thấy được trị số năng lực nhận biết của mình đang gia tăng vô cùng nhanh chóng. Năng lực nhận biết thể hiện mức độ chân thật của mộng cảnh, nếu năng lực nhận biết tăng cao, cảm giác đau đớn cũng sẽ được đề cao đến một mức độ gần như giống hệt với hiện thực.
Ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy cảm giác đau đớn bắt đầu tăng lên mấy phần, thế nhưng trước đây cậu đã từng bị ép ăn một nùi lẩu thập cẩm đau đớn rồi, cơn đau lúc này vẫn còn nằm trong phạm vi mà cậu có thể tiếp nhận. Vì vậy, ba người còn lại chỉ có thể đưa mắt trân trối nhìn Nhiễm Văn Ninh đơ mặt đứng tại chỗ, cứ như chả hề hấn gì sất.
"Ruột tôi sắp lòi ra ngoài tới nơi rồi hay sao đó." Ngón tay của Nhiễm Văn Ninh đã lần mò đến được thứ trắng mịn đấy rồi.
Hầu Thiên Hữu ngoẹo đầu quan sát sự thay đổi trên ý thức thực thể của Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới hỏi cậu: "Cậu miêu tả cái con lúc trước cậu gặp xem nào."
Lông mày của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên giật lên một cái, cậu hít một hơi lạnh rồi đáp: "Tôi thấy nó đang ôm ruột của mình, hơn nữa năng lực nhận biết của tôi vẫn đang gia tăng, sắp được một ngàn rồi."
Nếu Nhiễm Văn Ninh chỉ nói rằng cách chết của mình hẳn sẽ giống hệt như thứ sinh vật ban nãy thì đây chẳng phải là chuyện gì lớn lao cả, thế nhưng khi Nhiễm Văn Ninh nói rằng năng lực nhận biết của cậu đang bị ép tăng lên, nét mặt của Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng đã lập tức trở nên không ổn.
"Lạy trời lạy đất, cậu sắp chết rồi, dùng năng lực của mình lẹ lên, mau." Hầu Thiên Hữu giục Nhiễm Văn Ninh, giọng nói của hắn nghe không hề giống như đang đùa.
Tách. Không biết vì đâu, cả một căn phòng này đột nhiên mất điện.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nói một câu rằng cái mộng cảnh này hơi bị kì kì, vết thương trên người cậu quá chân thật, xung quanh cậu bỗng chốc chẳng còn ai, phòng khách nơi đây chỉ còn mỗi một mình cậu mà thôi.
Hơn nữa, khi phóng tầm nhìn ra khỏi khung cửa sổ của căn phòng này, cậu lại thấy cánh rừng chỉ có hai sắc trắng đen kia đang dần dần mất đi sương mù, cây cối cũng trở nên thưa thớt rất nhiều, không biết tự bao giờ, ngoài ấy chỉ còn có một vài gốc cây lẻ tẻ mà thôi. Ngoài ra, mặt đất ngoài kia cũng tràn ngập mộ bia lớp lớp, phong cảnh rừng rậm ngoài phòng đã hoàn toàn chuyển thành một vùng nghĩa trang.
Mình rớt xuống tầng tiếp theo rồi? Đây là mộng cảnh chính ư?
Các loại nghi vấn đột nhiên sinh ra rồi xoay vần trong đầu Nhiễm Văn Ninh. Thế nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ cho kĩ càng, một 'người khác' đã đột nhiên vung một vật rất cứng cáp vào gáy cậu. Đương trong một sát na lúc ngã xuống đất, cậu mới trông thấy cái thứ kia, nó chính là con khỉ chết khô có một bộ lông trắng phau phau ban nãy, thứ này đang đứng lù lù sau lưng cậu.
Hơn nữa, khuôn mặt của thứ sinh vật kia còn đang từ từ hóa thành khuôn mặt của cậu.
Hầu Thiên Hữu lập tức ôm lấy Nhiễm Văn Ninh, cậu đã lâm vào hôn mê sâu. Ý thức trong cơ thể của cậu hiện giờ rất lộn xộn, bản thân ý thức trong người cậu đang bị hút ra mất, hiện giờ, ý thức thực thể của Nhiễm Văn Ninh trông cực kì giống như một khối thi thể rỗng tuếch.
Hắn nhìn Nhiễm Văn Ninh, đánh giá: "Ý thức của cậu ta hiện giờ giống như một cỗ máy vậy, linh kiện bên trong biến mất hết rồi, phần ý thức ban đầu vẫn luôn ở lại chỗ này như vậy."
"Cái chi nhánh Châu Á này đúng thật là chỉ biết ném cho tôi mấy cái loại mộng cảnh phiền phức tới vầy thôi mà." Hầu Thiên Hữu càm ràm một câu như vậy, sau đó mới nhìn về phía Tào Tướng, "Chốc nữa mình sẽ gặp phải thứ tựa tựa như này, Nhiễm Văn Ninh lúc này chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, cậu ta đã vào trong tầng tiếp theo của mộng cảnh rồi."
Cứ như vừa ý thức được chuyện gì đó, Tào Tướng hỏi Hầu Thiên Hữu: "Anh chắc là mình phải dùng nó chứ? Đây mới là tầng thứ nhất của một mảnh vỡ mà thôi, mình còn chưa vào được mộng cảnh chính nữa mà."
Hầu Thiên Hữu khiêng Nhiễm Văn Ninh rồi đặt cậu trên sô pha, xong xuôi mới nói với hai người có mặt ở đây rằng: "Ai cũng là tư chất giả có mộng cảnh sân nhà đúng không, thế nhưng mấy cậu cũng đừng tưởng bở rằng muốn quay về mộng cảnh nhà mình lúc nào cũng được, nếu năng lực nhận biết đã cao hơn tinh thần lực dù chỉ là một chút, mấy cậu sẽ phải ở mãi trong cái mộng cảnh này."
"Hiện giờ thằng nhóc này còn chưa nghe được tiếng nào đã tự động ngã ụp mặt rồi, cứ như vậy thì sẽ có chuyện mất." Hầu Thiên Hữu vỗ mặt mình mấy cái, hết nước hết cái tiếp lời, "Tôi đi tìm Nhiễm Văn Ninh ha, trước khi năng lực nhận biết cao hơn tinh thần lực, mấy cậu phải nhớ tự mình tỉnh lại đấy, nghe chưa."
Ngô Côn Phong gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Một giây sau, cậu ta chợt cảm thấy bên tay trái của mình nhẹ hẫng, ngay sau đó, cánh tay trái của cậu ta đã rớt hẳn xuống mặt đất. Cậu ta vịn chặt nơi bị đứt lìa kia, cố gắng chịu đựng cơn đau đột ngột kéo đến.
Tách, bóng đèn của gian phòng này bỗng dưng tắt ngóm, bóng tối thừa cơ bủa vây cả không gian.
Ngô Côn Phong cảm thấy phần tay chân còn lại trên người cũng đang lung lay sắp đứt, cứ như một giây sau sẽ lập tức lìa khỏi thân thể vậy. Lúc này, cậu ta mới đột nhiên nhận ra rằng mình hiện đang nằm trong bồn tắm của nhà vệ sinh ban nãy. Máu tươi ùn ùn ào ra lấp kín cả một bồn tắm, hệt như đang muốn nhấn chìm cả người cậu ta.
Có một bóng đen xuất hiện ngoài cửa, 'người nọ' chậm rãi đẩy cánh cửa kính lờ mờ kia ra. Khuôn mặt trắng bệch ban nãy lại lấp ló lộ ra từ khe cửa. Lần đầu Ngô Côn Phong thấy nó, cái thứ này vẫn chỉ là một khối cơ thể người nằm gọn trong lòng bồn tắm mà thôi.
Thế nhưng lúc này, tứ chi của thứ sinh vật nọ lại đầy đủ vô cùng. Nó bước lên trước, vung cây rìu trong tay lên cao cao, sau đó tàn nhẫn bổ rìu xuống thân người của vị khách đã sa lưới đằng kia.